Trong đầu Đan Châu suy nghĩ vẩn vơ vài điều, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không biết vì sao, trong giấc mơ, gã luôn cảm thấy có người ca hát bên tai gã không ngừng.
Hát gì cũng không nghe rõ, hình như là bài “đoàn kết là sức mạnh” mà lại hình như không phải bài đó.
Nghe không rõ mà đuổi cũng không đi, khiến Đan Châu vô cùng tức giận.
Cứ thế mơ mơ màng màng không biết ngủ được bao lâu thì đột nhiên nghe được tiếng trống từ ngoài lều truyền đến.
Nhiều năm trong quân đội hình thành nên thói quen, khiến Đan Châu bật dậy luôn, giây tiếp theo gã cầm thanh đao bên mép giường, lao ra ngoài doanh trại.
“Có chuyện gì thế?”, mắt Đan Châu nổi đầy tia máu, vội vàng hỏi.
“Vừa rồi người Đại Khang đột nhiên tiến đến rìa doanh trại, giết chết ba huynh đệ đang gác đêm”, cận vệ gác cửa đáp.
“Không phải quân ta tăng gấp đôi người tuần tra, bảo bọn họ cẩn thận một chút sao, sao lại để người Đại Khang mò tới doanh trại cũng không phát hiện?”
“Tướng quân, ngài không biết đấy thôi, người Đại Khang quá ồn ào!”, vẻ mặt cận vệ đau khổ nói: “Trong lúc ngài chợp mắt, bọn chúng không dừng lại, cứ đi từ dốc Đại Mãng xuống chân núi tám lần!”
Lúc quân ta đuổi theo, bọn chúng lại chạy ngược về, chờ các huynh đệ quay lại, bọn chúng lại tới, đứng cách doanh trại chúng ta không xa cất tiếng hát, còn là một đám người gân giọng cùng nhau hát.
Không chỉ các huynh đệ gác đêm bị bọn chúng làm ồn đến mệt mỏi, mà các huynh đệ trong toàn bộ Tây Doanh cũng đều bị bọn chúng làm phiền không ít”.
“Chả trách ông đây nằm mơ cũng nghe thấy bài hát dở tệ đó...”
Đan Châu che trán, không nói nên lời.
Gã vốn dĩ tưởng rằng mình nằm mơ tới bài hát kia là vì trước khi ngủ nghe tên lính trinh thám hát một lần.
Vừa rồi còn đang thắc mắc, chỉ nghe một lần mà sao ấn tượng có thể sâu sắc như vậy?
Bây giờ mới phát hiện, hóa ra trong lúc bản thân chợp mắt, ngoài doanh trại có người hát không ngừng.
Chả trách nghe không rõ, đuổi cũng không đi.
Phỉ!
Sao lại nhớ đến bài hát dở tệ này rồi!
“Ngươi nói tiếp đi”.
Đan Châu thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía cận vệ.
“Các huynh đệ gác đêm bị tiếng ồn của người Đại Khang làm mệt mỏi, rệu rạo, cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Kết quả là người Đại Khang lợi dụng tình hình tiến đến rìa doanh trại, dùng mũi tên bắn chết ba huynh đệ”. cận vệ nói.
“Chúng ta không phải cũng có cung thủ sao? Điều một đội qua đây, nếu bọn chúng đến gần, lập tức phóng tên!” Đan Châu hạ lệnh.
“Đã điều qua rồi nhưng cung tên của chúng ta không thể bắn xa bằng nỏ của chúng”.
Cận vệ bất lực nói: “Hơn nữa bọn chúng có sự hướng dẫn của người quen thuộc địa hình nơi này, có một số tên núp trong bóng tối mà không thắp đuốc nên quân ta không thể nhìn thấy”.
Đan Châu đang chuẩn bị nói thì bên cạnh truyền tới một giọng già nua:
“Vậy hãy bảo Tây Doanh đốt một đống lửa cách đại bản doanh ba mươi trượng, như vậy bọn chúng cũng không có cách lẻn vào phải không?”
Vu Triết khoác y phục, bước tới từ phía sau lều lớn.
“Đốt thêm một đống lửa nữa đi?”. Đan Châu suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Cứ làm theo lời Vu tiên sinh nói!”
“Rõ!” Một cận vệ chạy đi báo tin.
“Tiên sinh cũng bị đánh thức rồi sao?”
Đan Châu nhìn về phía Vu Triết: “Bên ngoài lạnh, tiên sinh vào trong lều đi”.
“Ta không phải bị đánh thức, ta lớn tuổi rồi, ngủ ít, còn chưa ngủ được nữa”.
Vu Triết vừa vào doanh trại vừa trả lời.
“Đã là giờ nào rồi mà ngài còn chưa ngủ chứ?”
Đan Châu bất ngờ, nói: “Ngài bảo trọng thân thể!”
“Tướng quân, thật ra ngài mới chủ chưa tới một canh giờ...”
Bên cạnh một cận vệ thấp giọng nhắc nhở.
“Chưa tới một canh giờ hả?”
Đan Châu ngước mắt, nhìn lên bầu trời.
Thông qua tinh tượng để phán đoán thời gian là một trong những điều kiện cần thiết của vị tướng dày dặn, Đan Châu ngẩng đầu nhìn lên mới biết cận vệ không hề nói láo.
Gã đúng là chỉ ngủ một giờ mà thôi.
“Người Đại Khang điên rồi sao? Một canh giờ tới làm loạn tám lần?”
Biểu cảm trên mặt Đan Châu hết sức đặc sắc.
Có tức giận, có bất lực, còn có sự khinh thường...
Người Đại Khang quả thật là quá điên cuồng.