Chuyện này không phải không có khả năng, lúc trước những quyền quý ở Đại Khang bị lừa mua châu Thủy Ngọc đều hận Kim Phi và Đường Tiểu Bắc muốn chết, đi khắp nơi tuyên truyền bọn họ là kẻ lừa đảo, chỉ cần thổ ty phái người đi Đại Khang một chuyến, hỏi thăm chuyện này thì không phải là khó.
Lạc Lan bình tĩnh lại, cảm thấy vẻ mặt thổ ty biểu tình không giống như là biết bị lừa, vì thế dò hỏi: “Thổ ty đại nhân không thích châu Thủy Ngọc sao?”
“Thế thì không phải,” thổ ty lắc đầu nói: “Châu Thủy Ngọc trong sáng không tì vết, ta rất thích, nhưng châu Thủy Ngọc không thể ăn không thể uống, đúng ra mà nói, ta càng hy vọng các ngươi có thể mang một số đồ thực dụng từ Đại Khang đến đây để giao dịch!”
Ba người Lạc Lan nghe vậy thì đều âm thầm thở phào, trong lòng cũng lại lần nữa thay đổi cái nhìn về thổ ty.
Châu Thủy Ngọc lóng lánh trong suốt, khi lần đầu nhìn thấy sẽ thích, đặc biệt đối với những quyền quý, theo đuổi những điều mới mẻ, rất khó để cưỡng lại sự cám dỗ của chúng.
Cho nên dù là ở Đại Khang hay là nước K, châu Thủy Ngọc ngay khi ra mắt đều được giới quyền quý săn lùng.
Châu Thủy Ngọc tuy đẹp nhưng không tốt cho sản xuất và phát triển, lại gây mê muội thui chột ý chí, lúc trước thổ ty giam hàng hóa, tống tiền châu Thủy Ngọc, đám người Lạc Lan cho rằng thổ ty cũng bị châu Thủy Ngọc hấp dẫn, bây giờ bọn họ mới ý thức được, có lẽ mình đã sai.
Thổ ty có lẽ rất thích châu Thủy Ngọc, nhưng lại càng chú trọng phát triển, không thì sẽ yêu cầu bọn họ mang châu Thủy Ngọc đẹp mắt đến chứ không phải yêu cầu bọn họ mang những thứ thực dụng đến.
“Thổ ty đại nhân hy vọng lần sau chúng ta mang những gì?” Lạc Lan hỏi ngược lại.
“Đồ sắt, dược liệu, nông cụ, tơ lụa, v.v. đều được.” thổ ty suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Nếu các ngươi chịu giao dịch những con chim khổng lồ bay trên trời hoặc là loại thuyền nhỏ chạy nhanh trong nước, muốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng sẽ trả!”
“Chim khổng lồ và ca nô thổ ty đại nhân tạm thời đừng nhắc đến, ta không có quyền lợi bán cho ngươi.”
Lạc Lan từ chối thẳng đề nghị mua phi thuyền và ca nô của thổ ty: “Nhưng dụng cụ bằng sắt, dược liệu, nông cụ và những thứ tương tự thì được!"
“Vậy vũ khí thì sao?” Thổ ty không chịu bỏ cuộc: “Có thể bán cho chúng ta một ít cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá không?”
“Vin lỗi, những thứ này cũng không bán!” Lạc Lan lại từ chối lần nữa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng thổ ty vẫn có chút thất vọng.
Lạc Lan thấy thế thì nảy ý: “Tuy rằng không thể bán cung nỏ hạng nặng và máy ném đá cho thổ ty đại nhân, nhưng có một loại vũ khí thì được, thổ ty đại nhân nhìn thấy thì nhất định sẽ thích!”
“Vũ khí gì?” Thổ ty hỏi.
“Đại nhân chờ một lát, ta đi mang lại đây!”
Lạc Lan chắp tay, ra ngoài bảo trợ thủ vào kho hàng cầm một thanh hắc đao đến.
“Thổ ty đại nhân, đây là thần binh chỉ của riêng Kim Xuyên thương hội chúng ta, chém sắt như chém bùn!”
Lạc Lan nói, lấy ra một chồng đồng tiền trong túi rồi đặt lên bàn, sau đó đưa hắc đao cho Mã Văn Húc.
Mã Văn Húc vung đao chém xuống, một chồng đồng tiền đều bị chém thành hai nửa, mặt bàn dày hơn một tấc cũng bị chém bay!
Thổ ty thấy thế thì đứng bật dậy.
Nước K là một nước nhỏ, kỹ thuật tinh luyện còn yếu hơn hẳn Đại Khang thời kỳ trước, đồ sắt còn quý giá hơn ở Đại Khang, áo giáp trên người cấm quân đều là do dây mây bện thành, cho nên vừa rồi thổ ty yêu cầu lần sau Lạc Lan mang đồ đến giao dịch thì nhắc đến đồ sắt đầu tiên.
Có điều là thổ ty, hiển nhiên hắn có không ít đao, vừa rồi nhìn thấy Lạc Lan lấy ra một cây đao thì còn thấy thất vọng, bởi vì lúc nãy lên thuyền hắn đã thấy, trên thuyền có không ít thủy thủ đều mang loại hắc đao này.
Nhưng là hắn không ngờ hắc đao lại sắc bén như thế!
“Mã chưởng quầy, có thể cho ta xem cây đao này được không?” Thổ ty hỏi.
Mã Văn Húc nhìn thoáng qua Lạc Lan, thấy Lạc Lan gật đầu, mới đưa hắc đao cho thổ ty.
Thổ ty đưa lưỡi dao đặt ngang mắt mình quan sát cẩn thận, còn dùng tay sờ lên lưỡi đao, phát hiện sau khi chém chồng tiền và mặt bàn, lưỡi đao không hề uốn mẻ một chút nào.
Thổ ty lúc còn trẻ đã từng dẫn binh, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy, cũng muốn tự mình nếm thử nên hỏi: "Ta có thể tự mình thử được không?