Vương Triều cũng rất thâm hiểm, khí nắn lại khớp cho hắn thì từng chỗ từng chỗ một, khi chỗ này vừa cảm thấy dễ chịu xong thì chỗ kia đã lại cảm thấy đau, cuối cùng khi nắn lại hết mọi chỗ thì Đới Chí Quân cũng đã khai ra hết sạch.
- Vương Triều, không tồi, thủ pháp này gọi là gì vậy?
Diệp Phàm ngồi trong văn phòng, Vương Triều vẻ mặt trắng bệch đi ra, mồ hôi từng giọt đọng trên trán, Diệp Phàm biết anh ta dùng thủ pháp này quá tốn sức, giống như thủ pháp Hóa Âm Mê Thuật của mình vậy, cũng vô cùng tốn sức lực.
- Phân Cân Thác Cốt Thủ, bí kỹ của sư môn tôi. Thủ pháp này không chỉ dùng để hành hạ người khác mà còn là một trong những chiêu đối địch. Ví dụ như bắt được khớp tay của anh, giật một cái vặn một cái khớp tay liền bị trật ra, khi khớp bị trật rồi thì sẽ không phát lực được nữa. Đương nhiên, thủ pháp này chỉ có thể dùng với người có thân thủ thấp hơn mình, trong thực chiến cũng rất khó có được hiệu quả. Người ta phòng vệ cẩn thận rồi thì rất khó. Nhưng nếu bất ngờ ra tay thì cũng có thể thu được hiệu quả bất ngờ.
Vương Triều nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
- Nhưng rất tốn sức, phải một tháng sau mới khôi phục lại được. Nhưng nếu là anh ra tay thì chắc sẽ dễ hơn nhiều, bởi nội kình của anh mạnh hơn tôi rất nhiều. Nội kình càng mạnh thì sử dụng Phân Cân Thác Cốt Thuật này càng dễ. Đương nhiên, đây cũng là bí thuật của sư môn tôi, không mấy người biết cả.
- Đúng là bí thuật, một loại bí thuật dùng để hành hạ người khác.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đây là thủ pháp đồ, anh cầm lấy mà xem, xem xong hủy đi là được.
Vương Triều đưa một tấm bản vẽ ra.
- Cái này e rằng không được, đây là bí thuật của sư môn của anh mà.
Diệp Phàm không cầm.
- Bốn anh em tôi đã quyết định đi theo anh thì còn giấu gì nữa, chỉ cần là thứ có thể giúp cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn, chúng tôi tuyệt đối không giấu nữa. Hơn nữa, sư phụ tôi cũng đã qua đời rồi.
Vương Triều khẽ đặt bí thuật đồ lên bàn.
- Ừ, Vương Triều, công lực của anh có lẽ cũng đã đạt tới ngũ đẳng khai nguyên rồi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đúng vậy, thực ra tôi đã có thể đột phá lên tầng thứ hai rồi, kỳ lạ là không thể nào đột phá lên được, đã dừng lại ở tầng này ba năm nay rồi.
Vương Triều có chút buồn bã nói.
- Đáng tiếc là tôi không còn dược liệu, nếu không nhờ cao nhân bào chế có thể giúp được anh.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối, nghĩ đến việc không còn Thái Tuế Tinh Hoa hay thịt mãng xà, không thể nào bào chế được Lôi Âm Cửu Long Hoàn, trong lòng cũng rất buồn bực. Thầm hối hận trước kia đã quá lãng phí.
- Anh cần dược liệu gì, bốn huynh đệ chúng tôi đi tìm đến.
Vương Triều nghe nói thầm mừng, nét mặt cũng giãn ra không ít.
- Có lẽ rất khó coi, Thái Tuế ngàn năm, hoặc là mãng xà 500 tuổi trở lên.
Diệp Phàm nói xong còn lắc đầu.
- Cái này, tìm ở đâu ra?
Vương Triều tròn mắt.
- Đương nhiên là khó kiếm rồi. Cho dù là bộ đội bí mật của quốc gia dốc toàn lực của đất nước cũng khó mà tìm được, đừng nói là mấy người chúng ta. Những thứ này đều chỉ có thể có cơ duyên thì mới gặp được, không phải có tiền là có thể mua được, cũng không phải dễ dàng gặp được. Trong đời tôi hai lần gặp được hai thứ này thì đều suýt nữa mất mạng, có được cũng không dễ dàng, nhưng lại dùng lãng phí quá, không ngờ đã dùng hết mất rồi.
Đương nhiên, cũng đã đào tạo ra được mấy cao thủ, làm lợi cho quốc gia, ha ha...
Diệp Phàm nói rất thanh thản, nhưng cười lại chua chát.
- Những thứ này đều là những thứ dược liệu cao cấp tập trung rất nhiều dinh dưỡng, lại có cả chất kích thích nhất định nữa.
Vương Triều nói.
- Anh nói như vậy cũng có lý.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nghe sư phụ tôi nói hình như Bát Quái môn có một cây Âm Dương Sâm rất lâu đời, nếu mà đủ tuổi thì có lẽ có tác dụng.
Vương Triều nghĩ một lát, nói.
- Âm Dương Sâm?
Diệp Phàm lẩm bẩn.
- Thực ra tôi cũng không rõ lắm.
Vương Triều nói.
- Bát Quái Môn, lưu truyền trong xã hội thì là chuyên đi xem bói, nhưng thực ra không phải vậy, Bát Quái Môn thực ra cũng là một loại quyền thuật, quyền chiêu của bọn họ cũng có nhiều nét đặc sắc, có nét giống với võ Thái, chú ý đến nhanh, chuẩn, hiểm. Giao thủ với bọn họ, anh thường chưa kịp phản ứng thì quyền của bọn họ đã đến ngay trước mặt rồi.
Ở Bắc Kinh, bọn họ mở một công ty gọi là Tập đoàn Bát Xương, cụ thể làm gì tôi cũng không rõ lắm, hình như cũng có tiền lắm. Ngoài ra còn mở lò võ, lừa tiền của đám lắm tiền nhiều của, toàn dạy mấy chiêu vớ vẩn, nhìn thì oai phong nhưng thực ra chẳng có tác dụng thực chiến gì cả, cùng lắm là tăng cường sức khỏe. Đương nhiên là cũng có mấy đệ tử thân thủ không tồi, nếu có tiền đồ phát triển thì có lẽ bọn họ sẽ cho chính thực nhập môn. Nhưng Bát Quái Môn hiện nay không thể so sánh vói thời cổ đại được, bây giờ võ thuật của bọn họ chỉ là để tăng cường sức khỏe, nhân tiện bảo vệ công ty không bị các thế lực bên ngoài làm phiền. Ngoài ra cũng có một bộ phận đệ tử chuyên đóng thế trong các công ty điện ảnh.
Nhưng cũng không được coi thường bọn họ, nghe nói trưởng môn hiện tại, Bạch Phác cũng là lục đẳng cao thủ, con ông ta là Bạch Thủy Dương hiện là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bát Xương.
Còn về Âm Dương Sâm thì tôi cũng chỉ nghe sư phụ buột miệng nói thôi, cụ thể có hay không cũng không rõ, có tác dụng hay không cũng khó biết được.
Vương Triều nói xong lắc đầu, tự thấy mình có vẻ hơi nhiều chuyện.
- Ha ha, không sao, rảnh rỗi đi một chuyến cũng không sao, coi như mở rộng tầm mắt.
Diệp Phàm cười nói.
- Đới Chí Quân ngoài việc của Phạm Tiếu Lâm thì còn khai ra cái gì khác không?
- Không.
Vương Triều lắc đầu, lại nói:
- Nhưng hắn đồng ý trả lại 8 triệu cho Cục chúng ta, thậm chí còn thêm 2 triệu tiền lãi, tổng cộng là 10 triệu.
- Có lẽ là vẫn còn điều gì đó chưa nói ra. Người này là Phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Dương Điền, có lẽ còn khai thác được gì khác.
Diệp Phàm cười, rồi lại nói:
- Đương nhiên, 10 triệu này hắn cũng phải trả cho chúng ta, cho nên cũng không cần khách sáo làm gì cả, bảo hắn trả xong rồi tính tiếp.
- Đáng tiếc, món Phân Cân Thác Cốt Thủ này tôi một tháng chỉ có thể thi triển một lần, nếu không cho hắn thêm một lần nữa cũng được. Nhưng tên này cũng rất xảo quyệt, thậm chí là ngoan cố, bị như vậy mà vẫn không chịu nói ra những thứ khác, xem ra đầu óc hắn vẫn chưa hồ đồ, chứng tỏ Phân Cân Thác Cốt Thủ cũng không phải là vạn năng. Gặp phải người có ý chí vô cùng kiên cường thì có lẽ không có nhiều tác dụng.
Vương Triều có vẻ tiếc nuối.
- Vạn vật đều là tưong sinh tương khắc, trên đời này không có gì là vạn năng cả. Có âm thì có dương, có nước thì có lửa, tạo hóa đã tạo ra một cặp rồi. Nếu không mà gặp trường hợp độc bá thiên hạ thì gay to, ha ha.
Diệp Phàm không lấy làm lạ, nhìn bí kỹ đồ trên bàn một cái.
Vương Triều đương nhiên cũng hiểu, cười nói:
- Tôi đã quên mất anh cũng là cao thủ, nếu anh mà dụng tâm nghiên cứu, có lẽ nửa năm là có thể nắm vững thủ pháp này.
- Nửa năm, xem ra chúng ta không đợi được nữa rồi.
Diệp Phàm nhíu mày, nhìn Vương Triều một cái, nói:
- Mã Hán và anh là đồng môn, lẽ nào không biết Phân Cân Thác Cốt Thủ này hay sao?
- Không biết.
Vương Triều lắc đầu, thấy Diệp Phàm vẫn có vẻ không hiểu, cười nói:
- Kỹ thuật này không phải cứ muốn học là được, năm xưa sư phụ tôi từng nói, vốn dĩ bí kỹ này chỉ có đại đệ tử mới có thể học được, nhưng sư phụ tôi là người rất công tâm, ông truyền cho cả bốn đệ tử. Tôi lúc đó luyện ba năm mới bước đầu hiểu được, đến bây giờ cũng chỉ có thể nói là hiểu được một nửa mà thôi. Còn Mã Hán bọn họ luyện ba năm vẫn không ra gì cả, chúng tôi cũng đã tìm người thử rồi, bọn Mã Hán mà ra tay thì thường khiến người ta bị trọng thương, chưa đạt được đến mức Phân Cân Thác Cốt, như vậy thì có tác dụng gì chứ, chẳng bằng giơ chân đá luôn cho xong. Cho nên bọn họ cũng từ bỏ không tập tiếp nữa.
Vương Triều nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Diệp Phàm toát cả mồ hôi, mỉm cười nói:
- Những người đó số khổ rồi, thành vật thí nghiệm cho mấy sư huynh đệ các anh.
- Ha ha, thực ra chúng tôi đều thí nghiệm ở nước ngoài, toàn đi sang Nhật cả. Hơn nữa toàn là đám du côn, chúng tôi không ức hiếp những người lương thiện.
Vương Triều cười nói.
- Ừ, có võ nghệ nhưng cũng phải chú ý võ đức, võ đức cũng là đức, ví dụ như Nhật Bản, tinh thần võ sĩ đạo của bọn họ là một loại võ đức. Đương nhiên, những lúc bất đắc dĩ thì vẫn phải dùng những thủ đoạn đặc biệt. Ví dụ như việc anh dùng bí kỹ trên người Đới Chí Quân chẳng hạn.
Diệp Phàm cũng không để ý lắm, xua tay nói.
Vương Triều lui ra ngoài, Diệp Phàm cầm tấm bí kỹ đồ lên, phát hiện trên đó là bản đồ vị trí kinh mạch, huyệt đạo của con người, lại còn có cả giải thích, giấy cũng đã ngả sang màu vàng, có lẽ là do sư phụ của Vương Triều để lại, chưa biết chừng còn là đồ cổ.
- Đại ca, tối qua xảy ra một chuyện lạ.
Điện thoại vang lên, tiếng của Lô Vỹ truyền đến.
- Chuyện lạ gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là thảm án xảy ra ở khu Thủy Hồ ở Thủy Châu, một nhà bốn người bị chết. Chúng tôi đã để thi thể trong kho lạnh của bệnh viện, hơn nữa còn điều hai cảnh sát trực ban, hôm qua một cảnh sát trực ban đột nhiên đau bụng, nói với nhân viên quản lý kho rồi đi vệ sinh, không ngờ lúc quay về thì phát hiện ra người quản lý kho lạnh đã bị ngất, anh ta vội chạy vào trong kho thì phát hiện cửa đã mở toang, hơn nữa bốn thi thể vẫn còn, cũng không bị tổn thương gì, việc này thật là lạ.
Lô Vỹ có chút không hiểu.