Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vấn đề thứ hai chính là hạng mục xây dựng đường của bản đại quy hoạch Lâm Tuyền.

Trên hội nghị Diệp Phàm nhấn mạnh tầm quan trọng của việc xây đường này và việc phát triển nhà cửa của thị trấn Lâm Tuyền, căn dặn Phó Chủ tịch phụ trách xây dựng Tiếu Trường Hà khi phê chuẩn xây dựng phải tuân thủ các quy định.

Diệp Phàm gằn giọng:

- Không cho phép bất kỳ ai xây dựng không tuân theo quy định, mọi công trình không có giấy chứng nhận đều phải bị đình lại.

Mặt đường trong thị trấn theo như tính toán thì mở rộng một chút, lần trước trong thị trấn có hỏa hoạn nên mặt đường cũng dãn ra chừng một mét, hai bên đường đều phải có vỉa hè để cho người đi bộ.

- Chủ tịch Diệp, e là sẽ có khó khăn lớn, người ta gặp họa chính quyền nên xuất tiền trợ giúp. Đường ở khu phố hỏa hoạn đó là đường cũ, mặt đường rộng chừng bốn mét.

Bây giờ anh mở rộng thêm hai mét, cộng cả vỉa hè cho người đi bộ nữa, tổng cộng khoảng chừng tám mét.

Nếu như vậy sẽ có người mất toàn bộ nhà, khu phố kia lại dài đến hai km, sau khi sáp nhập xã vào là một trong những con đường chính của thị trấn mới, giá đất tăng cao gấp đôi.

Giá như vậy nên chắc chắn một số lớn các chủ hiệu sẽ không đồng ý để giải tỏa, hơn nữa nếu như họ chịu nhường thì anh có tìm được đất tương đương để tái định cư cho bọn họ không?

Khu phố kia có đến mấy trăm gia đình, nhân khẩu chắc cũng đến mấy ngàn người, cửa hàng mặt tiền cũng tới mấy trăm.

Phó Chủ tịch Tiếu Trường Hà liếc xéo Diệp Phàm, đưa ra quan điểm của mình, thầm nghĩ, “ Người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ tuổi, còn non lắm. Anh cho là người ta sẽ nhường đất dễ dàng vậy sao, làm không tốt dễ dàng làm cho người ta biểu tình gây rối kiện tụng, thậm chí là cả tuyệt thực.”

- Đất chúng ta có thể dùng mảnh đất cũ của nhà máy giấy Lâm Tuyền để sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ, khu mặt tiền ở đó sẽ dành cho các hộ kinh doanh.

Mọi người có thể nghị nghị, tuy nhiên mặt đường 10 m mét là chuyện không thể thay đổi, phải đủ sáu làn xe, đây là chuyện phải làm, tuyệt đối không thể thương lượng.

Diệp Phàm kiên quyết khiến cho Tiếu Trường Hà nhíu chặt mày.

- Chủ tịch Diệp, tôi sẽ thực hiện, tuy nhiên nếu xảy ra điều gì thì tôi không chịu trách nhiệm.

Tiếu Trường Hà không nhịn được, vốn y thấy Diệp Phàm còn trẻ như vậy đã vượt qua đầu mình lên làm chủ tịch thị trấn thì trong lòng đã chứa đầy lửa giận.

Hơn nữa lần trước cùng Thiết Minh Hạ tranh giành vào đảng ủy thị trấn thất bại, ngay sau đó thấy Diệp Mậu Tài đến thị trấn Nam Khê làm chủ tịch còn bản thân mình vẫn còn dẫm chân tại chỗ.

Bụng lửa giận này hôm nay rốt cuộc đã có chỗ xả, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.

Hoàng Hải Bình thấy cơ hội có thể chọc phá liền nhảy ra:

- Chủ tịch Diệp, nguyên đất của nhà máy giấy Ngư Dương hiện giờ thuộc về nhà máy giấy Lâm Tuyền là tài sản của quốc gia sao có thể tùy tiện cấp cho tư nhân, đây chính là làm trái với quy định .

Hơn nữa nhà máy giấy Lâm Tuyền cần một số lượng lớn tài chính, huyện chúng ta còn nghèo, trong huyện chắc sẽ khó lấy ra tiền để rót vào.



Mảnh đất trống kia nếu bán đi thì có thể thu được một số lượng lớn tiền, nếu dùng để sắp xếp những thương nhân kia thì không được một đồng nào, công tác làm sao để triển khai, vậy thì làm thế nào để cứu sống. Còn nếu như thị trấn xuất tiền thì các phòng ban còn đâu ra kinh phí để hoạt động?

Cũng không thể để cho nhân viên trong thị trấn uống gió tây bắc để làm việc, hơn nữa liên quan đến việc cản trở xây dựng nhà máy giấy Lâm Tuyền sau này thì tôi nghĩ những người ngồi đây không ai gánh nổi trách nhiệm.

Tôi cảm thấy chuyện lớn như vậy phải làm báo cáo lên cho đảng ủy thị trấn nghiên cứu, sau đó còn phải xin huyện cho phê chuẩn.

Phó Chủ tịch Hoàng Hải Bình nói rất có đạo lý, dẫn đến mấy phó chủ tịch khác và mấy chủ nhiệm các phòng ban cũng hùa vào.

Thật ra thì Diệp Phàm làm sao không biết tâm tư mọi người, đơn giản là sợ thị trấn lấy kinh phí của phòng ban mình đổ vào nhà máy giấy, sau đó thì lấy đâu ra tiền để vào phòng hát ôm gái tiêu dao.

- Nhà máy giấy Lâm Tuyền là một vấn đề lớn, chuyện đất cũng rất phức tạp. Nghe nói lúc xây nhà xưởng chưa đưa tiền, là do tư nhân bỏ ra hoặc thuộc đất công .

Phó Chủ tịch Thiết Minh Hạ thật sự lo lắng vì lo lòng người nếu có bất mãn lại gây ra chuyện gì.

- Đất không đưa tiền, lúc ấy người ta không đến làm loạn sao? Phó chủ tịch Hoàng vốn ở đó, vậy còn xem chuyện anh nói là chuyện gì?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Chuyện này cũng đã lâu rồi, nhà máy giấy Ngư Dương cũng đã xây dựng chừng mười năm, tôi mới ở đó chừng bảy năm.

Vấn đề này vốn rất phức tạp, tôi cũng không rõ lắm, hình như nghe nói một phần là đất công, một phần là của tư nhân, vì thế nên không đưa tiền.

Phần đất của tư nhân lúc ấy giải quyết là sắp xếp công tác cho họ nên không đưa tiền.

Hiện giờ nếu muốn bố trí cho những hộ kinh doanh ở khu phố cũ thì e rằng những người hiến đất sẽ làm loạn

Chỗ đất ấy bây giờ rất đáng tiền, một mét vuông cũng phải đến ba trăm đồng, thậm chí là bốn trăm.

Nếu một người có khoảng một trăm mét vuông thì cũng đã có ba, bốn vạn, đây là khoản tiền không nhỏ.

Chuyện này thật ra là do Hoàng Hải Bình thổi phồng lên, giá đất cũng không đắt như vậy.

- Xem ra chuyện đất đai này tranh cãi còn nhiều, phó chủ tịch Hoàng tương đối quen thuộc vậy thì giao luôn chuyện này cho phó chủ tịch Hoàng để ý rồi.

Tuy nhiên trên nguyên tắc là phải thu xếp được giải phóng mặt bằng của khu phố cũ.

Tôi hy vọng phó chủ tịch Hoàng và Phó Chủ tịch Tiếu có thể phối hợp với nhau, nhất định phải thuyết phục được quần chúng, không được xảy ra chuyện gì.

Diệp Phàm chuyển luôn cục diện rối rắm này cho Hoàng Hải Bình và Tiếu Trường Hà thầm nghĩ:

- Hừ! Ngươi lưu lại cục diện rối rắm thì tự đi giải quyết đi, mình chỉ nhìn thành quả thôi”

- Chủ tịch Diệp, làm như vậy e là không ổn, tôi hiện giờ đang phân quản nông nghiệp, nhà máy giấy có tổ công tác đặc biệt, chuyện này giao cho bọn họ mới thích hợp. Thị trấn Lâm Tuyền lớn như vậy, sau khi sáp nhập thì thôn trại thêm vào năm, sáu chục, nông nghiệp là vấn đề lớn.



Vào mùng 8 này sẽ tiến hành hội nghị công tác nông thôn ở Yến Kinh, chủ đề của hội nghị là nghiên cứu thực hiện “Cửu ngũ”, đẩy mạnh công tác nông nghiệp và nông thôn.

Hội nghị nhấn mạnh phải giữ vững vị trí nông nghiệp ở trong nền kinh tế quốc dân, hoàn thiện chính sách Đảng ở nông thôn, gia tăng cải cách, giải quyết những vấn đề ảnh hưởng đến kinh tế nông thôn.

Tìm ra các biện pháp hiện đại hóa nông thôn, để nông thôn hòa nhịp vào sự tăng trưởng.

Vào cuộc họp chiều hôm qua, Chủ tịch Diệp cũng đặc biệt nhắc tới vấn đề này.

Vì thế hiện giờ tôi căn bản không còn thời gian đi quản chuyện nhà máy giấy, dù sao tinh lực một người cũng có hạn, công tác nông nghiệp cũng là vấn đề lớn, tôi không dám chậm trễ. Chuyện này kính xin Chủ tịch Diệp mời cao nhân khác rồi.

Hoàng Hải Bình rất gian hoạt, lấy ngay phát biểu của Diệp Phàm về công tác nông để đáp trả, chuyển ngược chuyện nhà máy giấy về cho hắn.

Y thầm nghĩ, “ Tiểu tử, muốn chơi với ông thì hãy còn non lắm, binh tới tướng đở nước tới lấy đất ngăn, cục diện rối rắm này ngươi tự mình tháo gỡ đi! Tao ngồi không chơi vậy.”

- Đúng vậy, phó chủ tịch Hoàng phân quản nông nghiệp. Đối với thị trấn vẫn còn lấy nông nghiệp làm chủ như chúng ta mà nói thì đây là hạng mục lớn, không nên giải quyết các sự vụ khác. Cứ chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ, cải thiện đời sống nông dân là chuyện trọng yếu nhất.

Phó Chủ tịch Khúc Anh Hà cũng lên tiếng hỗ trợ.

- Không thể nói như vậy, mỗi Phó Chủ tịch chúng ta đều kiêm nhiệm, ngay như tôi đây cũng phải kiêm luôn cả mảng công nghiệp và tài chính.

Mọi người đều biết, thị trấn nghèo như chúng ta không có tiền thì cuộc sống vất vả rồi, tất cả mọi người đều tìm tôi lấy tiền thì kiếm đâu ra.

Phân như vậy còn do phó chủ tịch Hoàng còn là đảng ủy viên, điều này chứng tỏ huyện rất coi trọng đồng chí đó.

Hơn nữa phó chủ tịch Hoàng lại là nguyên giám đốc của nhà máy giấy Ngư Dương, rất quen thuộc với công việc ở đây, chuyện này thì phó chủ tịch Hoàng phải chịu chút cực khổ để hỗ trợ rồi.

Thiết Minh Hạ thấy Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà liên thủ thì cũng vội vàng đứng ra trợ trận cho Diệp Phàm.


- Ừ, chuyện này tựa hồ cũng có đạo lý, phó chủ tịch Hoàng trước kia nguyên là giám đốc của nhà máy giấy, chuyện này vốn quen nên chắc sẽ có hiệu suất caot.


Ví dụ như tôi đây nếu bảo đi làm chuyện này thì không khác người mù, chuyện gì cũng không biết. Tôi đồng ý hỗ trợ phó chủ tịch Hoàng làm tốt chuyện này, khuyên giải quần chúng đến tái định cư ở khu đất nhà máy giấy.


Cũng không biết Tiếu Trường Hà có chủ ý gì mà lên tiếng giúp Diệp Phàm .


Thật ra thì Tiếu Trường Hà cũng không tốt như vậy, dĩ nhiên là có Mâu Dũng đứng sau bày kế, y muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa Hoàng Hải Bình và Diệp Phàm, càng kịch liệt càng tốt!


- Nói thế không ổn, phó chủ tịch Hoàng muốn làm lại là nông nghiệp đại sự, chúng ta không thể kéo chân y. Đảng ta coi trọng công tác nông nghiệp, thị trấn chúng ta chẳng lẽ xem nhẹ?.


Quan Tây Tài phân quản tư pháp gần đây vẫn một mực đầu nhập Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc, cảm thấy đây là cơ hội để biểu hiện. Hoàng Hải Bình nghe nói là một trong những tay chân đắc lực của Phí Mặc, hơn nữa y lần trước tranh đoạt đảng ủy viên với Thiết Minh Hạ thất bại nên cũng ấm ức, cho là Thiết Minh Hạ cùng phe với Diệp Phàm, đủ thứ lý do để y đứng ra phản đối.


Chuyện lần này coi như ba người tán thành, ba người phản đối, cục diện có phần quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK