Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phương án cứu trợ cộng đồng có thể cho dân chạy nạn có đủ lương thực ở quê nhà, đây có thể coi là giải pháp cơ bản cho vấn đề dân chạy nạn, nhưng giờ họ đã đến Đông Hải, ta nên làm gì với những dân chạy nạn sắp đến đây?”

Tả Phi Phi nói: “Hiện giờ bãi phơi và bãi đóng gói, bãi thu hái đều đã đủ quân số, để bọn họ đi gieo trồng rong biển lại cần thêm thuyền đánh cá, bọn họ chắc chắn không có.

Những người này thì sao, chẳng lẽ chúng ta cứ nấu cháo nuôi bọn họ sao?”

Tả Phi Phi nói, lại đưa chủ đề trở lại vấn đề ban đầu.

Đúng vậy, Phương án cứu trợ cộng đồng cho dù thi hành thuận lợi thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể nhìn thấy thành quả.

Nhưng dân chạy nạn đổ về Đông Hải, lại là vấn đề cần lập tức giải quyết.

“Về điểm này, ta có ý tưởng.”

Kim Phi nói: “Ta dự định xây dựng một xưởng đóng thuyền lớn hơn ở Đông Hải, thuê những người chạy nạn này đến làm việc trong xưởng đóng thuyền!”

“Dân chạy nạn đã đổ về, hiện giờ xây xưởng đóng thuyền cũng không kịp rồi?” Cửu công chúa nhíu mày nói.

“Xây dựng một xưởng đóng thuyền có thể sản xuất tàu chiến cỡ lớn chắc chắn đã muộn, nhưng việc xây dựng một xưởng đóng thuyền có thể sản xuất tàu đánh cá cỡ nhỏ chắc chắn không phải là vấn đề lớn.” Kim Phi trả lời.

Làm thuyền đánh cá nhỏ không cần bất kỳ kỹ năng nào, có nhiều ngư dân đều tự đóng thuyền đánh cá cho riêng mình, người chạy nạn có thể học cách làm thuyền đánh cá nhỏ, người ở xưởng đóng thuyền cứ dạy là được.

“Tiên sinh, nhiều dân chạy nạn như vậy cùng nhau đóng thuyền đánh cá, tốc độ chắc là cực kỳ nhanh, chúng ta có dùng hết nhiều thuyền đánh cá như vậy không?” Tả Phi Phi lại hỏi.

Kim Phi không trả lời Tả Phi Phi, mà hỏi ngược lại: “Phi Phi, nàng biết vấn đề lớn nhất của Đại Khang hiện nay là gì không?”

“Là cái gì?” Tả Phi Phi hỏi.

Mấy người Cửu công chúa cũng quay đầu lại nhìn sang.

“Vấn đề lớn nhất ở Đại Khang hiện nay là tình trạng bất ổn thường xuyên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc canh tác của người dân và dẫn đến thiếu lương thực".

Kim Phi nói: “Dân coi cái ăn bằng trời, không cho người dân ăn no bụng thì làm chuyện gì cũng đều là vô ích.”

Đại Khang không phải không có đất, cũng không phải dân cư quá nhiều, lương thực trồng trọt không đủ ăn, không phải do người dân không muốn làm ruộng, mà là người dân ở Giang Nam và Trung Nguyên không chỉ phải đối mặt với sự bóc lột của bọn cường hào địa phương, cùng với sưu cao thuế nặng, còn bị ảnh hưởng từ cuộc tranh chấp của cường hào và thổ phỉ.

Đám thổ phỉ vì tranh đoạt địa bàn, làm suy yếu thực lực của thổ phỉ đối thủ nên thường xuyên đến địa bàn thổ phỉ đối thủ để thu hoạch lương thực, không kịp thì sẽ châm lửa thiêu rụi.

Cứ như vậy, thuế lương thực mà bọn thổ phỉ muốn cũng chẳng có mà thu.

Hiện giờ tình trạng này ở Giang Nam và Trung Nguyên rất phổ biến.

Trương Lương hiện tại đã bắt đầu công tác tiêu diệt thổ phỉ ở Giang Nam, nhưng rất nhiều thổ phỉ trước khi chạy trốn, sẽ thiêu hủy kho lúa chứ không để không cho nhân viên hộ tống.

Cứ vậy khiến cho lương thực ở toàn bộ Đại Khang càng ngày càng ít.

Công nghiệp và kinh tế lạc hậu có thể từ từ phát triển, xung quanh là các nước thù địch, nhân viên hộ tống cũng có thể chống đỡ, nhưng lương thực không đủ thì người dân chỉ có nước chết đói, hiển nhiên sẽ tạo phản.

Cho nên vấn đề lương thực mới là vấn đề quan trọng trước mắt mà Đại Khang cần phải mau chóng giải quyết.

Muốn giải quyết vấn đề nan giải này, Phương án cứu trợ cộng đồng là không đủ.

Trước tiên không nói Phương án cứu trợ cộng đồng có thể thuận lợi thi hành hay không, cho dù mọi chuyện thuận lợi, muốn mở rộng ra toàn bộ Trung Nguyên và Giang Nam cũng cần thời gian rất dài.

Hơn nữa hoa màu sinh trưởng cũng cần có thời gian, cho dù Phương án cứu trợ cộng đồng hiện tại mở rộng được, người dân có thể lập tức được nhận hạt giống trồng lại từ đầu, thổ phỉ không tới quấy rầy, thì cũng phải chờ qua mấy tháng nữa mới có thể thu hoạch.

