Ở Giang Nam còn có núi, nhưng ở khu vực Trung Nguyên nằm ở phía Bắc Trường Giang thì rất ít mạch núi, bách tính có muốn trốn vào núi cũng không trốn được.
Sau này, người dân nghe được ở đâu đó rằng ở Đông Hải có đường sống nên vô số người không tìm được đường sống đã tự tổ chức và đưa gia đình của họ đến Đông Hải.
Lúc đầu trên đường còn có vài bang thổ phỉ, nhưng sau này khi dân tị nạn tụ tập ngày càng nhiều, bọn thổ phỉ cũng không dám cướp ngang đường nữa.
Bởi vì những người này thật sự không còn đường sống, đi tới Đông Hải chính là hy vọng duy nhất của họ lúc này!
Thỏ cuống lên còn cắn người chứ nói gì đến dân tị nạn?
Một nhóm nhỏ người tị nạn không đáng sợ, nhưng khi số lượng người tị nạn vượt quá hàng nghìn người thì rất đáng sợ.
Tuy nhiên cũng có một số tên thổ phỉ không biết sợ. Bọn chúng biết rằng những người tị nạn này khi chạy trốn đã mang theo tất cả của cải của họ. Bọn thổ phỉ biết vậy nên càng trở nên tham lam, chúng cảm thấy rằng càng có nhiều người thì càng có thể cướp được nhiều thứ.
Trong mắt bọn chúng, những người tị nạn đều là những kẻ nhút nhát, chỉ cần lúc đầu bọn chúng tàn nhẫn hơn, giết chóc nhiều hơn thì có thể trấn áp những người khác.
Vì thế bọn chúng đã ngăn cản một đoàn tị nạn hơn hai nghìn người.
Sau đó, chúng đã giết hơn hai mươi người ngay lập tức với hy vọng làm vậy có thể trấn áp những người tị nạn khác.
Thật không may, trái ngược với mong đợi, trong đoàn tị nạn này có một thủy quân đã nghỉ hưu.
Thấy bọn thổ phỉ quá tàn ác, ông ta đã đứng ra lãnh đạo những người tị nạn trực tiếp bao vây hơn hai trăm tên thổ phỉ.
Khi người tị nạn chạy trốn, họ mang theo tất cả đồ đạc của mình, bao gồm cả những vật dụng có giá trị nhất như dao làm bếp, cuốc và các dụng cụ làm nông khác.
Cái gọi là thổ phỉ hơn 90% cũng đều từ người tị nạn mà ra. Dù là kiến thức chiến đấu hay vũ khí trang bị cũng không hơn người tị nạn là bao.
Nhưng số người tị nạn lại gấp mười lần bọn cướp!
Kết quả của trận chiến không cần đoán cũng biết!
Không đầy mười phút, một nửa số thổ phỉ bị tiêu diệt, nửa còn lại vứt vũ khí và quỳ xuống đất đầu hàng.
Vào thời điểm này, những người tị nạn tràn ngập sự tuyệt vọng, lo lắng, bất lực về tương lai. Và thật không may, bọn thổ phỉ này lại trở thành nơi giải tỏa những cảm xúc tiêu cực đó.
Cuối cùng, không một ai trong số hơn hai trăm tên thổ phỉ còn sống sót.
Những tên chết trong khi giao tranh còn may mắn khi thi thể còn toàn vẹn, còn những kẻ đầu hàng lại chết còn thảm hơn rất nhiều.
Hiện nay có rất nhiều người tị nạn đang tụ tập ở Đông Hải, nếu có ai đó giống như người lính thủy quân về hưu kia đứng ra lãnh đạo họ thì đây quả thực sẽ là một nguy cơ an ninh rất lớn.
Lực lượng chủ lực của thủy quân đi vắng, nhân viên hộ tống cần bảo vệ những nơi như xưởng đóng tàu, xưởng cá muối, sân phơi, nhà kho, quả thực không đủ nhân lực.
Nhưng bây giờ nhân viên hộ tống ở Kim Xuyên cũng không đủ, Kim Phi nhất thời không tìm được nhân lực phù hợp.
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi đau đầu.
Tả Phi Phi ban nãy đi xuống cùng Kim Phi, nhìn thấy y như vậy, cô ấy nhìn Đại Cường hỏi: "Đại Cường, xưởng trưởng Khánh hình như có ý định huấn luyện đội nữ binh, hiện tại đã có thành quả gì chưa?"
Kim Phi nghe Tả Phi Phi hỏi như vậy thì lập tức ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, tại sao y lại quên mất Khánh Mộ Lam?
Từ khi Khánh Mộ Lam bắt đầu hiểu chuyện, ước mơ lớn nhất của cô ấy là trở thành một vị tướng oai phong trên sa trường. Chỉ đáng tiếc, cô ấy là phận nữ nhi, chỉ có thể ở sau sân nhà cùng một đám nha hoàn tập bày binh bố trận.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình chỉ có thể làm việc này trong suốt quãng đời còn lại, nhưng may mắn đã mỉm cười khi cô ấy gặp được Kim Phi, số phận của cô ấy từ khi đó bắt đầu thay đổi.
Khánh Mộ Lam chỉ nghe nói về hành động của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc. Vì tò mò, trên đường từ kinh thành về Tây Xuyên, cô ấy đã đi vòng qua làng Tây Hà để xem. Kết quả là khi đến làng Tây Hà, cô ấy nhanh chóng yêu thích nơi này.
Bởi vì ở làng Tây Hà không chỉ có nữ công nhân mà còn có nữ nhân viên hộ tống, từ tận đáy lòng Kim Phi thực sự tôn trọng phụ nữ.