Một khi nhận đệ tử, bất kể là ký danh hay là đệ tử cuối cùng đều phải thật sự chăm chút. Tuy nhiên, cậu xem, tôi đi đứng không tiện.
Nếu vì vậy mà đệ tử của tôi sai lầm thì tôi có lỗi lớn. Tôi vẫn băn khoăn, chuyện đệ tử ký danh này tôi thấy, hay là đợi chân của tôi ít nhất có thể đi lại bình thường hãy nói.
Phí Đống nói sau đó tự mình lăn xe đi.
Đường Thành tỏ ra thất vọng.
- Cậu còn chưa hiểu huyền cơ trong đó sao? Diệp Phàm cười nói.
- Có huyền cơ gì? Anh Diệp nhanh chỉ giáo một chút. Nếu không, làm tôi hồi hộp mà chết đấy. Đường Thành vội vàng nói.
- Đại sư Phí không phải đã nói, một khi đi đứng dễ dàng liền nhận cậu làm đệ tử. Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt thần bí.
- Nhưng chân của đại sư nghe nói đã bị liệt mấy chục năm, nếu dễ dàng như vậy thì có lẽ đã chữa được từ trước cũng không tới lân tôi. Đưởng Thành nhăn mặt nói.
- Bảo cậu không hiểu thật đúng là không hiểu. Cậu nghĩ xem, hoang đảo thần bí. Diệp phàm nhắc nhở một chút.
- Anh Diệp nói là, không sai, chính là bảo rắn, hình như có tác dụng với chân của đại sư. Đường Thành thiếu chút nữa kêu lên.
- Nói nhỏ một chút, đừng đưa sói đến, cậu vẫn có chút thông minh. Diệp Phàm cười nói.
- Tuy nhiên, con rắn kia tôi căn bản là không lấy được. Đường Thành sau đó lại ủ rũ.
- Nói cậu thông minh quả thật là thông minh, nói cậu ngu ngốc thì còn ngu ngốc hơn người khác. Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Anh Diệp nói rõ luôn là được, Đường Thành thật tâm xin chỉ bảo.
- Chuyện của tôi cậu có làm tốt không? Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Anh nói là chuyện của Vương Long Đông. Gần giống gần thành, gần được rồi. Đường Thành lập tức đứng thăng.
- Ừ, vậy thì làm thành đi. Tuy cậu không có bản lĩnh giết rắn đảo cướp vật quý, nhưng, rắn này cũng không phải là của Tổ A, cậu hiểu chưa? Diệp Phàm cười nói.
- Rõ rồi, đến lúc đó, tôi quỳ cũng phải quỳ một lần trước mặt ông già. Đường Thành cười như hoa nở.
- Cậu còn không ngu. Diệp Phàm gật đầu.
Cùng ngày, Diệp Phàm cùng Phí Nhất Độ vội vàng chạy về thành phố Việt Châu.
- Không tệ lắm anh Diệp, tay bút này của anh rất "Thô"
Vừa đi đến bãi Yến Nguyệt Phí Nhất Độ không kìm nổi nói.
- Cũng tạm thôi, chính là thiếu tiền. Diệp Phàm thở dài.
- Dùng đất thế chấp để vay là được. Anh không phải nói là việc này anh cũng không làm được đi? Phí Nhất Độ.
- Ừ, tôi đã nghĩ đến rồi. Tuy nhiên, muốn vay cũng phải có thời gian nhất định. Hơn nữa, là một khoản tiền lớn như thế, trình tự phức tạp. Cho dù giai đoạn này cũng khổ sở. Diệp Phàm nói.
- Không phải nghe nói anh Diệp lần trước ra ngoài một ngày kinh doanh lời đầy bồn đầy bát sao? Phí Nhất Độ cười nói.
- Lời mấy trăm triệu, tuy nhiên, cậu cũng biết, quần đảo Chris là một cái thùng không đáy, mấy trăm triệu đầu tư vào đó không có gì.
Hiện tại dân ở đây đã có thể có cuộc sống tốt rồi. Cũng được hưởng khoa học kỹ thuật hiện đại, không rời đi rồi.
Cho nên, đảo chủ gì đó, tất cả đều hi vọng được cấp máy phát điện hay gì đó.
Mà dự án phát điện của chúng tôi hiện giờ mới chỉ hoàn thành xong đập lớn, còn chưa đặt tua-bin nước.
Có lẽ muốn phát điện phải nửa năm nữa. Trong khoảng thời gian này liền khổ sở rồi. Châu Ái dù sao cũng trẻ tuổ, còn chưa đủ.
Cho nên, chỉ có thể nhân nhượng nhóm những đảo chủ này. Diệp Phàm thở dài.
- Ôi đúng là như thế. Cuộc sống của mấy trăm ngàn người. Những hòn đảo này bị vây xung quanh bởi các đảo nguyên sinh. Dù muốn phát triển khai thác du lịch thì không có mấy chục tỷ có lẽ không được. Mà người Nạp Tây lại không thích quá náo nhiệt.
Hiện giờ anh đâm lao phải theo lao. Con của anh có lẽ cũng đã sinh rồi?
Bây giờ quần đảo Chris chính là nhà của anh rồi. Người dân ở đây đều là con dân của anh.
Anh không quan tâm bọn họ thì ai quan tâm bọn họ. Phí Nhất Độ cũng thở dài.
- Sinh á xong đời, tôi đã quên mất việc này. Vậy cậu hãy liên lạc với Lạc Phi xem đã sinh chưa. Làm cha như tôi thật đúng là không xứng đáng. Diệp Phàm đột nhiên cả kinh, lập tức mừng như điên trong lòng. Trong lòng tự nhủ con mẹ nó, Lạc Tuyết vừa mới sinh ra một tiểu thư, chẳng lẽ Châu Ái cũng đã sinh ra công tử rồi.
Đây là ý trời sao?
- Ừ.
Phí Nhất Độ gật đầu. - Việc trước mắt là anh phải giải quyết việc của nhà họ Uông.
Nếu không thì cho họ nước bọt của rùa là được. Tin rằng Chủ tịch Uông cũng ghi nhớ ân tình này của anh.
Đến lúc đó việc điều chuyển Đổng Nhiên đến một vị trí công tác có phân lượng hẳn không có vấn đề gì.
Chuyện gì có thể so với bệnh của cháu trai?
- Cậu ngốc à? Diệp Phàm cười nói.
- Tôi làm sao lại vờ ngớ ngẩn rồi. Anh Diệp, nói cho anh rõ, Phí Nhất Độ tôi chỉ số thông minh vượt mức đấy. Chỉ có anh nói tôi khờ, nếu không, tôi sẽ trở mặt với họ. Phí Nhất Độ có chút bất mãn.
- Nói cậu ngu cậu không thừa nhận, cậu nghĩ, chúng ta có bảo bối trong tay, đương nhiên muốn nước bọt của rùa này phát huy công hiệu lớn nhất rồi. Diệp Phàm châm chọc.
- Tôi nói cũng không sai, giờ có thể làm nó phát huy công hiệu lớn nhất rồi. Anh Diệp, nếu anh có thể nói lý, Phí Nhất Độ tôi hôm nay thật đúng là chịu phục rồi. Nếu không, Anh Diệp phải chịu tội với tôi. Hôm nay tôi sẽ tích cực một hồi. Phí Nhất Độ hừ nói.
- Ha ha, cậu nghĩ nếu chúng ta trực tiếp đem nước bọt rùa này cho cháu Chủ tịch Uông ăn vào, đây chẳng qua là Chủ tịch Uông nợ tôi một ân tình, sau này việc Đổng Nhiên là hai người thiếu nợ nhau. Cậu nói vậy có đúng không? Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đương nhiên, một là một, không có khả năng anh đưa nước bọt rùa cho người ta một lần người ta phải trả anh mười lần ân tình. Việc này không có khả năng tính toàn như thế, một con ngựa là một con ngựa. Phí Nhất Độ gật đầu nói.
- Ha ha, rất đơn giản, chúng ta chế nước bọt rùa thành viên thuốc xong đưa cho Đổng Oanh Oanh. Tên thuốc là gì cứ gọi là được, gọi là Thiên bảo quy tinh vương là được. Diệp Phàm vừa nói đến đây, Phí Nhất Độ không kìm nổi cười;
- Anh Diệp, anh không đi bán thuốc thật là phí.
Nước bọt rùa không ngờ có thể gọi là Thiên bảo quy tinh vương.
Lợi hại, Phí Nhất Độ tôi không thể không phục, chịu phục rồi!
- Sao có thể nói như vậy được, đây là rùa bình thường sao? Như các chuyên gia trong tổ dùng phương pháp đặc thù để giám định, con rùa này chí ít có hơn trăm năm tuổi. Đây là rùa thần. Diệp Phàm nói.
- Cứ gọi là rùa thần vậy. Tuy nhiên, anh đưa cho Đổng Oanh Oanh vậy cũng không giống nhau. Đến lúc đó đại ân tình của anh cũng không có. Còn không bằng anh tự đưa cho Chủ tịch Uông mạnh hơn một chút.
Phí Nhất Độ châm chọc.
- Ha ha, Thiên bảo quy tinh vương vô dụng còn phải Diệp Phàm tôi ra tay dùng Bát Nhã Kim châm vài cái mới được. Diệp Phàm cười khan hai tiếng.
- Good, very very Good! Phục rồi, thật sự phục rồi, tiểu Phí quỳ trước tôi rồi.. Phí Nhất Độ giơ ngón tay cái lên, cười nói - Cứ như vậy, anh biết cách châm gì đâu, nhất định anh sẽ nói với Chủ tịch Uông là dùng kim châm này không thể giải trừ hoàn toàn bệnh của Hoành Vĩ.
Còn cần nước bọt của con rùa sống trên trăm năm Thiên bảo quy tinh vương gì đó.
Bởi như vậy nhà họ Uông chắc chắn đi tìm khắp nơi. Mà Oanh Oanh lại phối hợp bảo người đưa tin, đây là vật gia truyền của nhà họ Đổng.
- Nói cậu ngu thật đúng là không phải ngu một chút, sao có thể chỉ một quả, ít nhất phải ba miếng. Diệp Phàm cười nói.
- Ba miếng với một quả khác gì nhau? Phí Nhất Độ thật không hiểu.
- Cậu nghĩ xem, ba miếng này trước tiên cho Uông Hoành Vĩ ăn một miếng trước, sau đó xem có hiệu quả không, nếu bệnh tình có chuyển biến lớn
Chủ tịch Uông có phải là cũng thấy được công hiệu. Vừa thấy công hiệu, dĩ nhiêu là muốn miếng thứ hai rồi. Đến lúc đó nếu trực tiếp hỏi người nhà họ Đổng thì ngại.
Cứ như vậy, ha ha, trước tiên giải quyết chuyện của Đổng Nhiên. Nhà họ Đổng lúc đó chỉ có thể đau lòng lấy ra hai miếng còn thừa lại.
Mà Diệp Phàm tôi cũng là một trong những công thần, không có Bát nhã kim châm của tôi thì bảo thiên bảo quy tinh vương đều là vô dụng có phải không?
Ân tình của nhà họ Đổng Chủ tịch Uông trả nhưng ân tình của tôi đâu? Diệp Phàm cười nói.
Bái phục anh. Phí Nhất Độ khâm phục thiếu chút nữa phục sát đất, cười nói:
- Nhờ chuyện này không ngờ anh có thể làm ra thay đổi bất ngờ.
Đến lúc đó, nhà máy của anh cần chính sách ủng hộ gì, ví dụ như miễn thuế gì đấy, hay chỉ tiêu gì đấy còn không phải Chủ tịch Uông nói một câu là giải quyết xong sao?
Chủ tịch Uông che trở, xưởng đóng tàu cùng với bãi Yến Nguyệt của các anh không muốn phát triển cũng khó.
- Ha ha, theo nhu cầu thôi. Diệp Phàm cười nói.
- Tối này chúng ta sẽ hành động. Việc này tôi trải đường một chút. Diệp Phàm cười nói.
- Đến lúc đó công lao này anh phải nhớ Phí Nhất Độ tôi là đại hiệp số một. Diệp Phàm cười nói.
- Công lao thì miễn đi, tôi muốn thấy lợi ích thực tế. Phí Nhất Độ không ngờ cười khan một tiếng.
- Hả, lợi ích thực tế gì thế? Diệp Phàm hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ, con mẹ nó, một chút ưu đãi tất cả mọi người đều muốn chia phần.
- Cùng không có gì, đó là sau khi Tổ đặc nhiệm A làm ra bảo vật của con rắn, ha ha, tôi biết anh Diệp mặt mũi lớn. Đến lúc đó hỏi thủ trưởng Cung cấp cho mình một quả là được. Tôi lưu trữ sau dùng có phải không? Các anh đều là cao thủ rồi, cũng không cần bảo vật nhỏ của con rắn đó.
Phí Nhất Độ không ngờ như một cô gái, còn có chút nhăn nhó.
- Sư bá Thanh Sơn không phải ở đây, còn có, mặt mũi của nhà họ Phí lớn hơn tôi. Diệp Phàm hừ nói.
- Nhà chúng tôi Phí Đại đang chờ dùng. Sư bá Thanh Sơn cũng là vì ông ấy. lão Cung Khai Hà của các anh cũng rất keo kiệt, đừng nghĩ đến muốn nhiều hay ít. Phí Nhất Độ vẻ mặt cay đắng. - Việc này tôi cũng không trông cậy vào ông cụ rồi, nào dám nói với ông ấy chuyện này.
- Chuyện Phí Đại anh cũng không cần lo lắng. Diệp Phàm cười thần bí.
- Anh sẽ giải quyết sao? Phí Nhất Độ cười rạng rỡ.
- Không đúng, với Đường Thành kia. Diệp Phàm cười nói.