Như vậy trong mấy tháng này, người dân ăn cái gì?

Tả Phi Phi liên tưởng đến chuyện trước đây Kim Phi nói với cô ấy, hỏi dò: “Tiên sinh, ngài chuẩn bị đóng thuyền đánh cá, là để dân chạy nạn ra biển đánh cá sao?”

“Đúng vậy,” Kim Phi nói: “Biển rộng là bảo tàng khổng lồ có tài nguyên bất tận, chúng ta không lý gì cứ giữ khư khư mà không khai thác.”

Khoảng thời gian trước y cố ý đi tìm Trịnh Trì Viễn bàn bạc rồi, biết không chỉ ngành công nghiệp đóng tàu và đánh cá của Đại Khang là lạc hậu, mà các quốc gia cũng có tình trạng tương tự.

Khi mùa đánh bắt hàng năm đến, những đàn cá di chuyển xuôi theo dòng hải lưu xa ngút tầm mắt và có thể kéo dài nhiều ngày.

Ngư dân Đông Hải dù có cố gắng hết sức để đánh bắt cá thì cũng chỉ là hạt muối bỏ bể.

Lúc ấy Kim Phi biết tin này, thì đã để ý đến hoạt động đánh bắt, cho nên mới thành lập Cục quản lý hàng hải, để Trịnh Trì Viễn thành lập đội đánh bắt.

Nhưng theo kế hoạch của Kim Phi, phải đợi ngư dân thu hoạch rong biển xong mới được, nếu không sẽ không đủ nhân lực.

Bây giờ có vẻ cần thành lập đội đánh bắt trước đã.

“Phu quân, thật sự có thể bắt được nhiều cá như vậy trong biển sao?"

Cửu công chúa tuy rằng tin tưởng Kim Phi, nhưng chung quy cô ấy cũng chưa từng sống ở biển, hầu như không biết gì về đại dương, cho nên cô ấy không thể tin rằng câu cá có thể giải quyết được cuộc khủng hoảng lương thực ở Đại Khang.

Thật ra bản thân Kim Phi cũng không chắc chắn hoàn toàn, cho nên cũng không tự tin lắm với lời nói của mình: “Trước cứ thử một lần đi, có thể giải quyết là tốt nhất, không được thì cũng coi như là thử nghiệm, ít nhất ta có thể bảo đảm, lượng cá những ngư dân này đánh được mỗi ngày là đủ ăn.”

“Cũng phải.” Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Dù sao đây cũng là một cách.

Cho dù không thể giải quyết triệt để cuộc khủng hoảng lương thực ở Đại Khang thì cũng giải quyết được cuộc khủng hoảng người chạy nạn ở Đông Hải.

Thành công được như Kim Phi suy nghĩ thì lại càng tốt.

Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi, Cửu công chúa và Tả Phi Phi thảo luận hăng say, cũng gia nhập: “Tướng công, ý tưởng này của chàng khá hay, nhưng xây xưởng cần có gỗ, gỗ dự trữ ở xưởng đóng thuyền chỉ sợ không được bao lâu sẽ bị dùng hết.”

Cửu công chúa và Tả Phi Phi nghe vậy, cũng quay ra nhìn Kim Phi.

Muốn sản xuất thuyền đánh cá với số lượng lớn thì gỗ là nguyên liệu thô thiết yếu, nhưng gỗ ở Đông Hải không tự nhiên mà có.

Đến nguyên vật liệu còn không có, còn nói gì đến đóng thuyền?

“Đông Hải không sản xuất gỗ, nhưng Giang Nam và Xuyên Thục, cùng với khu vực Vân Quý có rất nhiều mà.”

Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa: “Ta định thuê dân bản xứ ở Giang Nam chặt gỗ, sau đó thông qua đường thủy, dùng hình thức thả bè để chuyển gỗ đến Đông Hải, Vũ Dương sau khi trở về hãy mau chóng bảo Thiết đại nhân sắp xếp viện Khu Mật thảo luận xem phương án này có được hay không, nếu được thì nhanh chóng thực hiện!”

Cái gọi là thả bè, tức là chặt gỗ ở trên núi rồi thả vào trong nước, sau đó để gỗ xuôi theo dòng nước xuống hạ nguồn.

Khi đến nơi chỉ định thì lại buộc gỗ bằng dây thừng và thả trôi theo dòng Trường Giang.

Đây là một phương pháp vận chuyển đường thủy rất cổ xưa và lạc hậu nhưng lại vô cùng hữu ích.

Cửu công chúa nghe vậy đôi mắt không khỏi sáng bừng.

Phương pháp này có thể giải quyết vấn đề việc làm của một số người chạy nạn Giang Nam, cũng được coi là một dạng công cuộc ra công cứu giúp.

Hơn nữa theo cách nói của Kim Phi, đốn củi, thả bè, tạo thuyền, bắt cá, sẽ hình thành một vòng tuần hoàn tích cực của của chuỗi công nghiệp.

Bất kể cuối cùng cuộc khủng hoảng lương thực có được giải quyết hay không, chuỗi công nghiệp này ít nhất có thể giải quyết được vấn đề công việc và sinh kế của những người tham gia.

Vì thế Cửu công chúa lập tức bày tỏ lập trường: “Không cần chờ ta trở về, chốc nữa ta sẽ viết thư, sai người đem về cho Thiết đại nhân ngay trong đêm, bảo cho bọn họ thảo luận, lập ra kế hoạch cụ thể nhanh nhất có thể."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK