Cuộc họp tổng kết trận chiến diễn ra trong hơn một giờ, tất cả mọi người đều tiến hành đưa ra tổng kết trong buổi họp.
Kim Phi cũng bắt đầu suy nghĩ lại.
Thật ra thì trận này vô cùng nguy hiểm.
Từ sau khi tới thế giới này, dựa vào vũ khí tiên tiến cùng với chiến thuật của mình, Kim Phi chưa từng thua trận nào, cho dù y luôn tự nhắc nhở mình, nhưng
cuối cùng y vẫn mắc phải sai lầm coi thường địch.
Nếu như là lúc trước, mỗi một tin tình báo đưa về y đều sẽ đắn đo suy nghĩ kỹ, nếu như điều kiện cho phép, y còn phái người đi kiểm tra.
Nhưng lần này, nghe Nathan nói người ở trong kênh Mô Ngư là đội Dã Lang, Kim Phi lại không phái người đi kiểm tra.
Bởi vì y cảm thấy đội Dã Lang xuất hiện ở kênh Mô Ngư, định đánh lén đập Đô Giang là chuyện hợp tình hợp lý, kết quả đội Dã Lang ở kênh Mô Ngư là giả, quân Dã Lang thật đã kề ngay sau lưng bọn họ.
May mà Quan Hạ Nhi bắt y phải dẫn theo đội súng kíp đi cùng. Nếu không dựa vào đội canh phòng và đội cận vệ y dẫn theo, chắc chắn không thể ngăn cản được quân Dã Lang.
Mặc dù phần trăm cao bọn họ có thể chạy trốn, nhưng kẻ địch mang tới nhiều kích nổ như vậy, chắc chắn sẽ không giữ được đập Đô Giang mất!
Đến lúc đó dù là kẻ địch cho nổ đập nước hay là cho nổ núi lấp cửa cổng, hậu quả vẫn rất thảm khốc.
Kế hoạch chấn hưng Xuyên Thục của Kim Phi cũng đã biến thành nói suông. Qua trận chiến lần này, dây cung trong lòng Kim Phi lại được căng lên.
Sau khi kết thúc cuộc họp là thời gian ăn chung, Thiết Chùy bưng một bát nước sôi tới tìm Đại Tráng.
“Đại Tráng, may mà hôm nay có ngươi, ta lấy nước thay rượu, kính ngươi một bát!”
Nói rồi, Thiết Chùy đưa bát nước sôi trong tay cho Đại Tráng.
Hôm nay phản ứng của Đại Tráng nhanh nhạy vô cùng, lại còn rất quả quyết.
Số người đi cùng của đội cận vệ và đội súng kíp quá ít, hơn nữa lựu đạn cũng rất có hạn, nếu không có Đại Tráng phát hiện kẻ địch ở kênh Mô Ngư là giả, quả quyết dẫn người quay trở lại chỉ viện, thì cho dù là đội súng kíp và đội cận vệ có thể giữ được đập Đô Giang, e rằng cũng xảy ra thương vong rất lớn!
Thiết Chùy nhìn thì có vẻ là người tùy tiện, nhưng anh ta lại là người rất trọng tình trọng nghĩa.
Ở cùng với đội cận vệ đã lâu, cảm tình hai bên đã sâu vô cùng, cho dù bất cứ ai bị thương, anh ta đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Trước khi Đại Tráng tới, quân Dã Lang đột phá vòng vây, ném lựu đạn về phía trước trận địa của họ.
May mà thành viên của đội cận vệ đều mặc áo giáp, không bị thương nặng. “Thiết Chùy, mé nó ngươi học cách nói đểu ở đâu đấy?” Đại Tráng không nhận bát nước của anh ta, mà còn đạp cho anh ta một cái.
“Ta có lòng muốn mời rượu ngươi mà, nói đểu là đểu thế nào?” Thiết Chùy trợn mắt hỏi.
“Thế rượu của ngươi đâu?” Đại Tráng liếc mắt nhìn bát nước trong tay Thiết Chùy.
“Tiên sinh đang ngồi kia kìa, ta bưng rượu cho ngươi, ngươi dám uống không?” Thiết Chùy nói: “Không thấy mọi người đều lấy nước thay rượu à?”
“Vậy ngươi có thấy ai bưng hẳn bát nước to tới như ngươi không?” Đại Tráng vô cùng đau lòng nói: “Ngươi muốn chọc chết ông đây à?”
Sau khi Cửu công chúa lên nắm quyền, cô ấy đã nghiêm cấm dùng lương thực nấu rượu.
Mặc dù còn có rượu trái cây, như tiêu cục Trấn Viễn có lệnh cấm rượu nghiêm khắc, cấm các nhân viên hộ tống uống rượu khi đang thi hành nhiệm vụ.
Cho nên tiêu cục thường có thói quen lấy trà thay rượu, hoặc lấy nước thay rượu.
Nhưng bình thường, mọi người chỉ cần cầm một chén nhỏ biểu đạt tâm ý là được rồi, mà lúc này Thiết Chùy lại bê một cái bát to như cái chậu tới.
“Vừa nãy ta có tìm được chén nhỏ đâu.” Thiết Chùy cúi đầu nhìn cái bát anh ta đang cầm, cũng cười theo: “Hơn nữa, cho dù là nước hay rượu, thì cũng thể hiện tấm lòng của huynh đệ mà, thiếu thế nào được?”
Kim Phi cũng bắt đầu suy nghĩ lại.
Thật ra thì trận này vô cùng nguy hiểm.
Từ sau khi tới thế giới này, dựa vào vũ khí tiên tiến cùng với chiến thuật của mình, Kim Phi chưa từng thua trận nào, cho dù y luôn tự nhắc nhở mình, nhưng
cuối cùng y vẫn mắc phải sai lầm coi thường địch.
Nếu như là lúc trước, mỗi một tin tình báo đưa về y đều sẽ đắn đo suy nghĩ kỹ, nếu như điều kiện cho phép, y còn phái người đi kiểm tra.
Nhưng lần này, nghe Nathan nói người ở trong kênh Mô Ngư là đội Dã Lang, Kim Phi lại không phái người đi kiểm tra.
Bởi vì y cảm thấy đội Dã Lang xuất hiện ở kênh Mô Ngư, định đánh lén đập Đô Giang là chuyện hợp tình hợp lý, kết quả đội Dã Lang ở kênh Mô Ngư là giả, quân Dã Lang thật đã kề ngay sau lưng bọn họ.
May mà Quan Hạ Nhi bắt y phải dẫn theo đội súng kíp đi cùng. Nếu không dựa vào đội canh phòng và đội cận vệ y dẫn theo, chắc chắn không thể ngăn cản được quân Dã Lang.
Mặc dù phần trăm cao bọn họ có thể chạy trốn, nhưng kẻ địch mang tới nhiều kích nổ như vậy, chắc chắn sẽ không giữ được đập Đô Giang mất!
Đến lúc đó dù là kẻ địch cho nổ đập nước hay là cho nổ núi lấp cửa cổng, hậu quả vẫn rất thảm khốc.
Kế hoạch chấn hưng Xuyên Thục của Kim Phi cũng đã biến thành nói suông. Qua trận chiến lần này, dây cung trong lòng Kim Phi lại được căng lên.
Sau khi kết thúc cuộc họp là thời gian ăn chung, Thiết Chùy bưng một bát nước sôi tới tìm Đại Tráng.
“Đại Tráng, may mà hôm nay có ngươi, ta lấy nước thay rượu, kính ngươi một bát!”
Nói rồi, Thiết Chùy đưa bát nước sôi trong tay cho Đại Tráng.
Hôm nay phản ứng của Đại Tráng nhanh nhạy vô cùng, lại còn rất quả quyết.
Số người đi cùng của đội cận vệ và đội súng kíp quá ít, hơn nữa lựu đạn cũng rất có hạn, nếu không có Đại Tráng phát hiện kẻ địch ở kênh Mô Ngư là giả, quả quyết dẫn người quay trở lại chỉ viện, thì cho dù là đội súng kíp và đội cận vệ có thể giữ được đập Đô Giang, e rằng cũng xảy ra thương vong rất lớn!
Thiết Chùy nhìn thì có vẻ là người tùy tiện, nhưng anh ta lại là người rất trọng tình trọng nghĩa.
Ở cùng với đội cận vệ đã lâu, cảm tình hai bên đã sâu vô cùng, cho dù bất cứ ai bị thương, anh ta đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Trước khi Đại Tráng tới, quân Dã Lang đột phá vòng vây, ném lựu đạn về phía trước trận địa của họ.
May mà thành viên của đội cận vệ đều mặc áo giáp, không bị thương nặng. “Thiết Chùy, mé nó ngươi học cách nói đểu ở đâu đấy?” Đại Tráng không nhận bát nước của anh ta, mà còn đạp cho anh ta một cái.
“Ta có lòng muốn mời rượu ngươi mà, nói đểu là đểu thế nào?” Thiết Chùy trợn mắt hỏi.
“Thế rượu của ngươi đâu?” Đại Tráng liếc mắt nhìn bát nước trong tay Thiết Chùy.
“Tiên sinh đang ngồi kia kìa, ta bưng rượu cho ngươi, ngươi dám uống không?” Thiết Chùy nói: “Không thấy mọi người đều lấy nước thay rượu à?”
“Vậy ngươi có thấy ai bưng hẳn bát nước to tới như ngươi không?” Đại Tráng vô cùng đau lòng nói: “Ngươi muốn chọc chết ông đây à?”
Sau khi Cửu công chúa lên nắm quyền, cô ấy đã nghiêm cấm dùng lương thực nấu rượu.
Mặc dù còn có rượu trái cây, như tiêu cục Trấn Viễn có lệnh cấm rượu nghiêm khắc, cấm các nhân viên hộ tống uống rượu khi đang thi hành nhiệm vụ.
Cho nên tiêu cục thường có thói quen lấy trà thay rượu, hoặc lấy nước thay rượu.
Nhưng bình thường, mọi người chỉ cần cầm một chén nhỏ biểu đạt tâm ý là được rồi, mà lúc này Thiết Chùy lại bê một cái bát to như cái chậu tới.
“Vừa nãy ta có tìm được chén nhỏ đâu.” Thiết Chùy cúi đầu nhìn cái bát anh ta đang cầm, cũng cười theo: “Hơn nữa, cho dù là nước hay rượu, thì cũng thể hiện tấm lòng của huynh đệ mà, thiếu thế nào được?”