Tuy nhiên, Chu Chân Chân muốn chuyển đến, anh cũng phải bố trí một chút chỗ ở cho bà ấy. Có lẽ bà ấy không muốn rời khỏi nhà gỗ.
Vì thế nhà gỗ có thể thiết kế hợp lý một chút. Ví dụ làm cao 3 tầng. Dù sao Thiên Sinh Bát cũng không nhỏ, phát triển lên cao cũng không ảnh hưởng nhiều đối với nó.
Diệp Phàm nói.
- Những việc này mong tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ mời chuyên gia đến thiết kế, chắc chắn chu đáo.
Ngô Tuấn nói.
- Haiz, đây cũng không phải là biện pháp lâu dài. Một khi có thể giải quyết được vấn đề, làm cho hai vị tiền bối hoàn toàn thoát khỏi khó khăn thì tốt.
Diệp Phàm thở dài.
- Những yêu cầu về chân giả của bọn họ rất cao, căn bản trước mắt chưa thể tìm được chân giả có thể chịu đựng được họ sức nhún nhảy hay luyện công của bọn họ. Nếu chỉ là chân giả để đi đường thì dễ làm hơn nhiều.
Ngô Tuấn nói.
- Ừm, chân giả bình thường bọn họ nhảy một cái là gãy liền. Ít nhất phải dùng loại hợp kim đặc biệt để chế tạo mới được. Đây là những vấn đề sau này, trước mắt là di chuyển bọn họ an toàn đến đây, nếu có thể thích ứng với hoàn cảnh thì tốt.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối Diệp Phàm đi đến Phí gia trang, còn đệ tử do Tổ A lựa chọn ra cũng đều đã đến vị trí.
May là Diệp Phàm may mắn, nhìn thấy Trương Vô Trần vẫn còn mặt mũi gọi Diệp Phàm sư đệ thì mọi người đều đáp ứng có thể tạm thời thu nhận đồ đệ.
Nữ đội viên thì bái nữ làm sư phụ, đương nhiên, có 2 nữ đội viên cũng không may. Bởi vì sư phụ nhất thời của bọn họ là ni cô, để không bị Tổ Thần Đạo của Nhật Bản nghi ngờ, đành phải cạo trọc đầu.
Còn trong những đội viên nam cũng có 2 người bái hoà thượng làm sư phụ, tạm thời cũng cạo trọc đầu bóng lưỡng.
Còn hai người bảo vệ mà Diệp Phàm chọn từ Chu gia được Diệp Phàm tặng cho Cung Khai Hà. Cung lão đầu đương nhiên là rất vui cứ cười ha hả, khen ngợi Diệp Phàm biết làm việc, lúc nào cũng nghĩ đến Tổ. Là công thần lớn nhất trong Tổ.
Đêm đã khuya, Diệp Phàm và Kiều Viên Viên sau khi vui vẻ thì tiếp tục đến rừng cây luyện Quỷ Liên Hoa. Phát hiện hai bông hoa này có thể nở có thể chụp lại, hoá giải đều rất dễ dàng. Có hiệu quả diệu kỳ giống như Huyết Trích Tử.
Hơn nữa, khả năng xoáy tròn của thứ này rất mạnh, khả năng xoáy của nó giống như là cưa máy vậy. ngươi cứ dùng rìu chặt cây thì không dễ chút nào, nhưng nếu đổi sang dùng cưa thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Xuất phát vào buổi tối ngày hôm kia, Diệp Phàm vội vàng vào Phí gia trang.
- Có tình hình mới.
Nhìn mọi người trong phòng khách, Diệp Phàm nói.
- Có phải bên đó lại có cao thủ gia nhập không?
Tri Túc hỏi.
- Không Trạch Bản Tú của Không Trạch gia vào Hoành Đoạn gia, có lẽ hắn cũng sẽ theo đến đây.
Diệp Phàm nói.
- Nghe nói Không Trạch Bản Tú là cao thủ đại bán tiên thiên đại viên mãn, có ông ta gia nhập thì sẽ tăng thêm phiền toái rồi.
Nhất Diệp sư thái nhíu mày nói.
- Tôi lo lắng rằng có Bán tiên thiên đại viên mãn gia nhập thì càng phiền phức, tôi giao đấu với Không Trạch Bản Tú, lần đó đi Nhật Bản vì có chuyện riêng. Không ngờ người mặc bộ đồ đen đứng bên cạnh ông ta thân thủ so với ông ta cũng ngang nhau. Chỉ sợ là Không Trạch Bản Tú đến thì người đó cũng đi theo.
Diệp Phàm nói.
- Hoặc là cao hơn một đẳng cấp, chúng ta bên này có 3 vị cao thủ Trương đại sư, Quyền Thiên đại sư, còn có Phí Đống đại sư thì cũng chẳng sợ bọn họ.
Một Tiên thiên có thể đọ được với 5 Bán tiên thiên thậm chí nhiều hơn. Tuy nhiên, bây giờ tình hình chưa rõ, ai cũng không dám bảo đảm bọn họ bên đó ngoài Hoành Đoạn Thiên Hà ra thì còn có cao thủ Tiên thiên nào nữa hay không.
Lần này Hoành Đoạn gia là giăng lưới toàn diện, thề phải đổ máu. Còn đối với TQ chúng ta, cao thủ của các nước khác đều rất không phục.
Có cao thủ lần này mặc dù Hoành Đoạn gia không thuê nhưng bọn họ vẫn sẽ đến.
Vì thế, bọn họ hoàn toàn có khả năng mời thêm 2 đến 3 vị cao thủ Tiên thiên. 10 đại cao thủ của các gia tộc trong thiên hạ năm xưa, nếu chưa chết thì cơ bản đều đã là Cao thủ Tiên thiên.
Sắc mặt của Phí Thanh Sơn căng cứng.
- Như vậy, Bán Tiên thiên tôi lại đi nói xem sao, không chừng bà ta lại đồng ý.
Diệp Phàm nói.
- Người bằng hữu nói là ai?
Tri Túc cười nói.
- Tạm thời bí mật, nếu đến thì hãy nói.
Diệp Phàm cười bí hiểm.
Vừa đi ta liền trực tiếp gọi điện cho Nam Vân Thiên Mi.
- Tôi không có hứng thú với những việc chiến đấu nhàm chán đó.
Nam Vân Thiên Mi nghe Diệp Phàm nói xong lập tức cự tuyệt.
- Cô nương, cô cũng là người Trung Quốc. Cuộc chiến giữa Phí gia và Hoành Đoạn gia đã vượt qua phạm vi cuộc chiến giữa các gia tộc và đã trở thành cuộc chiến giữa các cao thủ của hai quốc gia rồi. Dù nói thế nào, cô cũng là người Trung Quốc có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Thế thì sao. Thắng thua thì thế nào. Chỉ có thể là lợi hại nhất TQ, tôi thấy chẳng cần. Chẳng phải mấy người toàn ăn no dửng mỡ sao, nói trắng ra thì đơn giản là vì thể diện mà thôi.
Nam Vân Thiên Mi lạnh lùng nói.
- Cô đúng là lạnh lùng, bằng cấp không có mà toàn thân đầy võ công để làm gì?
Diệp Phàm tức giận.
- Đó là việc của bản cô nương, liên quan gì đến ngươi. Diệp Phàm ngươi là cái gì chứ. Dựa vào cái gì mà phê phán ta.
Cứ lo cho mình đi, đừng đứng trước mặt tôi nói gì đến đại nghĩa dân tộc, chính nhân quân tử.
Hình như các người đều là chính nhân quân tử, là người yêu nước. Tôi thấy toàn là do tự các người nhận lấy mà thôi.
Ví dụ như ngươi, chỉ dựa vào một chút thân thủ. Khoe khoang trước mặt con gái, chẳng phải là dẫn dụ người ta yêu thương nhung nhớ hay sao.
Số mệnh quá ưu ái miếng rẻ rách như ngươi. Diệp Phàm ngươi uy phong, là thiếu niên anh hùng.
Tuy nhiên, đừng cho là con gái trên thiên hạ đều là đồ chơi của ngươi. Ít nhất bản cô nương đây chẳng để ý đến ngươi một chút nào.
Ngươi chỉ là một tên lưu manh có văn hoá, có võ công, không có đạo đức mà thôi.
Nghe những lời Nam Vân Thiên Mi nói, Diệp Phàm thiếu chút nữa thì vứt điện thoại đi.
- Cô thanh cao, ta lại càng chẳng thèm. Con gái chỉ là con gái, mắt còn hẹp hơn cả lỗ kim.
Diệp Phàm nói và cúp điện thoại, hắn thật sự tức giận.
- Bản cô nương đây chính là cẩn thận, còn ngươi là cái gì? Tuy nhiên mà, đại anh hùng ngươi có thể cầu xin người cẩn thận ta là được rồi. Ngươi cầu xin ta hả, hãy gọi ta một tiếng Chị Mi, xin ta ra tay đi.
Nam Vân Thiên Mi nói.
- Chị, ngươi xách giày cho ta còn chẳng hợp. Ta nhổ vào!
Diệp Phàm tức giận cúp điện thoại.
- Buổi sáng ngày 08 tháng 10 năm 2006.
Những cao thủ Phí gia mời đến cộng thêm người trong tộc, những đệ tử giả của Tổ A và những người đến giúp đỡ cộng lại tất cả có khoảng 50, 60 người.
Mọi người ngồi trên mấy chiếc xe chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, Diệp Phàm phát hiện một bóng người quen thuộc, chẳng phải là Nam Vân Thiên Mi thì còn là ai. Hôm nay người này mặc áo sơmi, quần hoa, ống quần rất rộng. Diệp Phàm thiếu chút thì ngất xỉu.
Trang điểm như vậy hoàn toàn như cô gái nông thôn. Nam Vân Thiên Mi ngày xưa thanh cao như vậy bây giờ lẽ nào đã thay đổi sao?
- Diệp Phàm, ngươi cứ cầu xin ta nên ta đã nghĩ lại, muốn tham gia cho vui.
Nam Vân Thiên Mi vừa cười khanh khách nói với Diệp Phàm vừa chậm rãi đi đến.
- Tôi cầu xin cô lúc nào?
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì điên lên.
- Cầu xin thì cầu xin, có gì mà ngại.
Nam Vân Thiên Mi tủm tỉm cười.
- Tôi không có, thực sự không có, các vị, mọi người đừng có bị cô ây lừa.
Diệp Phàm nhìn mọi người vội vàng nói.
- Diệp Phàm, cô ta là chị của cậu. Cầu xin thì cầu xin có gì đâu. Là chị em mà, đừng ngại. Tuy nhiên, Diệp Phàm, cậu vẫn chưa giới thiệu với một tôi người chị này là ai, từ đâu đến.
Phí Thanh Sơn cười tủm tỉm nói.
- Tôi thực sự không cầu xin cô ta, cô ta càng không phải là chị của tôi.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì nghẹn họng.
- Được rồi, được rồi. Không cầu xin thì không cầu xin. Tuy nhiên cô ấy đến giúp đỡ, cậu nên giới thiệu một chút. Có phải chính là vị cao nhân mà hôm qua cậu nói không?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Đến từ Kim Lăng, Nam Vân Thiên Mi.
Diệp Phàm biết rằng càng giải thích thì càng loạn, đành không nói nữa. Chỉ có thể hằn học trợn mắt nhìn cô ta, không ngờ người con gái này lại tạo ra mánh lới như thế.
Tuy nhiên, Nam Vân Thiên Mi đáp trả lại ánh mắt trợn trừng của Diệp Phàm bằng nụ cười nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, cười nói:
- Nam Vân Thiên Mi đã gặp các vị tiền bối.
- Hay, hay lắm, cao thủ mà sư đệ mời đến lại là một cô nương trẻ tuổi như vậy. Dù cô nương là chị của sư đệ, thế thì ta lớn hơn một chút. Cô có thể gọi ta là sư huynh là được rồi.
Không ngờ Trương Vô Trần người rất ít lời nay lại vui vẻ như vậy.
- Trương sư huynh, anh phải trông nom cẩn thận sư đệ của anh đấy. Chỉ biết ăn hiếp con gái chúng tôi thôi.
Nam Vân Thiên Mi lúc này vẻ mặt tương đối điềm đạm.
- Không thể nào, sư đệ?
Trương Vô Trần liếc nhìn Diệp Phàm tỏ vẻ tin tưởng.
- Chắc anh không biết, ngoài mặt anh ta một kiểu đằng sau thì một kiểu.
Nam Vân Thiên Mi vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Xong chưa nào bà ngoại của tôi, chúng ta phải xuất phát rồi. đừng dông dài nữa, có gì chúng ta về phòng hai người từ từ nói với nhau.
Diệp Phàm chuyển vẻ mặt tươi cười nói. Câu nói cuối cùng rất mờ ám, Nam Vân Thiên Mi không biết có nghe thấy không.
Bởi vì những đồng chí ở đây rất hiểu, đó là ám chỉ đối với Nam Vân Thiên Mi.
- Được được. Về phòng hai người các người rồi từ từ tâm sự. Ha ha ha…
Tri Túc nói thêm vào.
- Đúng, đúng!
Diệp Phàm vừa nghe, vội vàng nói theo.
- Ai có hứng thú nói chuyện phiếm với anh, anh đi tìm em gái nhà anh đi. Phí tiền bối, có thể giới thiệu một chút tình hình của đối thủ không?
Nam Vân Thiên Mi lập tức chuyển đề tài, người con gái này đúng là lợi hại.
Hùng Cốc, đúng như Phí Thanh Sơn miêu tả, một con sông chảy qua, hai bên đều là vách núi cao.
Một phiến nham thạch tương đối cao ở bên bờ sông đã được người của Phí gia sửa sang lại, trên phiến nham thạch còn được dựng mấy toà nhà gỗ đơn giản.
Tuy nói là đơn giản nhưng cũng khá quy mô. Phí gia cũng đã bỏ ra nhiều công sức, bởi vì nếu luận bàn thì không hiểu đã phải bỏ ra mấy ngày mới có thể hoàn thành được. Vì thế còn bố trí nhiều phòng nghỉ và nơi ăn cơm.
Ngoài mấy toà lầu gỗ còn mô phỏng kiến trúc của Nhật Bản, đương nhiên là để đối phương dùng. Đây là biểu hiện rất tôn trọng đối phương của Phí gia.
Còn gia tộc Hoành Đoạn của Nhật Bản cũng sớm phái người đến thu dọn, ngay cả đầu bếp cũng là người của bọn họ mang theo.
Có lẽ cũng là duyên cớ mà cao thủ của các nước khác cũng mời đến không ít đầu bếp. Còn Phí gia bên này thì đơn giản hơn một chút, vì đều là người TQ nên cũng dễ bố trí hơn.
Cự li giữa các căn nhà gỗ hai bên khoảng 100m, nhưng vẫn có thể nhìn thấy toà nhà của đối phương. Đương nhiên cũng là suy tính đến tính bí mật.
Còn người mà Tổ A mời ra mặt thì đều ở trong phạm vi 100 dặm, nói là phải diễn tập, để tránh việc không nếu không cẩn thận sẽ làm cho người dân sợ hãi khi nhìn thấy thân thủ của họ.
Buổi tối hôm đó, mọi người cũng chẳng phải bàn bạc việc gì cả, bởi vì bàn bạc cũng chẳng có tác dụng gì. Phải đợi đến mai xem thực địa rồi đối phó.