Hình phạt này không chỉ là lời nhắc nhở đối với Khánh Mộ Lam và nhà họ Khánh, nhưng cũng không làm mất đi tính tích cực của việc Khánh Mộ Lam trấn áp thổ phỉ thành công.
Đất nước hiện tại đang thiếu người tài, cần sự giúp đỡ của ba anh em nhà họ Khánh. Còn về phần thế lực của nhà họ Khánh quá lớn, đợi đến khi chinh phục được thiên hạ rồi xử lý cũng không muộn. Nếu trong lúc này mà cứ nghi kỵ áp chế nhân tài, chỉ dựa vào Kim Phi thì đến năm nào tháng nào mới có thể bình định được Trung Nguyên và Giang Nam?
Sau khi buổi thiết triều kết thúc, Bộ Binh chính thức tiếp nhận quyết định của Cửu công chúa, sai người truyền chỉ thị về Đông Hải.
Khi Từ Cương nhìn thấy quyết định xử phạt này, ông ta khá ngạc nhiên.
"Tiên sinh, hình phạt của Bệ hạ không phải quá nhẹ sao?"
Từ Cương dở khóc dở cười nói: “Tước một năm lương bổng, đây có được coi là hình phạt đối với xưởng trưởng Khánh không?”
“Ngoài phạt lương bổng ra, không phải còn phạt mười gậy sao?”
“Nếu ta đoán không nhầm thì mười gậy này cũng do các thành viên của đội an ninh đánh phải không?”
"Vậy ông muốn trừng phạt như thế nào, Từ đại nhân?" Kim Phi hỏi: "Giống như Mã đại nhân, Hà đại nhân nói, tước binh quyền của cô ấy sao?"
Cùng với quyết định trừng phạt còn có hai lá thư của Cửu công chúa, một gửi cho Kim Phi và một cho Khánh Mộ Lam.
Trong một bức thư gửi Kim Phi, Cửu công chúa giải thích lý do của hình phạt này.
Từ Cương sững lại một lúc trước câu hỏi của Kim Phi.
Xưởng cá muối và đội an ninh do Khánh Mộ Lam xây dựng, nếu cô ấy bị cách chức, xưởnh cá muối và đội an ninh sẽ không giải tán ngay lập tức, nhưng chắc chắn sẽ hỗn loạn trong một thời gian dài.
Đông Hải hiện tại phức tạp như vậy, hơn một nửa lương thực đến từ xưởng cá muối. Nếu xưởng cá muối loạn thì nguồn lương thực cho Đông Hải sẽ loạn. Nếu lương thực không đủ, chắc chắn sẽ gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, thậm chí đe dọa đến chính quyền Xuyên Thục.
Hơn nữa, sai lầm mà Khánh Mộ Lam mắc phải cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm túc hơn thì thậm chí còn không phải là sai lầm. Những người như Kim Phi, Trương Lương và Khánh Hoài đều từng đưa ra những quyết định tương tự trên chiến trường.
Nghĩ như vậy, hình phạt dành cho Khánh Mộ Lam cũng không thể quá nghiêm khắc.
Nếu nặng quá sẽ gây ra sự bất mãn của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài, như vậy sẽ rắc rối.
"Từ đại nhân, ông đừng lo nghĩ vấn đề này nữa. Bệ hạ đã quyết định rồi, chúng ta có nói gì cũng vô ích”.
Kim Phi mỉm cười, bỏ quyết định trừng phạt này sang một bên
Từ Cương lại sửng sốt khi nghe điều này.
Đúng, Cửu công chúa đã gửi quyết định trừng phạt cho Đông Hải. Đừng nói là Từ Cương, ngay cả Kim Phi cũng không thể thay đổi được.
Đã không thể thay đổi, tại sao phải bận tâm?
"Từ đại nhân, người tị nạn đều đã tới rồi phải không?" Kim Phi hỏi.
Lúc này, đã vài ngày trôi qua kể từ chiến dịch trấn áp thổ phỉ quy mô lớn của Khánh Mộ Lam, những người tị nạn bị bọn cướp chặn đường lần lượt chạy tới Đông Hải dưới sự hộ tống của đội an ninh.
"Dựa vào báo cáo mà đội an ninh gửi về, gần như tất cả những người tị nạn được giải cứu đều đã đến, và hai đội cuối cùng chắc chắn cũng sẽ đến vào chiều nay”.
“Có vấn đề gì trong việc tái định cư không?”
"Chúng ta đã chuẩn bị từ trước, nơi ăn chốn ở không có vấn đề gì. Nhưng có rất nhiều người đến cùng một lúc, rất khó để sắp xếp công việc cho họ”, Từ Cương bối rối nói.