Diệp Phàm hỏi.
- Ý của lãnh đạo cấp trên là đồng chí Vương Phong không thích hợp điều tra vụ án này, để ông ấy lập tức về Bắc Kinh.
Còn người chính tay Phó bí thư Lục Hải Bình phê duyệt phụ trách giám sát vụ án này là cậu. Cho nên, ý của lãnh đạo cấp trên là từ bây giờ để cậu làm chủ xử lý vụ án này.
Còn công việc của Uỷ ban kỷ luật chúng tôi là sẽ phối hợp với cậu.
Hướng Đông Phương nói.
Diệp Phàm hiểu có lẽ là Lan Tiềm muốn bảo vệ Vương Phong. Cho nên mới để anh ta rút lui đúng lúc như vậy.
Nói cách khác nếu như không tìm thấy Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh thì Vương Phong cũng chẳng làm nổi vụ án này. Thứ hai, có lẽ là Vương Phong ít nhất cũng sẽ bị xử phạt nặng.
Còn để cho Vương Phong rút lui Lan Tiềm đẩy ngọn núi này sang cho Diệp Phàm.
- Tôi không có nhiều thời gian để làm chủ vụ án này, để Uỷ ban kỷ luật các ông làm chủ là được rồi. Tôi giám sát.
Diệp Phàm cố tình thuận nước đầy thuyển cho Hướng Đông Phương.
- Ha ha, chúng tôi không thể. Cấp trên đã quyết định chúng tôi không thể thay đổi được.
Hướng Đông Phương nói.
- Phiền thật, hai nghi phạm của vụ án này không thấy đâu, bảo tôi xử lý thế nào đây?
Diệp Phàm cố tình nhăn mặt.
Quả nhiên Vương Phong vừa nghe thấy thì mặt đã đỏ bừng lên.
- Đồng chí Diệp Phàm, trong chuyện này tôi có phần không đúng. Nhưng tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Tôi sẽ về thỉnh tội với Trưởng ban Lan. Đây là tài liệu của vụ án này anh hãy cất kỹ.
Vương Phong cũng khôn thể giả ngốc nổi nữa nhanh chóng muốn giữ người lại.
- Vậy đồng chí mà anh mang đến thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tất cả sẽ theo tôi về, vụ án này chuyển toàn quyền cho anh. Còn người thì tùy anh lựa chọn. Lấy cấp dưới của Uỷ ban kỷ luật là chính.
Vương Phong nói.
- Hình như trong đó có chút vấn đề, cấp bậc của đồng chí Minh Châu để đâu rồi? Không thích hợp để cho đồng chí trong Uỷ ban kỉ luật lo liệu vụ án này.
Diệp Phàm cố ý làm khó người này, ít nhất cũng phải nói lại mấy câu khiến anh ta khổ sở một chút.
- Anh là đồng chí mà tự tay Bí thư Lục ký duyệt, anh chính là đại diện cho Uỷ ban kỷ luật quốc gia xử lý vụ án này.
Vương Phong nói.
- Anh đã nói thế thì tôi phải tiếp nhận thôi nhưng tôi nghĩ lần này để cho đồng chí Hướng Đông Phương làm tổ phó tổ điều tra.
Diệp Phàm nói.
- Không được, không được, tôi và đồng chí Minh Châu vẫn là đồng nghiệp. Để tôi đảm nhiện Phó tổ trưởng không thích hợp. Công việc của nhân viên trong Uỷ ban kỷ luật vẫn do cậu lựa chọn.
Hương Đông Phương vội từ chối.
Diệp Phàm hiểu rằng không thấy thủ phạm trong vụ án này đương nhiên Hướng Đông Phương cũng không muốn lại tham gia vào. Hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của hắn.
- Nếu đã như vậy, tôi đề cử đồng chí Hạ Hải Vĩ làm tổ phó tổ điều tra. Để anh ta toàn quyền phụ trách vụ án này. Còn tôi phụ trách giám sát và đốc thúc. Chuyện này còn phải thông báo một chút đến Trưởng ban Lan và Tỉnh ủy Nam Phúc.
Vẻ mặt của Diệp Phàm nghiêm túc.
- Được, anh quyết định thế nào thì cứ như thế mà làm đi. Tôi gọi đồng chí Hải Vĩ đến.
Hương Đông Phương không chút do dợ mà gọi điện cho Hạ Hải Vĩ đến.
Nếu đổi lại là trước kia, Hướng Đông Phương sẽ nghĩ cách ngăn cản. Lúc trước muốn giành công, bây giờ công thành công cốc đương nhiên chẳn ai thích.
Sau khi chuyển giao công việc, Vương Phong vội vàng dẫn người đi. Hướng Đông Phương trự tiếp dẫn Diệp Phàm vào văn phòng của Sở Nhất Cư.
Nghe xong báo cáo của hai đồng chí Sở Nhất Cư gọi cho Chủ tịch tỉnh Trần Nguyệt Thanh và Phó bí thư Đoàn Hải Thiên đến để nghe đề cử của Diệp Phàm.
Cuối cùng Hạ Hải Vĩ đảm nhiệm chức tổ phó cũng được ba đồng chí kia gật đầu đồng ý.
Còn Hướng Đông Phương báo cáo chuyện này lên Phó trưởng ban Lam, ông ta cũng đồng ý với đề cử này của Diệp Phàm.
- Đồng chí Diệp Phàm, tập đoàn Hoành Không hiện tại làm rất khá. Chúng ta cùng nhau uống chén trà đi.
Nhân vật số1 Tỉnh ủy Sở Nhất Cư này cười nói mời Diệp Phàm ngồi nghỉ ở phòng bên ngoài, uống trà nói chuyện phiếm.
- Bí thứ Sở quá khen rồi, chỉ tàm tàm thôi. Hơn nữa, tập đoàn chúng tôi còn nợ mấy tỷ chưa trả được. Nhiệm vụ còn gian khổ lắm, đương nhiên tiền đồ cũng rất sáng lạn.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.
- Không nhiều, con số mà các anh công bố là 2 tỷ. Hơn nữa nhìn vào sự phát triển của tập đoàn Hoành Không, đến cuối năm cơ bản có thể trả hết nợ ngoài. Diện tích quy hoạch sang năm làm xong. Đến lúc đó thì đúng là lộc vào như nước!
Chủ tịch tỉnh Trần Nguyệt Thanh cười nói.
- Xem ra, tập đoàn Hoành Không của chúng tôi vị Chủ tịch Tỉnh theo dõi rồi.
Diệp Phàm nói đùa một câu.
- Giám đốc Diệp, cậu cũng là người của Nam Phúc chúng ta. Hơn nữa, thời gian công tác trong tỉnh cũng không phải là ngắn. Tính ra cậu cũng là cán bộ từ tỉnh Nam Phúc mà lên.
Chủ tịch Trần cười nói có hàm ý sâu xa.
- Đương nhiên rồi. Chủ tịch Trần nói đúng lắm. Chưa giây phút nào tôi quên mình là người của Nam Phúc. Dù có phải xa nước tha hương cũng vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy là được rồi. Nghe nói tập đoàn Hoành Không có đầu tư lớn bên Việt Châu.
Sở Nhất Cư nói.
- Đúng vậy, chúng tôi có làm ăn với công ty Yến Nguyệt còn có một xưởng đóng tàu.
Diệp Phàm nói.
- Xem ra, xó đầu tư lớn ở Việt Đông Đô cậu đã quên mất quê hương của mình rồi.
Sở Nhất cư lại nói đùa.
- Bí thư Sở đâu có ạ?
Diệp Phàm giả ngốc.
- Không thể quên quê hương cần phát triển. So với thành phố Việt Châu, Thủy Châu vẫn cần cơ hội hơn.
Sở Nhất Cư nói.
- Tập đoàn Hoành Không đang trong giai đoạn phục hồi, một khi đã có cơ hội phát triển Diệp Phàm tôi nhất định sẽ không quên mình là người Nam Phúc.
Diệp Phàm bày tỏ thái độ.
- Chủ tịch Diệp. Tôi hy vọng cậu để ý đến khu phía tây của thành phố, thế nào?
Chủ tịch tỉnh Trần nói.
- Khu phía tây, ha ha, tình hình cũng có chút tương tự như khu Lục Loan của Vinh Thành ở tỉnh Thiên Vân.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp giỏi thật, liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Đoàn Hải Thiên cười đùa.
- Đúng rồi, nghe nói bây giờ tập đoàn Hoành Không còn quản lý cá khu Lục Loan. Điều này nói lên tập đoàn Hoành Không sẽ có kế hoạch cải tạo khu Lục Loan.
Bí thư Sở cười nói.
- Quy hoạch của tập đoàn Hoành Không chính là dựa vào tình hình thực tế, tập đoàn có rất nhiều kinh nghiệm về quy hoạch lớn để tham khảo.
Một khu Lục Loan chắc hẳn không làm khó được Hoành Không. Nếu không Tỉnh ủy Thiên Vân cũng đã không ra một quyết định thận trọng như vậy.
Hơn nữa, thành phố Vinh Thành vừa mới thông qua phê duyệt tổng hợp lại khu thí điểm cải cách. Tỉnh Thiên Vân mang môt gánh nặng như vậy giao cho tập đoàn Hoành Không, nói lên điều gì chứ?
Trần Nguyệt Thanh nói.
Nói lên năng lực của đồng chí Diệp Phàm sẽ mang khu thí điểm Lục Loan phổ biến rộng ra toàn bộ thành phố Vinh Thành.
Sở Nhất Cư và Trần Nguyệt Thanh cứ kẻ xướng người họa.
Còn Diệp Phàm phát hiện Đoàn Hải Thiên đang nháy mắt mình, trong lòng lập tức hiểu được có lẽ hai vị đứng đầu tỉnh Nam Phúc này muốn mượn thứ gì đó của mình.
- Chuyện vẫn chưa bắt đầu tiến hành, Diệp mỗ nào dám nói có khả năng cải tạo được khu Lục Loan. Hơn nữa, nói ta khu Lục Loan này chỉ là dựa vào quy hoạch của Hoành Không thôi.
Do thành phố Vinh Thành cùng tập đoàn Hoành Không có cùng quản lý. Mà chúng tôi chính là người quản lý, chủ quản vẫn là thành phố Vinh Thành.
Chúng tôi vẫn phải giúp một chút sức lực. Về phần nói đến chủ thể cái tạo duy hoạch này vẫn là do thành phố Vinh Thành làm.
Chúng tôi chỉ cung cấp một chút kinh nghiệm thôi.
Diệp Phàm muốn đùn đẩy.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp khiêm tốn quá. Thực ra, là một người của Nam Phúc, nếu chủ tịch Diệp có thể quay về tỉnh làm việc thì chẳng phải là sẽ xây dựng được quê hương mình sao? vậy còn hiệu quả hơn cả các cậu đầu tư trực tiếp!
Trần Nguyệt Thanh cười nói.
- Quay về công tác, ha ha ha ở bên kia tôi còn bao nhiêu việc đã xử lý xong đâu. Hơn nữa khu kinh tế Hoành Không mới được thành lập, nhiều việc còn đang chờ tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Vừa nói đến xây dựng quê hương đồng chí Diệp Phàm đã có lý do ngay. Thực ra bên này chúng tôi vẫn còn một vị trí trống. Nếu đồng chí Diệp Phàm đồng ý chúng tôi có thể ra mặt đề cử.
Sở Nhất Cư đưa cành ô- liu mời gọi Diệp Phàm khiến cho hắn có chút bất ngờ.
- Ồ, không biết là vị trí gì?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Đồng chí Trần Đông Hạo đã giờ rồi, đã có lệnh rồi đến Hội nghị chính trị nhận chức Phó chủ tịch. Nhưng vẫn chưa chọn được người, cho nên tạm thời ông ấy vẫn nắm chức Chủ tịch thành phố Việt Châu.
Sở Nhất Cư nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Chủ tịch thành phố Việt Châu, ba vị lãnh đạo đề cao tôi quá rồi!
Diệp Phàm cười nhạt.
Bởi vì, tuy Thủy Châu là một tỉnh thành thành nhưng vẫn chưa phải là thành phố cấp Phó tỉnh. Còn Bí thư Thủy Châu là ủy viên Tỉnh ủy. Nhưng chủ tịch thành phố Thủy Châu vẫn không phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mà là một cán bộ cấp giám đốc sở.
Đương nhiên là Diệp Phàm không có hứng thú. Dường như Sở Nhất Cư nhìn ra tâm tư của Diệp Phàm liền cười nói:
- Đồng chí Diệp Phàm có thể đã hiểu lầm rồi. Tuy chức Chủ tịch thành phố Thủy Châu chưa phải là chức vụ chính thức. Nhưng nếu cậu khẳng định có thể nhậm chức được, ví dụ như Phó chủ tịch tỉnh Nam Phúc kiêm cả Chủ tịch thành phố Thủy Châu.
- Ha ha ha, không phải tôi hiểu lầm, mà chính xác là không thể phân thân ra được. Đương nhiên, nếu có cơ hội thực sự tôi cũng muốn về công tác ở quê hương. Nhưng tạm thời thì không có cách nào cả.
Diệp Phàm cười nói, thực ra hắn cũng động lòng lắm.
Còn muốn hướng lên cấp độ cao hơn. Chủ tịch thành phố vị trí này cũng rèn luyện được công việc khá tốt.
Hơn nữa, tuy là quy hoạch của Hoành Không lớn, phạm vi kinh tế của Hoành Không không nhỏ. Nhưng so với mất trăm vạn dân thành phố Thủy Châu thì vẫn còn nhỏ hơn một chút.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không nỡ dời khu kinh thế Hoành Không. Hơn nữa, sau lưng còn có chỗ dựa là Trữ lão đại.
Còn Sở Nhất Cư và Trần Nguyệt Thanh mời mình về chủ yếu là muốn mượn kinh nghiệm của mình để cải tạo thành phố Thủy Châu mà thôi.
Đến lúc đó, mình cũng không thể gia nhập vào trân doanh của bọn họ được. Lúc gặp mối mâu thuẫn này tự tìm một tri kỷ ủng hộ mình cũng thật khó khăn.
Hơn nữa, bây giờ cũng không dám khoác lác nhiều. Nếu thực sự hai đồng chí kia cần người . Nếu lời này bị Ninh lão địa nghe thấy thì người ta sẽ nghĩ thế nào đây?
- Chuyện này cũng không vội, cậu có thể về suy nghĩ một chút. Nếu như muốn thì hãy gọi điện thoại cho chúng tôi.
Sở Nhất Cư nói. Đăng bởi: admin