Vệ Sơ Tịnh có chút băn khoăn nói.
- Ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này…
Vệ Sơ Tịnh thì thào mãi chưa nói ra được.
- Rốt cuộc là ai ?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe có người nói là đồng chí Lăng Nguyên có nhúng tay vào chuyện gì đó.
Vệ Sơ Tịnh hình như hạ quyết tâm lắm mới nói được.
- Không thể nào?
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, một tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất.
- Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, rốt cuộc tình hình thế nào cũng không rõ lắm.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Được, tôi biết rồi, việc này, cô hãy theo dõi một chút, đừng nói ra ngoài việc gì.
Diệp Phàm nói.
- Anh đã trở lại thì dễ rồi, thời gian trước anh không ở đây, một phó như tôi cũng khó mà nói. Hơn nữa, ý kiến của các đồng chí ở quận không giống nhau, rất khó thống nhất. Cuối cùng thiếu chút nữa xảy ra tranh cãi.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Tôi biết rồi.
Diệp Phàm như thoáng suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Trong lòng đã hiểu. Xem ra là ‘ trong núi không có hổ, khỉ xưng vua’. Khỉ ở đây chính là Trương Lăng Nguyên. Đời này, ai không muốn có quyền lực, ai không muốn làm nhân vật số 1 chứ.
Buổi tối Diệp Phàm gọi mấy người Hạ Hải Vĩ, Lô Vĩ và Phạm Cương đến cửa hàng lão Vương tìm vài món đặc sản miền núi uống mấy chén rượu.
Sau khi uống mấy chén xong, Diệp Phàm hỏi:
- Hải Vĩ, gần đây Ủy ban Kỷ luật các cậu có nhận được thư tố cáo liên quan đến cán bộ của khu Hồng Liên không?
- Tạm thời không có.
Hạ Hải Vĩ lắc đầu, quay lại hỏi:
- Sao thế? Không phải quận có người có vấn đề chứ?
- Không rõ lắm, là tôi nghe được một chút tin đồn. Nếu các cậu không nhận được thì thôi.
Diệp Phàm nói.
- Ông em, khu Hồng Liên các cậu phát triển rất nhanh. Cậu chính là một người mở đầu, vừa đến khu Hồng Liên liền thay đổi. Tuy nhiên, người tiền nhiệm của cậu Cố Nhất Võ đii đâu cũng khoác lác, nói là khu Hồng Liên có được ngày hôm nay, y không thể không có công.
Hạ Hải Vĩ như cười như không, nói.
- Y tính cái rắm, trước kia làm khu Hồng Liên thiếu chút nữa hỏng bét. Hiện tại đại ca làm ra thành tích, y không ngờ muốn nhận của mình. Thật là vô sỉ, tôi chưa từng thấy một người vô sỉ như thế.
Lô Vĩ mở miệng liền mắng.
- Ha ha, y muốn nói thì cứ để y nói đi. Công lý trong lòng người, mắt mọi người không mù đều thấy được.
Diệp Phàm ngược lại không sao cả, lắc lắc đầu.
- Tôi thấy người như thế không thể để hắn kiêu ngạo, không có chút bản lĩnh chỉ được cái khoác lác nói xấu.
Phạm Cương tức giận hừ nói.
- Thôi, đừng tức giận vì người như thế, không đáng.
Diệp Phàm khoát tay nhìn Phạm Cương một cái hỏi:
- Cậu hiện tại ở Đông Hải vẫn ổn chứ?
- Vẫn ổn.
Phạm Cương chợt cười, có một chút đắc ý rồi biến mất ngay.
- Ông em Phạm Cương rất lợi hại, nghe nói hiện tại đã là quyền Phó cục trưởng. Xem chừng chính thức không lâu nữa.
Lô Vĩ nhìn Phạm Cương liếc mắt một cái cười nói.
- Ha ha, Cục trưởng chỉ bảo tôi tạm quyền, cũng không có ý gì khác. Vả lại đề Phó cục trưởng kinh nghiệm lý lịch của tôi đều chưa đủ.
Phạm Cương được người khác ủng hộ không ngờ hiểu được khiêm tốn nói.
- Ha ha, có năng lực thì lên thôi. Đừng nói với tôi cái gì mà lý lịch kinh nghiệm hay tuổi tác.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, đại ca chính là một ví dụ sống. Anh xem xem, tuổi của đại ca so với anh không chênh lệch lắm, hiện tại đã là Giám đốc sở, so với anh…
Lô Vĩ không ngờ có chút chua xót.
- Ai có thể so với hắn. Không khách gì mua đậu hũ để đâm. Đại ca căn bản là nhân vật đặc biệt.
Phạm Cương nói.
- Diệp Phàm là trường hợp đặc biệt, chúng ta không thể so sánh với cậu ấy. Tuy nhiên, Lô Vĩ, cậu chẳng lẽ thăng chức không nhanh sao? Còn chưa đến ba mươi tuổi, cậu đã là Bí thư Đảng ủy công an tỉnh thành. Có bao nhiêu cán bộ ghen tị sắp phát cuồng.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Ha ha, so với đại ca kém hơn rất nhiều, rất nhiều.
Lô Vĩ cười gượng một tiếng nói.
- Tình hình Hải Đông thế nào, Phạm Cương, cậu nói cụ thể với tôi một chút.
Diệp Phàm nhìn Phạm Cương một cái hỏi.
- Đại ca hỏi Hải Đông để làm gì?
Lô Vĩ thầm nói, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
- Ha ha, tìm hiểu một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Không đúng, ông em, cậu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi về Hải Đông. Chắc chắn có nguyên nhân, có phải có vụ án liên quan đến Hải Đông. Tuy nhiên, việc này có liên quan gì đến cậu, quái.
Chính Hạ Hải Vĩ cũng thấy kỳ lạ, nhìn Diệp Phàm, y thông minh hiển nhiên thấy được một cái gì khác thường.
- Không phải thế.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nhấp một chút rượu.
- Đại ca, có việc gì anh cứ việc nói thẳng. Chúng ta là anh em một nhầ, giấu giếm chỉ với người ngoài.
Lô Vĩ có chút bất mãn hừ nói.
- Việc này chưa có quyết định, không nên nói ra ngoài.
Diệp Phàm vẫn lắc lắc đầu.
- Vậy chắc chắn có liên quan đến Hải Đông. Tôi không rõ cậu có gì liên quan đến Hải Đông. Không phải là lãnh đạo tỉnh sẽ ra tay điều chỉnh bộ máy của Hải Đông? Tuy nhiên, việc này cũng không liên quan gì đến chúng ta. Huống chi cậu hiện tại ở khu Hồng Liên cũng không phải là ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cũng không liên quan đến cậu có phải không?
Hạ Hải Vĩ suy nghĩ nhanh như gió, Diệp Phàm nghe xong muốn bật cười.
Nghe Hải Vĩ nói xong, mọi người nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Làm cho hắn thấy ngại.
- Anh, anh cứ nói thẳng đi, chúng ta là anh em, chẳng lẽ còn không tin được.
Phạm Cương cũng có chút nóng nảy.
- Thôi vậy, nói cho các cậu một chút, đừng loạn truyền. Việc này còn chưa có quyết định.
Diệp Phàm cười cười nhìn mọi người một cái nói:
- Nói không chừng một thời gian nữa tôi sẽ đến Hải Đông công tác.
- Sao có thể như thế. Cậu hiện tại đã là Phó Bí thư Thành ủy, đến Hải Đông, không phải là bị hạ cấp sao. Vị trí ở Hải Đông sao có thể so sánh với tỉnh thành.
Hạ Hải Vĩ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu.
- Không phải là đại ca sẽ thăng chức chứ? Sao có thế được. Đại ca đến Hồng Liên chưa đến một năm, lại thăng chức, đây là đạo lý sao?
Lô Vĩ thiếu chút nữa hét lên.
- Ha ha, ý của cấp trên là bảo tôi đến đó, còn là phó chủ tịch Hải Đông, quyền chủ trì công tác của ủy ban nhân dân.
Diệp Phàm không giấu được nói rõ ra.
- Chủ tịch thành phố? Trời ơi không phải chứ?
Lô Vĩ kinh ngạc.
- Quyền Chủ tịch thành phố thôi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Quyền cái rắm, đều bắt đầu là quyền. Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân khai mặc sẽ chính thức thành Chủ tịch thành phố.
Lô Vĩ hừ nói.
- Chúc mừng đại ca, không thể tưởng tượng được, đại ca thăng chức thật sự làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Phạm Cương vẻ mặt vui mừng, nói. Nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Về sau tôi chính là cấp dưới của đại ca, ha ha…
- Đúng thế, đại ca đến Hải Đông đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Chức phó cục trưởng của Phạm Cương có thể có lời.
Lô Vĩ gật gật đầu.
- Bộ An ninh Quốc gia sao đến lượt Ủy ban nhân dân thành phố đến lên tiếng, đó là không có khả năng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Có gì không có khả năng, bộ An ninh quốc gia tuy nói là vương quốc độc lập nhưng cục an ninh quốc gia Hải Đông không phải địa bàn là ở Hải Đông sao. Sau khi đại ca đến đó chính là vua, người đứng đầu một thành phố. An ninh quốc gia có thể đến địa phương nào, có đại ca ra mặt , một chức phó cục trưởng thì Cục trưởng cục an ninh quốc gia không nể mặt cấp sao?
Lô Vĩ thản nhiên cười cười, biết Diệp Phàm nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Không nói chuyện này nữa, Phạm Cương hay nói cho tôi chuyện ở Hải Đông trước đã. Tôi muốn biết trước một chút, nếu thực sự có cơ hội đi xuống đó cũng sẽ chuẩn bị tốt một chút.
Diệp Phàm nói đến đây nhìn mọi người một cái còn nói thêm,
- Nói thật, lần này đi Hải Đông, tôi không thể nào sẵn lòng. Với tư cách lý lịch và tuổi của tôi, đi Hải Đông thật sự có người rất căm ghét. Bị người ta ghen ghét thế không tốt, hơn nữa, đối với việc quản lý một thành phố, tôi vẫn thiếu tự tin.
- Đại ca nói đùa, khu Hồng Liên lớn hơn huyện, anh không phải quản lý rất tốt sao. Hơn nữa, khi ở Ma Xuyên không phải làm cũng rất oanh liệt sao. Tôi thấy Hải Đông cũng không có gì. Chỉ là phạm vi lớn hơn một chút, nhân sự phức tạp hơn một chút thôi.
Lô Vĩ hừ nói.
- Lô Vĩ, việc này không giống thế. Không chỉ vấn đề phạm vi lớn hay nhỏ. Nếu Diệp Phàm thực sự tới Hải Đông, hắn chính là nhân vật số một của một thành phố.
Cậu nghĩ lại xe, một núi không thể có hai hổ, chúng ta đều lăn lộn suốt, chẳng lẽ còn không hiểu. Chủ tịch thành phố cũng rất khó hợp phách. Chủ tịch thành phố muốn đều bị ngăn cản.
Như Diệp Phàm các cậu không phải không biết rõ lắm. Muốn thật tâm vì dân làm việc. Nhưng, nếu việc này nếu thật sự chạm vào lợi ích của một bộ phận nhỏ trong thành phố, bọn họ tất nhiên sẽ gây sự.
Mà Hải Đông, phe bản địa cũng khá mạnh mẽ cứng rắn. Nghe nói chính là người lớn lên ở đó, Phạm Xa.
Cán bộ đề bạt trong tay hắn ước chừng có thể chiếm ba phần địa bàn của Hải Đông. Cậu nghĩ lại xem, Diệp Phàm xuống đó, những người này sẽ nghe lời sao?
Đến lúc đó lệnh không thông, Ủy ban nhân dân thành phố thông báo không ai để ý đến. Đây không phải là buộc Diệp Phàm vật tay với Phạm Xa sao. Hai người vật tay, việc này sẽ phiền toái.
Hạ Hải Vĩ hơi có vẻ lo lắng nói.
- Quản gì y, mọi việc đều do con người làm ga, sợ gì.
Lô Vĩ nói.
- Phạm Xa nghe nói từ trước đến nay đều nói một không nói hai. Trước kia Chủ tịch thành phố Trần Khải bị y ép đến mức không thở nổi.
Phạm Xa chẳng những muốn xen vào chuyện Đảng ủy của mình, hơn nữa, bên chính quyền thành phố y cũng muốn nhúng tay.
Nghe nói Chủ tịch Trần có một lần không kìm nổi, tức giận với Phạm Xa. Lúc đó Phạm Xa liền đập bàn, cuối cùng vẫn là Chủ tịch Trần đến chỗ Phạm Xa giảng hòa.
Phạm Cương nói ra tin đồn nghe được.
- Chẳng lẽ Phạm Xa không có đối thủ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có, chắc chắn có. Nghe nói có Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm nghe nói cũng phát triển từ cán bộ địa phương, Phạm Xa có khi còn có thể chiếu cố y. Ví dụ như người do Trương Minh Sâm đề bạt, có khi Phạm Xa cũng sẽ gật đầu cho y một chút ngọt. Phân cho y chén canh để nếm thử một chút.
Phạm Cương nói.
- Chỉ có Trương Minh Sâm thôi sao, không có người khác nữa?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này, người khác tôi cũng không nghe nói qua. Tôi ở cục An ninh quốc gia, chuyện xảy ra ở Thành ủy cũng rất ít nghe thấy. Hơn nữa, trước kia không biết đại ca muốn đến Hải Đông, cũng không chú ý tới tình hình.
Phạm Cương lắc lắc đầu.