Cô bé chính là người dân địa phương của trấn Ngư Khê, hai năm trước, có một ông lão ngư dân ở trong ngôi nhà này, sau đó ông ấy lại chết trong nhà, lúc ấy con trai ông ấy lại ra khơi đánh cá, ông lão ngư dân chết mấy ngày rồi mới được đứa con phát hiện.
Thời đại phong kiến khá là kiêng kị vấn đề này, trước khi lâm chung, rất nhiều người già được nâng vào nằm lên đống rơm rạ trong phòng bếp để trút hơi thở cuối cùng.
Đây cũng là lý do vì sao nhà ở của trấn Ngư Khê được người người tranh mua, nhưng ngôi nhà này vẫn không bán đi được.
“Người chết rồi thì còn sợ gì nữa?” Ông Quy lắc đầu, nói: “Khi ông ra khơi đã thấy nhiều người chết rồi, nếu người anh em đã chết ở chỗ này có quay lại, thì hai ông già này vừa hay có thể trò chuyện với nhau.”
“Đúng đó, người chết có gì đáng sợ đâu, không biết bao nhiêu lần ta ngủ trên bãi tha ma rồi.”
Thủy Oa chẳng hề để tâm, cậu bé vỗ ngực, tỏ vẻ mình là người dũng cảm.
Nhưng Thẩm Tú Tứ vẫn hơi sợ: “Ông Quy ơi, nhà cháu khá lớn, giờ cũng không có ai ở, không bằng ông bán cái nhà này, rồi dọn đến nhà cháu ở đi?”
“Không cần, ông thấy ở chỗ này cũng rất tốt.”
Ông Quy khoát tay, thấy Thẩm Tú Tú vẫn muốn nói gì, ông xoay người đi vào phòng bếp hấp cá luôn.
“Tú Tú, ông Quy từng nói, ổ vàng ổ bạc cũng không thoải mái bằng ổ chó của mình, ông đã mua căn nhà này rồi, thì nơi này chính là nhà của bọn ta.”
Thủy Oa nói: “Ông Quy nói, con người ra ngoài làm việc thì phải có tổ ấm của mình, chỉ có tổ ấm của chính mình mới là vững chắc nhất.”
“Nhưng mà đằng nào nhà của ta cũng không có ai ở, cha ta từng nói, trong nhà phải có người ở mới lâu dài được, nếu không ngôi nhà đó sẽ hỏng sớm.” Thẩm Tú Tú nói: “Để ông Quy qua đó ở, cũng coi như là để ông trông nom nhà cửa của ta.”
“Giờ muội đã báo được thù rồi, muội còn muốn đi thuyền nữa sao?” Thủy Oa hỏi.
“Đi chứ,” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Nếu không có thủy quân, cả đời này ta sẽ không báo thù được, phần ân tình này, cả đời ta cũng không thể trả hết.
Cha ta từng nói với ta và anh của ta rằng, làm người phải biết cảm ơn, chỉ cần thủy quân không đuổi ta, thì cả đời này, ta sẽ mãi ở thủy quân!”
Thủy Oa là người ngưỡng mộ Kim Phi, nghe Thẩm Tú Tú nói thế, cậu vội nhắc nhở: “Còn có quốc sư đại nhân, ta nghe Thuyên Tử ca nói, ngài ấy đã hạ lệnh cho thủy quân đến Đông Dương bắt cướp biển đó!”
“Đúng, còn cả quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc nữa, họ cũng là ân nhân của ta!” Thẩm Tú Tú gật đầu.
“Thế muội có muốn cảm ơn bọn họ không?”
“Đương nhiên là có!”
“Vậy ta dẫn muội đi gặp họ để cảm ơn nhé?” Thủy Oa hỏi.
“Tuyệt vời quá,” Thẩm Tú Tú vui mừng nói: “Ta chắc chắn phải dập đầu cảm ơn quốc sư đại nhân, phu nhân Tiểu Bắc, và cả tướng quân Trịnh của thủy quân nữa!”
“Thế thì chờ sau khi ăn xong, ta dẫn muội đi nhé?” Thủy Oa nói.
Thẩm Tú Tú chưa kịp gật đầu thì đã bị ông Quy đi từ phòng bếp ra cắt ngang.
“Thủy Oa, thôi đừng nghĩ nữa, quốc sư đại nhân và phu nhân Tiểu Bắc đã về rồi!”
Thủy Oa nghe thế thì như bị sét đánh, cậu bé ngẩn ra: “Quốc sư đại nhân về lúc nào vậy ạ?”
“Khoảng mấy ngày trước rồi,” ông Quy thở dài.
Chút tâm tư này của Thủy Oa có thể che giấu được Thẩm Tú Tú, nhưng không thể giấu được ông Quy.
Cậu bé nói là muốn dẫn Thẩm Tú Tú đi cảm ơn quốc sư đại nhân, nhưng thực chất không phải là cậu muốn đi cùng để gặp quốc sư đại nhân sao?
Trước kia ông Quy cảm thấy cho Thủy Oa làm thủy quân là rất tốt, nhưng sau chuyện của số hiệu Kim Xuyên, giờ ông Quy rất sợ hãi.
Ông Quy thật sự lo rằng Thủy Oa không trở về được nữa.
Ở trên đường ông ấy đã được nghe Thủy Oa kể về hành động lần này của số hiệu Kim Xuyên, với công lao lần này của số hiệu Kim Xuyên, nếu Kim Phi ở Đông Hải, thì chắc chắn y sẽ gặp mặt trực tiếp để khen thưởng, Thủy Oa có cơ hội lớn nhìn thấy Kim Phi.
Nếu Thủy Oa lọt vào mắt xanh của Kim Phi, thì có thể cậu bé sẽ không cần phải đi thuyền mạo hiểm cùng thủy quân nữa.
Đáng tiếc là Kim Phi đã về mất rồi.