Bình thường Kim Phi rất ít khi cưỡi ngựa trong làng, nhưng lần này lại phi ngựa tới thẳng cửa viện Khu Mật, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa chiến xông vào trong.
Vào đại sảnh viện Khu Mật, vừa liếc đã thấy hai người Kim Bằng và Chung Viễn Thanh ngồi bên bàn.
Hai người cũng nhìn thấy Kim Phi, đồng thời đứng dậy hành lễ kiểu quân đội với Kim Phi: “Tiên sinh!”
“Về là tốt, về là tốt rồi!”
Kim Phi chào kiểu quân đội lại, đánh giá hai người từ trên xuống.
Trải qua cuộc bôn ba gần một năm, hai người đều phơi đen đi rất nhiều, da bị gió biển thổi cho nứt nẻ, có điều trông hai người đều rất khỏe mạnh, trên người cũng không có vết thương gì.
“Tiên sinh, chúng ta tìm được châu Mỹ ngài nói rồi, cũng tìm được một số hạt giống mà ngài nói, nhưng cũng có một số hạt giống không tìm được.”
Kim Bằng nói rồi, cầm một cái túi đựng từ bên cạnh ra: “Ta đưa một số vật mẫu về, mời tiên sinh xem ạ.”
Cửu công chúa dẫn Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm chạy tới viện Khu Mật, còn chưa vào tới cửa đã thấy Kim Phi đang phấn khích giậm chân.
Kim Bằng và Chung Viễn Thanh đứng ở bên cạnh với vẻ mặt tươi cười.
"Số hiệu Thái Bình mang cái gì về từ châu Mỹ vậy? Khiến tiên sinh kích động đến thế!" Tiểu Ngọc cười.
Mặc dù ngày thường Kim Phi không câu nệ tiểu tiết, nhưng luôn tỏ ra rất bình tĩnh, đặc biệt là lúc đông người, đã rất lâu Tiểu Ngọc không thấy Kim Phi kích động như vậy.
"Chắc hẳn không hề đơn giản!" Thiết Thế Hâm trả lời.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Vào viện Khu Mật, không đợi Cửu công chúa nói gì, Kim Phi đã tiến lên ôm vai cô ấy, hưng phấn hỏi: "Vũ Dương Vũ Dương, nàng biết số hiệu Thái Bình đã mang cái gì về không?"
"Cái gì?" Cửu công chúa cũng bị Kim Phi lây nên trong giọng nói tràn đầy sự mong đợi.
"Bọn họ không chỉ tìm thấy bắp ngô, khoai tây, hồ tiêu, mà còn tìm thấy khoai lang và bí ngô!" Kim Phi vừa nói vừa mở túi vải Kim Bằng mang tới ra.
Cửu công chúa tò mò nhìn vào, chỉ thấy trong túi vải chứa rất nhiều rau củ quả lớn nhỏ đủ loại, cô ấy không biết cái nào cả.
Nhưng không sao cả, Kim Phi đổ rau củ quả trong túi vải xuống đất, nhặt từ trong đó lên một loại củ vỏ vàng to cỡ quả trứng vịt: "Cái này là khoai tây..."
Từ lần đầu tiên nghe về châu Mỹ, mấy danh từ Cửu công chúa nghe Kim Phi nói đến nhiều nhất chính là khoai tây, bắp ngô và canh-ki-na.
Khoai tây, bắp ngô là những cây lương thực có năng suất cao, mà canh-ki-na thì có thể trị bệnh sốt rét.
Vấn đề lương thực là một trong những vấn đề lớn nhất luôn gây khó khăn cho Đại Khang, Cửu công chúa là Hoàng đế, cũng quan tâm đến nó giống Kim Phi.
Thường ngày lúc Kim Phi nói chuyện, Cửu công chúa rất ít khi nói chen vào, nhưng lần này Kim Phi còn chưa nói hết đã bị Cửu công chúa cắt ngang: "Phu quân, đây chính là thứ mà chàng nói, thứ khoai tây mà năng suất một mẫu có thể đạt tới mấy ngàn cân?"
"Khoai tây là khoai tây, nhưng năng suất một mẫu mấy ngàn cân..." Kim Phi nhìn về phía Kim Bằng: "Đại ca, khoai tây các huynh nhìn thấy đều lớn như vậy sao?"
"Không phải, " Kim Bằng lắc đầu: "Đây là mấy củ lớn nhất chúng ta lựa ra, đa số không lớn như vậy, cỡ quả trứng gà."
"Xem ra người châu Mỹ vẫn chưa trồng khoai tây tốt, sản lượng có thể không cao như vậy." Kim Phi khẽ gật đầu.
Trước khi được người châu Mỹ chăm sóc, củ khoai tây hoang dại không lớn, hơn nữa còn có độc, sau này trải qua từng thế hệ chọn lọc và trồng trọt, khoai tây mới dần dần biến thành hình dạng mà đời trước Kim Phi quen thuộc.
Cửu công chúa nghe vậy thì khẽ cau mày.
Mong đợi lớn nhất của cô ấy đối với khoai tây chính là khoai tây có thể có năng suất một mẫu mấy ngàn cân như Kim Phi nói, hơn nữa có khả năng thích ứng cao với đất cằn cỗi, miền đồi núi cũng có thể trồng được.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại nói khoai tây vẫn chưa hoàn toàn được bồi dưỡng tốt, điều này khiến Cửu công chúa hơi thất vọng và lo lắng.
Kim Phi chú ý tới biểu cảm của Cửu công chúa, lên tiếng an ủi: "Không sao, theo như lời Kim Bằng đại ca nói thì dù sản lượng của khoai tây không được tới mấy ngàn cân, năng suất một mẫu vẫn hơn một ngàn cân nên không phải vấn đề lớn."