Phương tiện giao thông hiện nay lạc hậu đến mức đám người Nathan cưỡi ngựa từ Xuyên Thục về bộ lạc Hắc Hổ nhanh nhất cũng mất một hai tháng.
Hơn nữa, bọn họ còn phải đi qua phạm vi thế lực của bộ lạc Thương Ưng, nếu như bị chặn lại, bọn họ sẽ xong đời, sự sắp xếp của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó sẽ trở lên vô ích.
Cho nên, ban đầu Kim Phi đã lên kế hoạch sắp xếp một chiếc phi thuyền để đưa bọn họ trở về, nhưng chuyện này y không thể chủ động đưa ra được.
Bây giờ Nathan nói ra, đúng lúc Kim Phi lợi dụng điều kiện thuận lợi để làm việc, ngoắc tay gọi Đại Tráng đến.
"Đợi trời sáng, ngươi hãy sắp xếp một chiếc phi thuyền, đưa bọn họ trở về cao nguyên."
Kim Phi chỉ vào Nathan và nói.
"Vâng!" Đại Tráng giơ tay hành lễ kiểu quân đội. "Đa tạ tiên sinh!"
Nathan kích động đến mức râu cũng vểnh lên.
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn phi thuyền đưa bọn họ vượt qua mấy ngọn núi lớn ở Xuyên Tây, không ngờ rằng Kim Phi lại để phi thuyền đưa bọn họ trở về bộ lạc.
Cứ như vậy, bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đồng thời cũng có thể tránh được sự phong tỏa của bộ lạc Thương Ưng.
Sau khi cám ơn Kim Phi, Nathan không quên hành lễ với Đại Tráng.
Trước đây ông ta đã nói với Đại Tráng chuyện này, Đại Tráng nói khi về sẽ xin chỉ thị của Kim Phi, bây giờ Kim Phi bảo Đại Tráng Phụ trách việc này, Nathan cho rằng chuyện này là do Đại Kháng nói giúp ông ta.
Thật ra, Đại Tráng căn bản còn không kịp nói chuyện này với Kim Phi.
Nhưng anh ta cũng không ngu ngốc mà giải thích, Nathan hiểu nhầm thì cứ để ông ta hiểu nhầm là được.
Nathan lại cám ơn Kim Phi thêm hai lần nữa, sau đó mới bưng bát nước trở về chỗ ngồi của mình.
Khánh Hâm Nghiêu nhìn bóng lưng của Nathan, vẻ mặt suy tư.
Ngụy Đại Đồng ngồi bên cạnh nhìn Khánh Hâm Nghiêu, hơi do dự, hỏi: "Tiên sinh, nghe nói đây là sứ giả do bộ lạc cao nguyên phái tới, đàm phán tiến hành thuận lợi chứ?"
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, không khỏi nhìn Ngụy Đại Đồng với ánh mắt tán thưởng.
Tây Xuyên là cửa phía tây của Xuyên Thục, cũng là nơi gần cao nguyên nhất, cho nên Khánh Hâm Nghiêu rất quan tâm đến thái độ của Kim Phi đối với cao nguyên.
Chỉ là anh ta lại không thể hỏi thẳng được, đúng lúc Ngụy Đại Đồng nhìn ra được sự khó sử của anh ta, hỏi giúp anh ta.
"Đàm phán không phải là rất thuận lợi." Kim Phi lắc đầu: "Nathan nói điều kiện Vũ Dương đưa ra ông ta không thể quyết định được, cần phải trở về xin chỉ thị của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ."
"Tiên sinh cảm thấy bộ lạc Hắc Hổ như thế nào?" Ngụy Đại Đồng hỏi.
"Ta cảm thấy như thế nào không quan trọng, bọn họ phản ứng như thế nào mới là quan trọng." Kim Phi trả lời: "Bọn họ đồng ý hợp tác, vậy thì hợp tác, nếu như không đồng ý hợp tác, sau này sẽ là kẻ thù!"
Ngụy Đại Đồng nghe vậy, chắp tay nói: "Tiên sinh, thần có một chuyện không biết có nên nói hay không..."
Ngụy Đại Đồng đã nói như vậy, Kim Phi chỉ có thể buông đũa xuống: "Ngụy đại nhân, mời nói."
Hơn nữa, bọn họ còn phải đi qua phạm vi thế lực của bộ lạc Thương Ưng, nếu như bị chặn lại, bọn họ sẽ xong đời, sự sắp xếp của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó sẽ trở lên vô ích.
Cho nên, ban đầu Kim Phi đã lên kế hoạch sắp xếp một chiếc phi thuyền để đưa bọn họ trở về, nhưng chuyện này y không thể chủ động đưa ra được.
Bây giờ Nathan nói ra, đúng lúc Kim Phi lợi dụng điều kiện thuận lợi để làm việc, ngoắc tay gọi Đại Tráng đến.
"Đợi trời sáng, ngươi hãy sắp xếp một chiếc phi thuyền, đưa bọn họ trở về cao nguyên."
Kim Phi chỉ vào Nathan và nói.
"Vâng!" Đại Tráng giơ tay hành lễ kiểu quân đội. "Đa tạ tiên sinh!"
Nathan kích động đến mức râu cũng vểnh lên.
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn phi thuyền đưa bọn họ vượt qua mấy ngọn núi lớn ở Xuyên Tây, không ngờ rằng Kim Phi lại để phi thuyền đưa bọn họ trở về bộ lạc.
Cứ như vậy, bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đồng thời cũng có thể tránh được sự phong tỏa của bộ lạc Thương Ưng.
Sau khi cám ơn Kim Phi, Nathan không quên hành lễ với Đại Tráng.
Trước đây ông ta đã nói với Đại Tráng chuyện này, Đại Tráng nói khi về sẽ xin chỉ thị của Kim Phi, bây giờ Kim Phi bảo Đại Tráng Phụ trách việc này, Nathan cho rằng chuyện này là do Đại Kháng nói giúp ông ta.
Thật ra, Đại Tráng căn bản còn không kịp nói chuyện này với Kim Phi.
Nhưng anh ta cũng không ngu ngốc mà giải thích, Nathan hiểu nhầm thì cứ để ông ta hiểu nhầm là được.
Nathan lại cám ơn Kim Phi thêm hai lần nữa, sau đó mới bưng bát nước trở về chỗ ngồi của mình.
Khánh Hâm Nghiêu nhìn bóng lưng của Nathan, vẻ mặt suy tư.
Ngụy Đại Đồng ngồi bên cạnh nhìn Khánh Hâm Nghiêu, hơi do dự, hỏi: "Tiên sinh, nghe nói đây là sứ giả do bộ lạc cao nguyên phái tới, đàm phán tiến hành thuận lợi chứ?"
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, không khỏi nhìn Ngụy Đại Đồng với ánh mắt tán thưởng.
Tây Xuyên là cửa phía tây của Xuyên Thục, cũng là nơi gần cao nguyên nhất, cho nên Khánh Hâm Nghiêu rất quan tâm đến thái độ của Kim Phi đối với cao nguyên.
Chỉ là anh ta lại không thể hỏi thẳng được, đúng lúc Ngụy Đại Đồng nhìn ra được sự khó sử của anh ta, hỏi giúp anh ta.
"Đàm phán không phải là rất thuận lợi." Kim Phi lắc đầu: "Nathan nói điều kiện Vũ Dương đưa ra ông ta không thể quyết định được, cần phải trở về xin chỉ thị của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ."
"Tiên sinh cảm thấy bộ lạc Hắc Hổ như thế nào?" Ngụy Đại Đồng hỏi.
"Ta cảm thấy như thế nào không quan trọng, bọn họ phản ứng như thế nào mới là quan trọng." Kim Phi trả lời: "Bọn họ đồng ý hợp tác, vậy thì hợp tác, nếu như không đồng ý hợp tác, sau này sẽ là kẻ thù!"
Ngụy Đại Đồng nghe vậy, chắp tay nói: "Tiên sinh, thần có một chuyện không biết có nên nói hay không..."
Ngụy Đại Đồng đã nói như vậy, Kim Phi chỉ có thể buông đũa xuống: "Ngụy đại nhân, mời nói."