Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới cái nhìn của Cửu công chúa, Kim Phi đã thực hiện được những câu nói này.

Mặc dù bây giờ còn có rất nhiều phương diện vẫn chưa thực hiện được, nhưng Cửu công chúa biết, Kim Phi vẫn đang cố gắng thực hiện.

Vậy là đủ rồi. Là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, Cửu công chúa vẫn luôn tự hào về điều

đó, nhưng cũng phải chịu áp lực rất lớn.

Cô ấy luôn lo lắng mình làm vẫn chưa được tốt, bị ghi vào sử sách là gà mái gáy sớm.

Cửu công chúa quyết định, những mục tiêu này, sẽ là lý tưởng và phương hướng cho cô ấy sau này!

Kim Phi nói không sai, ít nhất trong lịch sử, không có bất kì vị hoàng đế nào có thể làm được điều này, chỉ cần cô ấy có thể đạt được những mục tiêu này, thì sẽ là một vị hoàng đế ghi danh thiên cổI


Thật ra là Kim Phi chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng không ngờ Cửu công chúa sẽ kích động như thế.

Dù sao cũng là chép từ lễ ký” mà ra, thấy Cửu công chúa như vậy, Kim Phi có hơi xấu hổ, vì vậy lập tức đổi chủ đề, hỏi: “Vũ Dương, nàng định đàm phán với Lộ Khiết như nào?”

“Ta đã đọc kỹ những bức thư mà phu quân gửi tới cách đây không lâu, cảm thấy phu quân chàng nói có lý, bây giờ chủ yếu là giải quyết vấn đề Trung Nguyên và Giang Nam, tìm cho người dân một con đường sống, không thích hợp tùy tiện khai chiến! Nếu như thông qua đàm phán và mua bán có thể giải quyết vấn đề của Đông Man, không cần phải gây chiến, lãng phí tiền bạc và tính mạng.”

Cửu công chúa nói: “Chúng ta có thể thử biện pháp mà chàng đã nói, nếu thông qua đàm phán và mua bán không giải quyết được chuyện Đông Man, lúc đấy dùng đến vũ lục cũng chưa muộn!”

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Chắc là đến lúc đó chúng ta đã giải quyết xong chuyện Giang Nam và Trung Nguyên, ít nhất là có thể giải quyết được vài chuyện, chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm, cho dù thật sự phải phái binh đi chinh phạt Đông Man, cũng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Cửu công chúa nói: “Nếu như bình định Đông Man, sẽ không tránh khỏi chuyện phải hi sinh, ta cũng sẵn lòng lấy tiền tài và vật dụng ra, thông qua mua bán chỉ viện cho Lộ Khiết, để cô ta dẫn người Đông Man đánh người Đông Man, ta không muốn nhìn thấy nam nhi Đại Khang chúng ta bị chết rét ở vịnh Bột Hải!”

“Đúng vậy, nếu có thể dùng tiền để giải quyết, thì đừng lấy mạng người để giải quyết.”

Kim Phi gật đầu phụ họa, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì: “Chờ chút, nàng vừa nói gì? Dùng tiền và vật tư chỉ viện cho Lộ Khiết?”

“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu.

“Chẳng lẽ trước đó nàng không muốn buôn bán cùng Đông Man, là vì chuyện này sao?”

“Cái này không phải là nguyên nhân chính, nhưng cũng là một trong những nguyên nhân.” Cửu công chúa nói: “Dân chúng của chúng ta vẫn đang đói bụng, để ta tiêu tiền mua vật liệu đi tiếp viện cho Đông Man, ta cảm thấy không nên.”

“Hóa ra nàng nghĩ như vậy,' Kim Phi nghe xong, có hơi dở khóc dở cười, sau đó giải thích: “Vũ Dương, ta mua bán với Đông Man, không phải là đưa tiền cho công chúa Lộ Khiết, mà muốn kiếm tiền từ Đông Man!”

“Phu quân, chàng hãy tỉnh táo lại đi, những năm gần đây Đông Man liên tiếp gặp nạn, Đông đến băng tuyết chặn kín cửa, tháng năm tuyết còn chưa tan hết, đến tháng sáu tháng bảy tuyết vừa mới tan, thì đã nắng nóng liên tục, dê bò rất dễ bị bệnh, chết như ngả rạ.”

Cửu công chúa nói: “Khoảng thời gian trước mật thám truyền về một ít tin tức, mặc dù không tìm được Vương Đình, nhưng mật thám đã nói năm nay dê bò phát sinh bệnh lạ, không chỉ khó chữa, mà còn lây lan rất nhanh, nếu một con dê hay một con bò bị bệnh, thì cả bầy sẽ chết hết, toàn bộ dê bò của những bộ lạc xung quanh cũng rất dễ dàng bị nhiễm bệnh!

Thời gian gần đây, dê bò của Đông Man chết vô số, bây giờ trời vừa chuyển nóng, ngay cả thời gian cho dân du mục chế biến thịt dê bò thành thịt khô cũng không có, chỉ có thể nhìn bọn chúng thối rữa.

Dê bò đối với dân du mục trên thảo nguyên mà nói, cũng giống như cánh đồng đối với người nông dân, dê bò chết hết, bây giờ dân du mục không còn gì để ăn, chàng còn muốn kiếm từ bọn họ ư?”

Vốn tưởng nói như vậy, Kim Phi sẽ thất vọng, nhưng Cửu công chúa phát hiện mặc dù mặt y đầy nghiêm túc, không có vẻ gì là thất vọng như đưa đám cả.

Mơ hồ, Cửu công chúa cũng cảm nhận được sự háo hức muốn thử từ trong †âm trạng của Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK