Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi Kim Phi còn nghĩ vì Thủy Oa may mắn nên nhảy mấy lần đều không sao, hiện tại mới biết không phải vì vận may mà vì đã luyện từ nhỏ.

Nhưng theo Kim Phi thì chuyện này vẫn nguy hiểm, vì vậy y xụ mặt nói: “Nhảy từ trên cao xuống nước rất nguy hiểm, sau này nếu không phải không thể làm khác được thì đừng nhảy nữa, nếu thật sự muốn nhảy, cũng phải thì nên có biện pháp bảo vệ!”

Thấy Thủy Oa vẫn không phục, Kim Phi trực tiếp ra chiêu lớn: “Cho dù ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ đến Tú Tú cô nương và ông Quy, lỡ như ngươi bị thương thì sau này họ biết trông nhờ vào ai?”

Nghe Kim Phi nhắc đến Thẩm Tú Tú và ông Quy, Thủy Oa cắn môi.

Trước đó quả thực cậu bé không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, người nhà của Thẩm Tú Tú đều bị cướp biển giết rồi, ông Quy chỉ có một mình, nếu bản thân bị thương thì họ biết dựa vào ai.

Sau khi hiểu những điều này, Thủy Oa khẽ gật đầu: “Vâng, sau này ta sẽ không nhảy lung tung nữa!”

Thật ra Kim Phi biết bản thân nói như vậy có thể sẽ lãng phí thiên phú của Thủy Oa, nhưng so với sự an toàn của tính mạng thì Kim Phi thấy tính mạng quan trọng hơn.

Cho dù Thủy Oa muốn tập nhảy nước thì cũng phải được luyện tập từng bước một, có các biện pháp bảo vệ cơ bản rồi mới nhảy.

Đột nhiên Thủy Oa ý thức được một việc: “Tiên sinh, sao ngài biết ông Quy vậy?”

Sau khi Thẩm Tú Tú trở về từ Kim Xuyên đã nói với Thủy Oa, cô bé đã ăn cơm ở nhà Kim Phi mấy lần, Kim Phi biết Thẩm Tú Tú là chuyện bình thường, nhưng sao Kim Phi lại biết ông Quy chứ?

“Khi ở bờ biển ta đã gặp ông Quy, còn trò chuyện với ông ấy một lúc.” Kim Phi nói: “Khi nhắc đến ngươi ông Quy rất tự hào, ngươi phải làm việc thật tốt ở thủy quân, đừng để ông Quy thất vọng, biết chưa?”

“Vâng!” Thủy Oa gật đầu.

“Được rồi, đi làm việc đi!”

Kim Phi vỗ vai Thủy Oa, sau đó đi vào khoang thuyền với Trịnh Trì Viễn.

Khi mở cửa gỗ thư phòng ra, một luồng không khí ấm áp đã ùa vào.

Kim Phi quả thực rất lạnh, đã kéo cái ghế ngồi bên cạnh ống sưởi ấm.

Mấy người Nhuận Nương Bắc Thiên Tầm Tả Phi Phi cũng ngồi xuống trước lời mời của Lạc Lan.

Dù Lạc Lan, Lão Uông, Trịnh Trì Viễn đã viết thư cho Kim Phi nhưng vẫn lần lượt báo cáo ngắn gọn cho Kim Phi.

Sau khi Kim Phi nghe xong đã đứng trước mặt ba người khen ngợi, sau đó hỏi: “Cây bông vải các ngươi đưa về đâu, đưa đến đây ta xem xem!”

Sỡ dĩ y muốn đích thân đến biển đón nhóm người Lạc Lan, không chỉ vì coi trọng họ mà cũng muốn xem cây bông vải càng nhanh càng tốt.

Thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh, nhân viên hộ tống và dân tỵ nạn thực sự rất cần quần áo ấm, chỉ khi có thể nhìn thấy bông vải y mới yên tâm.

Thuyền lầu của đoàn thuyền chiến có tổng cộng bốn tầng, dưới boong thuyền hai tầng, trên boong thuyền có hai tầng nữa.

Để tránh thuyền bị nặng phần đầu nhẹ phần đuôi, những hạt bông và lúa giống nặng đã được đặt ở khoang thuyền dưới boong thuyền, bông vải được đặt trong nhà lầu trên boong thuyền.

Kim Phi đi theo Trịnh Trì Viễn và Lạc Lan đến một phòng cách thư phòng không xa.

Theo thiết kế thì có lẽ căn phòng này là nhà ở tập thể của thuyền viên, bên trong còn đặt bốn cái giường ngủ, nhưng hiện tại trong phòng đã chất đầy bao tải, ngay cả trên giường ngủ cũng như vậy.

Nói là bao tải những cũng giống như lưới đánh cá, hơn nữa là loại lưới chỉ có thể bắt được cá lớn và mắt lưới rất lớn.

Qua mắt lưới, Kim Phi có thể nhìn thấy một ít sợi bông ở bên trong.

“Tiên sinh, đây là bông vải sao?”

Tả Phi Phi cau mày hỏi: “Sao không giống với bông vải chúng ta trồng?”

Lần trước nhóm người Lão Uông đến nước K đã mang hạt giống bông vải về, năm nay đã trồng một mẻ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK