Trương Lâm Hoa nói
- Vậy được một điếu
Diệp Phàm rút một điếu Trung Hoa ra, Trương Lâm Hoa nhận lấy, nhưng miệng vẫn khách khí nói
“Răng rắc” một tiếng điểm, Diệp Phàm phun ra vòng khói nói
- Chủ nhiệm Trương, nghe nói ban tổ chức cán bộ muốn làm đại hội thi đấu thuyền rồng, rốt cuộc là chuyện gì vậy, cậu nói một chút trước cho tôi xem.
- Đại hội thi đấu thuyền rồng..
Trương Lâm Hoa đột nhiên lắp bắp một chút, chợt bình tĩnh lại, nói:
- Việc này tôi cũng không biết rõ ràng, hiện tại là do Trưởng ban Từ Phượng phụ trách trực tiếp.
Nghe nói là năm thị xã cấp dưới tổ chức ra mười lăm thuyền rồng, mỗi thị xã ba cái thuyền rồng
Mùng một tháng hai ở bãi Sông Mã thành phố Hải Châu cử hành. Đương nhiên, đơn vị tổ chức chính là Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy chúng ta, văn phòng tôi có cử một phòng đi giúp đỡ Trưởng ban Phượng chuẩn bị mở đại hội thi đấu thuyền rồng
- Đại hội thi đấu thuyền rồng này xuất phát từ mục đích gì?
Diệp Phàm hỏi, thản nhiên liếc mặt nhìn chủ nhiệm Trương một cái
- Mục đích…
Trương chủ nhiệm thì thào một câu, hình như đang suy nghĩ cái gì đó
Diệp Phàm giật mình, tự nhủ, chẳng nhẽ đại hội thi đấu thuyền rồng này có âm mưu gì? Bằng không làm sao Trương Lâm Hoa vừa nghe đã dựng mi lên
Cho nên, Diệp Phàm đi tới nói:
- Giống như các đại hội thi đấu thuyền rồng trước kia, bình thường đều là từ địa phương hoặc dân gian tổ chức ra. Nếu lần này Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn làm, chắc chắnphải có mục đích gì đó đúng không?
- Việc này, tôi thực sự không rõ lắm
Trương Lâm Hoa lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút phức tạp liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái
- Trước kia đã từng tổ chức chưa?
Diệp Phàm hỏi
- Chưa có, đây là lần đầu.
Trương Lâm Hoa lắc lắc đầu
- Ồ.
Diệp Phàm lên tiếng, xem ra, Trương Lâm Hoa có lo lắng, việc này khẳng định có điều gì đó
Diệp Phàm tới văn phòng Phượng Quốc Hưng
- Không thể tượng tưởng được Phó trưởng ban Diệp, chúng ta là bạn học trường Đảng, giờ lại kề vai chiến đấu.
Vừa vào Phượng Quốc Hưng đã thản nhiên cười nói. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, Phượng Quốc Hưng tươi cười có vẻ cứng ngắc, hẳn là cố giả bộ. Hơn nữa, có vẻ cấp trên nhìn từ cao xuống
- Có thể cùng Trưởng ban Phượng cùng nhau làm việc, cũng rất vui vẻ
Diệp Phàm cười nói. Biết thằng nhãi này trong lòng không thoải mái
Gia thế Phượng Quốc Hưng rất mạnh, tuy nhiên, lần này đi huấn luyện trường Đảng tiếp xúc một loạt các thân phận lớn, hơn nữa, cũng không phải là “học viên ưu tú đặc biệt”, cảm thấy đã đánh mất mặt mũi. Đương nhiên, khi đối mặt với Diệp Phàm, trong lòng Phượng Quốc Hưng tự nhiên không thấy thích mà thôi.
Tuy nhiên, trước khác nay khác, hiện giờ Phượng Quốc Hưng làm tới cấp giám đốc sở là Phó trưởng ban thường trực, nhân vật số hai trong ban Tổ chức cán bộ, Diệp Phàm tính là cấp trên hay là cấp dưới anh ta. Thằng nhãi này, đương nhiên thản nhiên bày ra tư thế lãnh đạo để trộn lẫn đồng chí Diệp Phàm một chút
- Bạn học lại thêm đồng sự, đương nhiên thân thiết hơn phải hay không. Lớp trưởng Diệp là “học viên ưu tú đặc biệt” duy nhất của lớp, do chính hiệu trưởng Đường tự mình trao tặng. Về mặt năng lực, đương nhiên không cần phải nói
Phượng Quốc Hưng thản nhiên khen một câu
Đương nhiên, nói khá miễn cưỡng. Xoay người nói
- Vừa rồi Trưởng ban Cổ điện thoại đến đây, lại nói, sắp đến tết.
Ban Tổ chức cán bộ báo cáo mọi chuyện cho tôi, thật đúng là không ứng phó nổi. Tổng kết cuối năm, kế hoạch sang năm, còn mấy Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước đến tuổi về hưu.
Việc sắp xếp cho những người này không thể không làm, các xí nghiệp này nọ, không có người đứng đầu tuyệt đối không làm được. Cái này anh đến thì tốt rồi, đại hội thi đấu thuyền rồng lần này sẽ giao cho anh toàn quyền phụ trách
Đây là tư liệu liên quan tới đại hội thi đấu thuyền rồng, anh cầm trước làm quen một chút, có cần thêm gì, cứ việc bảo đồng chí Chánh văn phòng Lý Lâm Hoa là được, mọi người phòng bên này cậu cũng tiếp nhận qua luôn.
- Trưởng ban Phượng, việc này, lúc vừa nãy, Trưởng ban Cổ chỉ bảo tôi giúp đỡ anh làm tốt đại hội thi đấu thuyền rồng. Việc này, bảo tôi toàn quyền phụ trách có thể có chút lo lắng mà làm hỏng đại hội thi đấu. Nghe nói đại hội thi đấu thuyền rồng này do bộ tổ chức là lần đầu tiên, tôi tự mình lo liệu sẽ làm hỏng, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến uy danh của Trưởng ban Phượng có phải hay không?
Diệp Phàm không nhận tài liệu, thản nhiên nói.
- Ha ha, hiệu trưởng Đường trao danh hiệu “học viên ưu tú đặc biệt”, một đại hội thi đấu thuyền rồng có thể làm khó anh sao? Nực cười! ông em, khiêm tốn cũng phải có cách khiêm tốn phải không? Vừa rồi trưởng ban Cổ điện nói tôi đã nói qua, ông ấy cũng đồng ý đem việc này cho cậu toàn quyền phụ trách. Bằng không cậu xin lại chỉ thị trưởng ban Cổ, xem ông ấy nói như thế nào
Phượng Quốc Hưng nói rõ ràng, sắc mặt hơi tái một chút, tuy nhiên, lại hồi phục ngay
Xem ra, trong lòng có chút không thoải mãi, cho rằng Diệp Phàm cố ý làm khó dễ anh ta, một Phó trưởng ban thường trực mới nhận chức
- Nếu Trưởng ban Cổ và Trưởng ban Phượng để mắt đến Diệp Phàm tôi như vậy, không lo việc này bị phá hỏng, tôi đây sẽ tiếp nhận
Về sau, có gì không hiểu còn muốn tới thỉnh giáo Trưởng ban Phượng. Đến lúc đó mong Trưởng ban Phượng không ngại chỉ bảo. Nói tới công tác tổ chức, tôi còn thực sự chưa làm qua.
Trước kia ở Ngư Đồng cả ngày, trong đầu chỉ có phá án. Công tác tổ chức và việc phá án thực ra là hai cái khác nhau
Trưởng ban Phượng, anh là lãnh đạo của tôi, lại là bạn học trưởng Đảng, sau này tôi phải gọi một tiếng anh Phượng, có gì dễ làm tận lực giúp đỡ…
Diệp Phàm khiêm tốn nói, nếu Phượng Quốc Hưng anh đã gọi tôi là ông em, tôi đây liên thuận miệng gọi anh là anh Phượng, xem anh ứng phó như thế nào. Hơn nữa, tuyệt đối là không thiệt thòi.
- Ha ha, nói đùa, thảm án 88 lớn như vậy cậu đều có thể phá án và bắt giam, công tác tổ chức làm sao phiền phức bằng phá án. Chưa làm có thể từ từ học hỏi, tin rằng không bao lâu, Phó trưởng ban Diệp như cá gặp nước có phải hay không?
Phượng Quốc Hưng khen ngợi một chút, đương nhiên là giả vờ khen, Diệp Phàm có thể cảm giác được một chút. Bởi vì trong ánh mắt Phượng Quốc Hưng phát ra một tia làm cho người ta thấy không hợp với vẻ mặt, đôi mắt ưng của Diệp Phàm liền bắt lấy.
Với công lực, đẳng cấp không ngừng tăng lên, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cũng nhạy bén lên. Có thể nắm được sự biến hóa trong ánh mắt của đối phương, cho dù là một sự biến đổi rất nhỏ cũng có thể bắt được. Từ đó cân nhắc đối phương có thật tâm không
Cũng là nghề nghiệp mà Diệp Phàm cân nhắc đi ra, đôi mắt ưng này thật đúng là thứ tốt. Kỳ thật, đương nhiên không phải Diệp Phàm có một đôi mắt ưng, chẳng qua là ánh mắt Diệp Phàm cùng dã ưng giống nhau, chỉ có độ nhạy bén cao. Một thứ gì đó vô hình mà thôi.
Trở lại văn phòng, Diệp Phàm cẩn thận giở tài liệu ra xem
Phát hiện khẩu hiệu thi đấu đại hội thuyền rồng lần này chính là : đoàn kết là sức mạnh
Đội ngũ dự thi có năm tổ, đó là thị xã Miếu thành phố Việt Châu, thị xã Kim Mã thành phố Hải Châu, thị xã Ngũ Thủy Triều Châu, thị xã Thiên Đông thuộc thành phố Ngư Đồng, cộng với thị xã Xuân Dương thuộc thị xã Cửa Giang, tổng cộng năm thành phố cấp 3, mỗi thành phố cấp ba có ba đội thuyền rồng, mỗi chi đội xếp hạng thuyền rồng thành tích cao nhất.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, năm Bí thư Thị ủy năm thị xã hoặc thành phố cấp 3 đều là ủy viên thường vụ, toàn bộ đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa, một đám cũng không già, chưa tới 45 tuổi, tiềm lực lên cao vẫn tương đối lớn
Danh sách nhân viên dự thi của các thành phố cấp 3 báo lên, tất cả đều là nhân viên làm việc nhà nước. Về phần người theo bộ môn nào, từ đâu tới, chỉ cần không ra thị xã mà công tác ở địa phương đều có tư cách tham gia
Phần người địa phương làm việc vùng khác không tính toán gì, yêu cầu chính là công tác tại bản địa, là nhân viên chính thức của nhà nước, mặc dù đồng chí có hộ khẩu tạm thời ở ngoài, cũng coi như được.
Buổi chiều, Diệp Phàm tiến vào văn phòng kêu Chánh văn phòng Trương Lâm Hoa lại, nói
- Hiện tại tôi phụ trách đại hội thi đấu thuyền rồng ở Hải Châu, đây là tài liệu, cậu xem trước đi
- Phó trưởng ban Diệp, tài liệu này tôi xem cũng vô dụng, anh có công việc gì cụ thể bố trí xuống, tôi trực tiếp đi làm là được
Trương Lâm Hoa không nhận tài liệu, miệng nghiêm trang nói
- Không xem tài liệu cụ thể bố trí công tác xuống dưới cậu làm như thế nào, chẳng lẽ việc mua lá cờ, thêu con rồng cũng phải tôi giải thích rõ ràng sao?
Diệp Phàm mặt hơi nghiêm, hừ nói
- Trưởng ban Diệp, tôi có thể bảo Phó chủ nhiệm lại đây hỗ trợ chuyên môn cho anh làm đại hội thi đấu thuyền rồng. Anh cũng biết đấy, đối tượng tôi phục vụ rất nhiều, bao gồm toàn bộ ban tổ chức cán bộ.Có khách đến có phải tiếp đón khách hay không, văn kiện đến có phải sửa sang lại hay không. Các vị lãnh đạo ấy gọi điện thoại tôi không được quá bận. không phải tôi không muốn xem tài liệu, tôi sợ xem tài liệu, đến lúc đó anh bố trí xuống dưới, tôi không có thời gian, chỉ sợ kéo sau thuyền rồng
Trương Lâm Hoa dường như đang kiêng kỵ điều gì đó, Diệp Phàm cảm giác được
Sau đó bèn nói:
- Như vậy đi, để tôi nói qua một chút, đem cậu điều tạm lại đây, hỗ trợ chuyên môn tôi, sau khi đại hội thi đấu thuyền rồng kết thúc rồi cậu lại trở về, thế nào?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Trương Lâm Hoa nói cũng có lý, người này không phải chỉ phục vụ chính mình. Hơn nữa, vừa rồi nói chuyện có thể nghĩa ra, nghe nói chủ nhiệm Trương Lâm Hoa trước kia quan hệ lão Trưởng ban Kim Thụ Dương tốt hơn, trưởng ban Cổ Hoài mới tới đối với anh ta cũng không thích lắm.
Cho nên, thời kỳ này, Trương Lâm Hoa cảm giác vị trí khó giữ được, còn chưa dám chống lại hắn, một phó trưởng ban mới tới , đó chẳng phải chuyển vị gia tốc hay sao?
Tuy nhiên, Trương Lâm Hoa còn đang suy xét, xem ra, thực sự băn khoăn
Cậu ta băn khoăn điều gì? Chẳng lẽ Cổ Hoài chuẩn bị xuống tay… Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới Kim Thụ Dương, thản nhiên nói:
- Lần trước hồi kinh, may mắn cùng Trưởng ban Kim uống rượu, ông ấy nói, rất nhớ các đồng chí cùng làm việc ở Việt Đông. Đặc biệt đối với Chánh văn phòng cậu, nói cậu là người quản gia tri kỷ.
Đương nhiên, những lời này của đồng chí tiểu Diệp là nói dối. Lần đó Kim Thụ Dương ở bữa tiệc đính hôn Nhị đệ Diệp Tử Kỳ làm sao nói chuyện Việt Đông. Tuy nhiên, nếu hiểu rõ Trương Lâm Hoa ở thời đại của Kim Thụ Dương rất được sủng ái, hẳn là Kim Thụ Dương rất vừa lòng với cấp dưới này.
Cho nên, liền nói một hồi về Kim Thụ Dương. Tin rằng Trương Lâm Hoa sẽ không ngốc mà đi tìm Kim Thụ Dương để chứng thực điều này
Hơn nữa, Trương Lâm Hoa làm Chánh văn phòng, chắc chắn biết ban Tổ chức cán bộ rất nhiều việc. Hiện tại còn không dám nói, đơn giản là sợ Cổ Hoài chuyển vị trí của cậu ta, trong lòng còn băn khoăn thôi
Việc này, một thần một Triều Thiên tử, Trương Lâm Hoa cũng nẳm ở vị trí tương đối xấu hổ. Chánh văn phòng đối với nhân vật số một càng quan trọng.
Trương Lâm Hoa khẳng định còn chưa lấy được tín nhiệm của trưởng ban Cổ Hoài, hoặc Trưởng ban Cổ Hoài và Kim Thụ Dương không cùng một chí hướng. Trương Lâm Hoa kỳ thật có chút đáng thương, lập tức thành đứa nhỏ không cha không mẹ.