Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước biển rất giàu chất muối, sau khi uống vào sẽ làm tăng áp suất thẩm thấu trong cơ thể, kích thích vỏ não sinh ra cảm giác khát.

Đó cũng chính là lý do khiến thường ngày ăn đồ quá mặn thì sẽ khát nước.

Nhưng ông Quy lại không biết một chữ nào, thế sao lại biết chuyện này?

Suy nghĩ một lát, ông ấy lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghe Quốc sư đại nhân là Kim tiên sinh trên thông thiên văn dưới tường địa lý nói, trên đời này không có chuyện gì mà ngài ấy không biết. Sau này nếu cháu có cơ hội gặp được Quốc sư đại nhân thì có thể hỏi ngài ấy một chút."

Thả bè là chuyện vô cùng nguy hiểm, và có ba việc cấm kỵ không nên đi.

Đêm tối không đi, tuyết lớn sương mù dày không đi, trời có gió lớn không đi.

Bây giờ đang là mùa hè nên hiếm khi xuất hiện tuyết lớn sương mù dày, biết ở Đông Hải đang thiếu củi trầm trọng nên gặp ngày trời có gió cũng phải lên đường.

Nhưng là ban đêm thì nhất định không thể lên đường.

Đêm đến, công nhân thả bè sẽ đưa bè gỗ lên bờ.

Mặc dù Trương Lương và Khánh Hoài đã đến Giang Nam nhưng nạn cướp biển trên Trường Giang vẫn nghiêm trọng như cũ, nhất là vào ban đêm thì bọn thủy tặc càng hoành hành ngang ngược.

Để đề phòng bọn thủy tặc làm hại công nhân thả bè, nên đêm đến là đội hộ tống sẽ tập hợp những công nhân thả bè lại để bảo vệ họ.

Trong đêm dài, khi mọi người rảnh rỗi thì những nhân viên hộ tống đã vào nam ra bắc sẽ kể mấy câu chuyện xưa.

Kim Phi là nhân vật mà tất cả nhân viên hộ tống đều không thể không nói đến khi kể chuyện, đồng thời y cũng là nhân vật chính trong hầu hết các câu chuyện.

Đứa trẻ ở độ tuổi Thủy Oa thường dễ sinh ra cảm giác sùng bái kẻ mạnh, trước đây ở quê nghe báo đã thường nghe được tên của Kim Phi.

Tuy nhiên không phải lúc nào nhật báo Kim Xuyên cũng đưa tin về những chuyện liên quan đến Kim Phi, vả lại ông Quy đã quá già để làm công cuộc ra công cứu giúp, Thủy Oa còn phải đánh bắt cá để nuôi gia đình nên cũng không có nhiều thời gian để nghe.

Bây giờ nghe nhân viên hộ tống kể mấy câu chuyện mà cơ bản đều là chuyện về Kim Phi. Thủy Oa đã lập tức bị thu hút, cũng nảy sinh sự sùng bái và tò mò mãnh liệt đối với y.

Nghe thấy ông Quy nói về Kim Phi, ánh mắt Thủy Oa chợt sáng lên: “Ông Quy, chúng ta thật sự có thể gặp được Quốc sư đại nhân sao?”

“Nghe nhân viên hộ tống nói gần đây Quốc sư đại nhân bận rộn đóng thuyền ở Đông Hải, nên thường xuất hiện ở xưởng đóng thuyền. Nếu may mắn, thì có thể nhìn thấy ngài ấy." Ông Quy trả lời.

"Vậy thì tốt quá, nếu có thể gặp quốc sư đại nhân cháu sẽ hỏi ngài ấy tại sao càng uống nước biển càng khát."

Thủy Oa hỏi: "Ông nghĩ Quốc sư đại nhân có giải thích cho cháu biết không?"

"Nhật báo Kim Xuyên nói Quốc sư đại nhân là người rất bình dị dễ gần, đối xử với trẻ nhỏ lại càng tốt hơn."

Ông Quy nói: "Không phải cháu cũng biết học đường ở trấn trên của chúng ta sao, đó là do Quốc sư đại nhân mở ra, đi học đều là miễn phí. Một cơ hội tốt như vậy, mà con lừa ngoan cố như cháu lại không muốn đi!”

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đi học ông Quy đều tức giận.

Sống hơn nửa đời người, ông Quy đã quá hiểu rõ tầm quan trọng của việc học nên sau khi biết tin, ông ấy bèn ghi danh cho Thủy Oa ngay.

Tiếc là ông ấy có nói gì thì Thủy Oa cũng không muốn đi, lần đầu tiên cậu bé được nếm đòn roi của ông Quy cũng là chuyện này, cuối cùng Thủy Oa vẫn ngoan cố gân cổ lên nói có đánh chết cũng không đi.

Ông Quy biết Thủy Oa sợ mình đi học thì không rảnh bắt cá rồi hai người sẽ đói chết nên mới không muốn đi, như vậy làm sao ông ấy nỡ lòng đánh chết cậu bé được? Cũng đành thuận theo cậu bé.

Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện trường học, ông Quy cứ phải cằn nhằn một hồi.

Thủy Oa sợ ông Quy cằn nhằn nên quay người đi ngồi trên mép bè, bỏ hai chân xuống nước vừa vung vảy vừa ngắm nhìn biển cả vô tận.

Lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng sẽ bị choáng ngợp rồi cũng thích thú trước sự rộng lớn của nó, nhưng nhìn lâu lại thấy nhàm chán.

Thủy Oa nhìn một lúc rồi nhìn xuống nước biển dưới chân mình.

Lúc này nước biển chưa bị ô nhiễm bởi một tạp chất nào, nên có thể nhìn rõ đến những nơi sâu phía dưới.

Bất chợt Thủy Oa nhìn thấy một con cá biển dài bằng nửa người trưởng thành đang bơi dưới chân mình, cậu bé lập tức phấn khởi.

Bình thường ở trong sông không thể nào nhìn thấy một con cá lớn như vậy, nếu bắt được nó thì cũng đủ cho mình và ông ăn mấy ngày.

Thủy Oa không hề suy nghĩ, bùm một cái đã lao xuống nước để đuổi theo con cá lớn.

Trên thuyền lầu hơi nước, Trịnh Trì Viễn đứng sau lan can im lặng nhìn chiếc bè gỗ như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, chợt anh ta nhìn thấy Thủy Oa lao xuống nước.

Nghĩ rằng có đứa trẻ thả bè nào mà không biết bơi? Thế nên Trịnh Trì Viễn cũng không để tâm.

Nhưng mấy phút sau Thủy Oa vẫn chưa ra khỏi mặt nước, Trịnh Trì Viễn đã không thể ngồi yên được nữa.

Tuy rằng anh ta và Thủy Oa không quen biết và cũng đã quen nhìn cảnh chết chóc, nhưng dù sao cũng là sinh mạng hơn nữa đó còn là một đứa trẻ, nếu cứ như vậy mà đuối nước chết đi thì quá đáng tiếc.

Thế nên Trịnh Trì Viễn quay qua hô với ông Quy đang ở ngoài xa: "Ông lão, cháu của ông rơi xuống nước rồi!"

Ông Quy nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Trì Viễn thấy đối phương ăn mặc chỉnh chu là đã biết đây là nhân vật lớn, nên ông ấy cũng nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Quân gia, không sao đâu, Thủy Oa ngâm nước lớn lên, không chết đuối được đâu!"

Trịnh Trì Viễn nghe vậy lại sốt ruột lớn tiếng hét lên: "Ông lão, cậu bé đã ở trong nước lâu rồi!"

Ai ngờ, ông Quy vẫn xua tay ý nói Trịnh Trì Viễn không cần lo lắng.

“Ông lão này thật là, sao lại không quan tâm đến tính mạng của cháu mình vậy!”

Trịnh Trì Viễn giận đến mức vỗ vào lan can, đang định ra lệnh cho thủy thủ xuống cứu người thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi mặt biển.

Nhìn kỹ hơn, còn không phải là đứa trẻ lúc nãy sao?

Đứa trẻ không chỉ tự mình trèo lên, mà còn ôm một con cá lớn cao gần bằng mình ở trong lòng.

Con cá lớn giãy giụa dữ đội, cái đuôi của nó đập vào eo đứa trẻ phát ra tiếng bạch bạch bạch nhưng đứa trẻ vẫn không quan tâm mà ôm chặt lấy con cá lớn không buông tay.

Cậu bé cười toe toét, phấn khích hét lên với ông lão trên bè: "Ông ơi, xem cháu bắt được gì này? Một con cá lớn như vậy, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày rồi!”

"Đứa nhỏ ngốc này, để xa ra chút, eo sắp bị con cá đập gãy rồi kìa!” Ông Quy lớn tiếng kêu lên.

Đứa trẻ bơi giỏi nước đến mức vừa có thể ôm con cá bơi đi, vừa có thể lộ nửa cơ thể ra ngoài.

Nghe lời ông Quy nói, đứa trẻ mới phản ứng lại rồi trầm xuống một chút.

Cứ như vậy, cái đuôi con cá lớn đập nước sẽ phát ra mặt trước, đến khi quất đuôi vào eo cậu bé sẽ không còn mạnh nữa.

Trịnh Trì Viễn trợn mắt há mồm khi nhìn thấy Thủy Oa ôm con cá lớn bước đi trên biển như đi trên mặt đất.

Anh ta biết loại cá lớn trong lòng đứa trẻ, nó bơi cực nhanh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không tin được lại có một đứa trẻ có thể đuổi kịp một con cá lớn như vậy ở dưới biển.

Thủy Oa không chỉ đuổi kịp, còn bắt được nó mang lên bờ.

Thủy quân quanh năm phải sống trên mặt nước, biết bơi là điều kiện cơ bản để vào đội thủy quân.

Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, mấy năm qua anh ta cũng đã chứng kiến vô số thủy thủ có kỹ năng bơi tốt nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy một người có kỹ năng bơi tốt như Thủy Oa, anh ta không khỏi nỗi lên tâm mến nhân tài, hai mắt chăm chú nhìn cậu bé ôm con cá lớn về bè.

Ném con cá lớn lên bè rồi Thủy Oa cũng tự mình trèo lên bè.

Lúc này Thủy Oa mới rảnh tay xoa eo, cái bụng đã bị con cá lớn đánh đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK