Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Súng kíp vẫn luôn là vũ khí phòng thân của Kim Phỉ, dù y đã sử dụng nó trong rất nhiều tình huống nhưng trong lòng vẫn cầu mong rằng gã chạy vặt này không biết tới sự tồn tại của súng kíp.
Nhưng những gì gã chạy vặt vừa nói đã hoàn toàn phá vỡ tia hy vọng cuối cùng của Kim Phi.
Nhìn ánh mắt hả hê của đối phương, Kim Phi biết rằng đối phương làm vậy có lẽ là đang đả kích ý chí của y.
Dù đã biết mục đích của đối phương nhưng Kim Phi vẫn sinh ra một chút cảm giác tuyệt vọng.
Đối phương đã điều tra y rất rõ!
Kim Phi rất muốn lôi súng ra bắn chết gã chạy vặt này nhưng lúc này toàn thân y lại yếu ớt tới mức động đậy ngón tay cũng phải gắng gượng, đối phương hoàn toàn không cho y cơ hội đó.
Nghĩ vậy, Kim Phỉ không làm những việc vô ích nữa, tay phải tuột ra khỏi áo bào, buông thõng xuống.
Gã chạy vặt đang chăm chú quan sát Kim
Phỉ, dù ánh mắt tuyệt vọng của Kim Phi chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, sau đó đã bị áp chế lại nhưng vẫn bị gã chạy vặt phát hiện ra.
Có lẽ vì nhận ra sức ảnh hưởng từ lời nói của mình nên gã chạy vặt liên tục đả kích: “Quốc sư đại nhân, ta khuyên ngài đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, nếu ngài quy thuận Tiết công tử, ta bảo đảm đời này ngài không cần lo chuyện cơm áo, nếu biểu hiện tốt, mỗi tháng ta có thể cho ngài gặp Đường phu nhân một lần.
Còn nếu đợi Tiết công tử tới thì e là ngài sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu.”
“Tướng công, chàng đừng nghe bọn họ!”
Đường Tiểu Bắc cũng cắn chặt môi như Kim Phi: “Nếu chúng ta chết rồi, Hạ Nhi tỷ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!”
“Ha ha, quốc sư đại nhân cũng nghĩ như vậy sao?”
Gã chạy vặt cười lớn nhìn Kim Phỉ: “Có phải đại nhân cũng cảm thấy Kim Xuyên đã phát triển thành một cái thùng sắt không?”
“Toàn bộ Kỉm Xuyên thì không dám nói, nhưng làng Tây Hà tuyệt đối là một cái thùng sắt!”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Thế nên dù người sau lưng ngươi là ai thì cũng nên chuẩn bị nhận sự trả thù của tiêu cục Trấn Viên đi!”
Không phải Kim Phỉ đang uy hiếp gã chạy vặt mà đây chính là sự tự tin vô cùng quật cường của y.
Quan Hạ Nhi không tính toán với ai nhưng Kim Phi tin rằng, nếu Quan Hạ Nhỉ biết y bị sát hại, bằng bất cứ giá nào cô cũng nhất định phải báo thù cho y.
Cửu công chúa khả năng cũng sẽ hỗ trợ.
Quan Hạ Nhi không biết chữ, cũng không có mưu lược gì, nhưng nếu không có Kim Phỉ, độ uy tín của cô ở làng Tây Hà là lớn nhất.
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn dưới quyền Kim Phi giờ đã lớn mạnh, đội Chung Minh cũng đang dần phát triền.
Với thủ đoạn của Cửu công chúa cộng thêm tiêu cục Trấn Viên và quân Trấn Viễn do Quan Hạ Nhi thống lĩnh, thiên hạ không ai có thể coi thường.
“Quốc sư đại nhân, ngài thật sự quá ngây thơ, thiên hạ này làm gì có chỗ nào là thùng sắt chú?”
Gã chạy vặt cười lạnh lùng: “Chỗ nào có
người chỗ đó có sơ hở, nếu không thì làm sao ta có thể bỏ thuốc trong đồ ăn của đại nhân được chứ?”
Kim Phỉ lại chạnh lòng.
Kể từ khi xảy ra vụ hạ độc ở pháo đài cầu treo làng Tây Hà, Đại Lưu vẫn luôn đê phòng có người hạ độc với thức ăn của Kim Phỉ trước khỉ được đưa lên bàn, lần nào y cũng sắp xếp người tới kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để Kim Phỉ ăn.
Trừ điều này ra, Đại Lưu cũng rất chú ý tới vấn đề an toàn thực phẩm, từ đầu bếp nấu ăn tới người mua thức ăn rửa rau cũng đêu là người mình.
Công việc gã chạy vặt này phụ trách chủ yếu là quét dọn vệ sinh, hốt rác nên rất khó gần nhà bếp.
Đối phương có thể thuận lợi hạ độc, hơn nữa còn có thể đầu độc tất cả người trên thuyền, nhất định là đã có nhân viên hộ tống hỗ trợ.
Có lẽ vì nghĩ đã đả kích được Kim Phi, gã chạy vặt hô to ra phía cửa: “Đừng núp nữa, đi ra đi!”
Một người đàn ông mặc áo choàng khập
khiễng đỉ vào.
Kim Phỉ chật vật ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tiêu cục Trấn Viên phát triển rất nhanh, Kim Phỉ không thể nào nhớ mặt từng người nên chỉ cảm thấy người này rất quen, biết hắn là đầu bếp ở bếp sau nhưng không nhớ nổi tên hắn.
Kim Phỉ không biết nhưng Đại Lưu ở bên cạnh thì lại biết người này.
“Lão Tạ, tên chó má nhà ngươi, Lương ca đối xử với ngươi tốt như vậy mà ngươi lại phản bội tiên sinh ư?”
Đại Lưu tức giận nói: “Nếu không có tiên sinh thì mẹ con ngươi đã sớm chết đói rồi!”
Tên đầu bếp này ở cùng làng với Đại Tráng, lúc còn trẻ từng đi lính ở phía nam, bị thủy tặc bắn trúng đùi, thành người què.
Ban đầu nhân viên hộ tống thiếu người nên Đại Tráng giới thiệu hắn tới làng Tây Hà.
Người què đương nhiên không thể làm nhân viên hộ tống, Lưu Thiết sắp xếp hắn làm chút chuyện vặt trong làng, miễn cưỡng nuôi được người nhà.
Sau này, thổ phỉ tập kích làng Tây Hà, tên đầu bếp và những dân làng khác cùng nhau
chiến đấu tích cực, không chỉ dùng nỏ của làng bắn chết bốn tên thổ phỉ mà còn dẫn dân làng chặn được một đợt công kích của thổ phỉ.
Sau khỉ Trương Lương trở về làng lập tức ban thưởng cho những nhân viên hộ tống, nữ công nhân và dân làng có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến, cảm thấy người này không tệ nên phá lệ cho hắn gia nhập nhân viên hộ tống.
Nhưng dù sao nhân viên hộ tống cũng là đội ngũ chiến đấu, người què không thể nào phối hợp với người khác được, đại đội trưởng bèn sắp xếp hắn vào nhà bếp để nấu cơm cho đại đội.
Vì trước đây hắn từng đi lính ở thành Giang Nam cũng từng đánh thủy tặc nên lần này Kim Phỉ tới Đông Hải, Đại Lưu cũng gọi hắn đì theo để hắn phụ trách công việc sau bếp.
Đối với Đại Lưu mà nói, nếu như không có Kim Phi sáng lập ra đội nhân viên hộ tống, tên đầu bếp què này đã sớm chết rét vào năm ngoái rồi, anh ta thật sự không biết tại sao đối phương lại phải phản bội Kim Phi!
“Tại sao?”
Đại Lưu trợn mắt nhìn tên đầu bếp, nghiến răng hỏi.
“Tại sao?J
Tên đầu bếp cười lạnh lùng, vẻ mặt kích động: “Lúc ông đây đối mặt với thố phỉ đã từng sợ hãi bao giờ chưa? Lúc thổ phỉ đánh vào làng, một mình ông đây đã giết được bốn tên, còn giữ được cổng làng! Chiến tích của ta có chỗ nào thua kém các ngươi?”
“Thế nhưng các ngươi lại đối xử với ta như thế nào? Để cho ta nấu cơm sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta tại sao ư?”
“Đó là vì muốn tốt cho ngươi thôi!” Đại Lưu nói: “Ngươi đi lại không tiện, giữ lại ở phía sau nấu cơm là sự lựa chọn an toàn nhất!”
“Hừ! Cuộc sống tốt như vậy, tại sao ngươỉ không làm?”
Tên đầu bếp hét lên với Đại Lưu: “Ngày nào ông đây cũng phải liều chết làm việc phục vụ các ngươi, mỗi tháng chỉ có thể nhận một chút tiền còng, còn các ngươi thì sao, mặc áo giáp oai phong, cưỡi ngựa lớn ra ngoài chạy vòng vòng, tiền công còn nhiều hơn ta gấp mấy lần! Ngươi còn có mặt mũi nói như vậy là vì muốn tốt cho ông đây ư?
Ngươi nói ông đây là người què, Thiết Ngưu chẳng lẽ không phải sao? Trương Lương còn một cánh tay đó, sao ngươi không để cho
bọn họ nấu cơm đi?1
Thiết Ngưu ban đầu phục dịch ở quân Thiết Lâm, đùi bị thương, đi bộ cũng khá khó khăn, nhưng không nghiêm trọng như Lão Tạ.
“Ngươi còn dám nói vậy sao, Lương ca là người đầu tiên đi theo tiên sinh, Thiết Ngưu là người thứ hai, không có bọn họ thì không có tiêu cục Trấn Viễn, ngươi dựa vào cái gì mà so đo với Lương ca và Thiết Ngưu đại ca chứ?”
Đạỉ Lưu suýt chút nữa bật cười vì lời nói của tên đầu bếp này.
Tên đầu bếp còn định nói gì đó nữa, lại bị gã chạy vặt lườm một cái.
Tên đầu bếp đương nhiên đã thuần phục gã chạy vặt, thấy vẻ mặt gã không vui cũng hơi run, vội vàng ngậm miệng lại.
“Quốc sư đại nhân đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Gã chạy vặt tiếp tục nhìn Kim Phi: “Thật sự không dám giấu gì ngài, cướp biển sắp tới rồi, thời gian của ngài không còn nhiều đâu.
Dù đại nhân không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho phu nhân chứ. Nếu bây giờ ngài nhượng bộ, ta lập tức đưa ngài và phu nhân rời khỏi đây, còn nếu đợi cướp biển tới, bọn họ đối xử với phu nhân thế nào, chắc không cần ta phải nói nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK