- Ừ, đề nghị này của Bí thư Vi không tồi chút nào. Tôi cũng có ý tưởng này. Đồng chí Thái Tắc Dân xã Kim Đào cũng là một đồng chí tốt, rất nhiệt tình và có năng lực.
Tôi thấy rằng, trong ba thị trấn thì thị trấn Ngưu Đầu kinh tế có vẻ chưa phát triển lắm. Bí thư Miêu Nhất Trung sang năm đến tuổi về hưu, chúng ta tìm người thay thế ông ấy trước, hai người tiếp xúc trước với nhau một thời gian để chuẩn bị cơ sở sang năm chuyển đổi bộ máy lãnh đạo được thuận lợi. Các đồng chí có thể bàn xem.
Túc Nhất Tiêu mỉm cười nói.
- Ý nghĩ này của Bí thư Túc đặc biệt hay. Đồng chí Thái Tắc Dân lập nên thành tích, bây giờ, cục diện xã Kim Đào cũng đã thay đổi, tình hình cũng ổn định.
Nên để cho đồng chí Thái Tắc Dân phát huy ưu thế nhiều hơn nữa, dẫn dắt vùng cửa ngõ thị trấn Ngưu Đầu phát triển đi lên. Nếu không, xã thuộc thị trấn giàu có mà kinh tế vùng cửa ngõ thị trấn Ngưu Đầu không phát triển thì lãnh đạo đến thăm, đầu tiên sẽ nhìn vào ngay thị trấn cửa ngõ sẽ mất đi hình ảnh diện mạo của Ủy ban nhân dân huyện và Huyện ủy Ma Xuyên chúng ta.
Thiết Đông đứng ra hưởng ứng đầu tiên.
Trong lòng Diệp Phàm cười khẩy nhưng hắn không nói gì, ngược lại hắn muốn xem bọn họ định giở mánh lới gì ra.
- Hay là trước tiên đồng chí Thái Tắc Dân tới thị trấn Ngưu Đầu đảm nhiệm chức Bí thư Đảng, hưởng chế độ đãi ngộ cấp trưởng phòng. Một khi đồng chí Miêu Nhất Trung đến lúc về hưu thì có thể chuyển giao thuận lợi. Hơn nữa đồng chí Thái Tắc Dân cũng có thể dẫn dắt nhân dân thị trấn Ngưu Đầu phát triển kinh tế.
Liễu Mi Phương cũng đề nghị.
- Ừ, ý tưởng này hay lắm. Tôi đồng ý. Còn chuyện bảo ai tiếp nhận vị trí của đồng chí Thái Tắc Dân thì tôi thấy đồng chí Thiết Thanh Hà phòng Văn hóa khá thích hợp để đảm nhiệm chức Bí thư xã Kim Đào, hoặc là từ xã Kim Đào trực tiếp đề cử cán bộ, chẳng hạn như đồng chí Triệu Chấn Quang phân công quản lý công tác Đảng cũng tốt. Tôi tin rằng xã Kim Đào dưới sự dẫn dắt của anh ấy thì có thể tiếp tục phát triển. Bí thư Túc, anh thấy thế nào?
Bốn người bọn Vi Bất Lý tạo thành một dàn áp chế.
- Ha ha, Thái Tắc Dân lập nên thành tích, sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả đã hoàn thành thuận lợi, bây giờ đã đi vào quỹ đạo. Nhưng cũng chỉ mới bước đầu thôi, còn quá sớm để nói. Nếu mạo muội rút đồng chí Tắc Dân ra khỏi đó thì chỉ sợ kinh tế thị trấn Ngưu Đầu cũng không thể phát triển đi lên mà xã Kim Đào lại yếu thế đi thì chết.
Cuối cùng mất nhiều hơn được. Hơn nữa đồng chí Miêu Nhất Trung ở thị trấn Ngưu Đầu làm việc cũng tốt. Chúng ta hoàn toàn có thể chọn một đồng chí khác đảm nhận nhiệm vụ của ông ấy.
Chẳng hạn như đồng chí Tề Thuận Thủy, Chủ tịch xã Kim Đào là một đồng chí rất có năng lực, hoàn toàn có thể đảm nhiệm tốt chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn Ngưu Đầu.
Phương Viên không đợi Túc Nhất Tiêu tỏ thái độ mà đánh trả ngay.
- Ừ, xã Kim Đào mới đi vào quỹ đạo phát triển, lâm trận đổi soái là điều tối kị. Đối với Huyện ủy chúng ta mà nói thì cũng rất tối kị.
Sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả tuyệt không thể để mất. Thái Tắc Dân không thể rời khỏi đó nhưng đồng chí Tề Thuận Thủy có thể đảm nhiệm được việc dẫn dắt thị trấn Ngưu Đầu, phát huy tiềm lực của đồng chí ấy nhiều hơn nữa.
Về phần đồng chí Triệu Chấn Quang, kinh nghiệm còn hơi ít, tiếp tục tôi luyện thêm hai năm nữa là có thể đảm đương nhiệm vụ quan trọng.
Phương Hồng Quốc không ủng hộ cũng không phản đối, nói.
Có thể đẩy được Tề Thuận Thủy đến thị trấn Ngưu Đầu đảm nhiệm chức Bí thư thì đương nhiên là y vui rồi. Tề Thuận Thủy đi rồi để lại vị trí Chủ tịch xã, tất nhiên là sẽ do Diệp Phàm đề nghị.
- Thái Tắc Dân không thể đi, việc phát triển kinh tế của xã Kim Đào hết sức quan trọng đối với việc phát triển kinh tế toàn huyện. Tuyệt đối không cho phép điều gì sơ suất xảy ra. Tề Thuận Thủy đến thị trấn Ngưu Đầu tiếp nhận vị trí của Miêu Nhất Truung thật ra cũng thích hợp. Tuy nhiên tôi thấy phó Bí thư Nông Quý Vân xã Lang Kiều hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch xã Kim Đào. Đồng chí ấy có thời gian công tác lâu năm hơn Triệu Chấn Quang, kinh nghiệm công tác cũng phong phú hơn.
-Hơn nữa, khu Bối Diệp Cốc xã Lang Kiều khai thác thành công, phó Bí thư Nông phối hợp với Chủ nhiệm Nông Viện Viện hoàn thành công tác rất tốt.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc tất nhiên là đề cử người trong nhà là Nông Quý Vân.
Bởi vì Tôn Minh Ngọc là con rể nhà họ Nông, y còn phải gọi Nông Quý Vân là chú. Y cũng tin rằng Diệp Phàm sẽ nể mặt mình, hơn nữa, người do chính y đề cử thì cũng sẽ phối hợp với Diệp Phàm.
- Nông Quý Vân thì tôi thấy không thích hợp. Đồng chí Nông Quý Vân tuy nói rằng giúp đỡ đồng chí Nông Viện Viện tu sửa Bối Diệp Cốc nhưng muốn xây dựng khu du lịch và phát triển kinh tế là hai chuyện khác nhau. Một là ngồi chờ lấy tiền, một là phải tự mình đi kiếm tiền.
Hơn nữa, muốn phát triển toàn bộ nền kinh tế một xã thì hoàn toàn không giống với việc phát triển kinh tế chỉ trên một phương diện, đó hoàn toàn là một phạm vi lớn hơn nhiều.
Kinh tế xã Kim Đào sau này chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh, Nông Quý Vân lại rất thiếu kinh nghiệp trên phương diện này.
Triệu Chấn Quang là cán bộ bản địa ở xã Kim Đào, thấu rõ tình hình ở đó. Hơn nữa lại được tiếp xúc với Thái Tắc Dân, tận mắt chứng kiến trình tự làm việc và cũng quen thuộc với cách thức làm việc.
Nếu là đồng chí Nông Quý Vân thì cũng không biết sẽ như thế nào nữa.
Vi Bất Lý trong lòng không thoải mái, phản bác lại lời của Tôn Minh Ngọc.
- Hừ, trao đổi cán bộ, phát huy ưu thế của từng cán bộ tôi cũng không phản đối, tuy nhiên, cũng phải xem xét tình hình thực tế mà quyết định chứ.
Thái Tắc Dân tuy nói rằng bây giờ là Bí thư Đảng ủy xã nhưng rõ ràng có thể thấy là phỏng chừng không tới nửa năm nữa, xã Kim Đào cũng lên được thị trấn, trở thành thị trấn lớn nhất huyện ngoài trừ thị trấn Thanh Sơn.
Thái Tắc Dân trong khoảng thời gian đến sở làm việc thì mọi người cũng đã nói rồi, có thành tích rõ rệt. Nếu khẳng định rằng đồng chí ấy lập thành thích mà lại điều đến thị trấn Ngưu Đầu làm Bí thư, hưởng chế độ cấp trưởng phòng. Chúng ta như vậy gọi là đối đãi với đồng chí có công sao? Các đồng chí suy nghĩ xem.
Diệp Phàm giọng điệu có vẻ hơi phẫn nộ.
- Chủ tịch Diệp, Thái Tắc Dân đến thị trấn Ngưu Đầu chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi. Vừa rồi không phải các vị cũng có nói rồi ư? Lão Bí thư Miêu Nhất Trung cũng sắp nghỉ hưu, Thái Tắc Dân đến thị trấn Ngưu Đầu đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy, trước mắt so sánh với chức Bí thư ở xã Kim Đào, thị trấn cửa ngõ Ngưu Đầu là một trong ba thị trấn lớn, tình trạng phát triển kinh tế trước mắt đều trội hơn xã Kim Đào, tất nhiên là hơn một bậc, từ đâu mà nói là có vẻ như đồng chí Thái Tắc Dân đã bị đối xử không công bằng chứ.
Vi Bất Lý phản bác lại.
- Có đúng không Bí thư Vi, đồng chí bây giờ là Bí thư huyện ủy, đồng chí thích vị trí hiện tại bây giờ, chẳng hạn như nói về tiền đồ phát triển.
Nếu bảo đồng chí đến địa khu đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, trong quyết định có mở ngoặc ghi rõ, hưởng chế độ đãi ngộ cấp Cục phó, chờ đợi tiếp nhận vị trí Cục trưởng, đồng chí có đi không?
Chẳng qua là lừa mình dối người thôi. Các vị không cần nói nữa, tôi nói trắng ra như vậy. Tình thế quan trường trong nháy mắt thay đổi, ai có thể cam đoan một năm nữa vị trí đó có giữ cho anh không, hừ.
Diệp Phàm hừ một tiếng lạnh lùng, không phản đối được Vi Bất Lý nên hắn nổi giận thực sự.
Vi Bất Lý lập tức hừ một tiếng, phản bác:
- Chủ tịch Diệp, anh nói lời này là có ý gì? Chúng tôi chỉ vì hưởng ứng kế hoạch lập danh sách cán bộ cho địa khu, Vi Bất Lý tôi tự nhiên lại biến thành người trả đũa các đồng chí khác có phải không? Bí thư Túc, ngài xem xem, chuyện này là gì vậy. Công tác Đảng này tôi làm hay không đây, nhiệm vụ Địa khu giao xuống không biết có hoàn thành hay không đây?
- Đồng chí Diệp Phàm, nên để ý đến thái độ nói, giọng điệu của mình. Bí thư Vi cũng là vì cán bộ chúng ta mà thôi, là để hoàn thành nhiệm vụ Địa khu giao cho, lãnh đạo Địa khu là lãnh đạo của chúng ta.
Đồng chí Thái Tắc Dân là người lập ra thành tích, cho nên chúng ta mới phải trọng dụng đồng chí ấy mà. Thị trấn Ngưu Đầu so với xã Kim Đào thì vị trí nào quan trọng hơn, liếc mắt một cái là biết ngay thôi.
Triệu Chấn Quang đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch xã Kim Đào là thích hợp nhất, tuy nhiên thời gian lão Bí thư Miêu Nhất Trung về hưu cũng đã gần kề trong gang tấc rồi. Các đồng chí phải biết nhìn xa trông rộng, không cần làm một số việc nhỏ trở nên rối rắm như vậy.
Tất cả đều là vì hoàn thành tốt công việc phải không nào?
Rốt cục Túc Nhất Tiêu cũng lộ ra diện mạo sẵn có.
- Ha haả, nếu không thể thống nhất ý kiến thì Bí thư Túc xem có nên biểu quyết hay không?
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Thẳng thắn xem, biểu quyết để xem liệu có thể điều nhiệm đồng chí Tề Thuận Thủy đến thị trấn Ngưu Đầu đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng quần chúng, hưởng chế độ đãi ngộ cấp Trưởng phòng, và điều nhiệm Nông Quý Vân đến đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch xã Kim Đào hay không? Đương nhiên, vừa rồi đồng chí Liễu Mi Phương và đồng chí Vi Bất Lý đề xuất Triệu Chấn Quang và đồng chí Thiết Thanh Hà cũng có thể giơ tay biểu quyết luôn, thông qua đó thứ nhất thể hiện bộ máy dân chủ của chúng ta, thứ hai thể hiện sự đoàn kết của chúng ta.
Diệp Phàm vừa nói như vậy, sắc mặt của Túc Nhất Tiêu đương nhiên là cảm thấy hổ thẹn. Chuyện này thì rõ ràng bên phe Diệp Phàm có sáu phiếu, bên phía mình thì chắc chắn nhất chỉ được bốn phiếu, vậy không phải là tặng không mũ quan cho Diệp Phàm ư. Bởi vì thái độ của Đỗ Tiểu Lan không rõ ràng lắm.
Túc Nhất Tiêu tất nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy. Y nghiêm mặt hừ một tiếng:
- Hôm nay hội nghị thường vụ họp tại đây nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi. Chuyện trao đổi cán bộ chắc chắn còn phải bàn bạc thêm, thời cơ đến thì các đồng chí chúng ta phải tuân theo trình tự nghiên cứu thảo luận, xem xét kĩ lưỡng một số vấn đề, nhận thức rõ tư tưởng của mình, quyết định phải liêm khiết. Cứ như vậy đi. Tan họp.
Túc Nhất Tiêu vừa nói xong thì đẩy chiếc ghế chủ tọa mình đang ngồi ra, bước mấy bước ra đến cửa. Nghe nói là đồng chí Túc Nhất Tiêu trực tiếp lên Địa khu báo cáo công tác.
Ngày hôm sau, Trang Thế Thành gọi điện thoại đến nói:
- Tiểu Diệp, đến Địa khu ngay nhé.
Diệp Phàm vừa nghe như vậy, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ là Túc Nhất Tiêu đi kiện cáo ư.
- Huyện Ma Xuyên sao lại thế này, nghe nói bộ máy rất không đoàn kết.
Diệp Phàm còn chưa đặt mông xuống thì Trang Thế Thành phủ đầu bằng câu hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, rốt cục sao lại thế chứ, còn chuyện nói bộ máy không đoàn kết thì chắc chắn là không phải đâu.
Diệp Phàm tất nhiên là giả ngu.
- Không ư, cậu còn muốn giả ngu phải không? Là Đảng lãnh đạo chính quyền hay là chính quyền lãnh đạo Đảng? Lợi hại quá Tiểu Diệp nhé, Chủ tịch huyện cậu mà làm được chuyện này, người ta là Bí thư huyện ủy còn phải chịu lãnh đạo của cậu. Hừ, có năng lực đấy chứ?
Trang Thế Thành hỏi không một chút hòa nhã.
Bởi vì ông ta đột nhiên nghĩ tới giai đoạn trước đây mình bị bắt nạt ở Đức Bình. Thời điểm đó, tại hội nghị thường vụ ông ta bị Vương Triều Trung, Chủ tịch Địa khu khống chế toàn diện. Ông ta là một Bí thư Địa ủy mà thiếu chút nữa chỉ như một vật trang trí.
Ngày hôm qua, Túc Nhất Tiêu lộ mặt, y tới văn phòng Trang Thế Thành cùng với Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật Tề Minh Viễn, tất nhiên là để kể lể dông dài. Nào là đồng chí Diệp Phàm không tuân theo sự lãnh đạo của Đảng, muốn kéo bè kéo cánh riêng, khiến cho bộ máy không đoàn kết, y là Bí thư huyện ủy mà không có quyền hành gì...
Lúc đó Trang Thế Thành nghe xong quả thật cũng muốn cười. Tuy nhiên, xuất phát từ quan điểm phải giữ gìn sự tôn nghiêm của Đảng nên ông ta quyết định phải cảnh cáo Diệp Phàm mới được.
- Tôi chỉ bàn luận thôi chứ rất tôn trọng Bí thư Túc, không hề có ý không tuân theo ý lãnh đạo.
Diệp Phàm phản bác lại.