Đoàn Hạnh Nhi nấc lên, nước mắt bắt đầu rơi, ba cô nói đều là những bất lợi, nếu đợi sáu năm nữa thì Đoàn Hạnh Nhi và Trần Quân sẽ khó mà nói, sáu năm nữa Trần Quân đã hơn ba mươi.
- Hừ, Chủ tịch thành phố Đoàn, xem ra Trần Quân tôn trọng ông hơn cả tôi. Thật ra muốn lo lắng cũng đúng, xã hội hiện đại, không phải xã hội ngày xưa, hôn nhân là tự do. Ông là cán bộ Đảng, chẳng lẽ cũng học cách phong kiến của bà?
Diệp Phàm có vẻ tức giận, giọng điệu không chút khách khí.
- Thằng nhóc, có bản lĩnh tiếp chiêu đi.
Không bản lĩnh mà nhắm mắt nói sao? Đoàn Hải Thiên tôi khâm phục người có bản lĩnh, nếu không, từ đâu đến thì chạy về chỗ đó đi.
Đoàn Hải Thiên càng không khách khí, hơi có chút cao ngạo.
-
Quyền này tôi tiếp, tuy nhiên, không phải Đoàn Trác mà là ông.
Diệp Phàm thản nhiên nghiêng người nhìn Đoàn Hải Thiên một cái, trong lời nói có vẻ khinh thường. Diệp Phàm là người như thế nào, ông khinh thường tôi tôi cũng khinh thường ông.
- Vậy thì câuu, theo ba tôi, anh rể, tôi nghĩ thật sự muốn sau này thành phế nhân lại phiền toái.
Đoàn Trác vô cùng khinh bỉ nhìn Diệp Phàm lắc đầu.
- Ba, Diệp Phàm khá lợi hai, hay là không cần so sánh.
Trần Quân cố ý nói, cậu nhóc này tâm cũng không nhỏ, cố ý nói vậy.
- Lợi hại, để xem lợi hại như thế nào?
Đoàn Hải Thiên chân mày nhướng lên, căn bản là không tin. Bởi vì Diệp Phàm thực tại rất trẻ, lẽ thường không thể có được tất cả các võ thuật cao siêu.
- Trần Quân, vẽ một vòng tròn hai thước trong vườn.
Diệp Phàm giải thích nói.
- Được.
Trần Quân rất nghe lời, lập tức chạy đi vẽ vòng tròn, biết Diệp ca muốn một đấu một.
Tuy nói nhạc phụ sẽ có chút mất mặt nhưng nhạc phụ này cũng có chút kiêu ngạo. Cũng nên để ông ấy có một bài học, nếu không sẽ coi như mọi người trên thế gian thành thằng ngốc.
- Chủ tịch Đoàn, tôi cho ông một tay. Nếu trong vòng một tiếng, ông có thể ép tôi ra khỏi vòng tròn thì tôi tính là ông thắng. Chuyện của Trần Quân sáu năm sau nói sau. Nếu tôi may mắn thắng thì nói thế nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tốt, trẻ con hiếu thắng, được! Nếu cậu thắng, cậu nói thế nào thì sẽ như thế. Cậu không phải một chủ tịch huyện sao, xem ra là ở tỉnh Nam Phúc, tôi sẽ đáp ứng ba điều kiện của cậu.
Đoàn Hải Thiên thiếu chút nữa khí méng, đã gặp qua nhiều người ngông cuồng, nhưng chưa thấy ai ngông cuồng như thế. Chuyện vừa rồi, bản thân ông ta đã tức giận không nhỏ.
Xem ra Đoàn Hải Thiên cũng biết được việc mình sắp đến Nam Phúc nhận chức bình thường thị ủy của Thủy Châu, mới có thể nói ra như vậy.
Lão thất phu, chỉ sợ ông không tiếp nổi chiêu, tiếp chiêu thứ nhất, tôi hiểu là tôi đã được lời. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, bình tình đi vào trong vòng tròn, tay trái chắp sau lưng nhàn nhã như người dạo chơi.
- Trước tiên tiếp một quyền của tôi rồi nói sau, không có tư cách khiêu chiến với cha ta.
Đoàn Trác ra quyền hướng về phía Diệp Phàm.
- Hừ, trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, để cho cậu hiểu biết một chút.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ra quyền đánh chặn.
Thình thịnh một tiếng.
Đoàn Trác cảm giác mình đang ở trên máy bay, cảm giác đầu ong ong. Thân thể như bị xe tăng đụng phải, đập xuống sân vườn, mông nằm ngay trên đất.
- Ôi.
Thanh Tĩnh Chi kêu lên chạy đến, không biết đau lòng …. Cô hay là Đoàn Trác.
Tuy nhiên, Đoàn Hải Thiên kia mắt có một tia kinh ngạc rồi biến mất, thật ra đang nghĩ, Diệp Phàm trở tuổi kia có thể một quyền đánh con trai tứ đẳng nhị phẩm bau đên năm thước hơn chắc chắn cơ sở không tồi. Đoàn Hải Thiên có chút khinh người nhưng không phải không hiểu biết.
- Tiếp chiêu…
Đoàn Hải Thiên khẽ hô một tiếng,
Diệp Phàm nâng tay đón trưởng. Diệp Phàm chưa động, Đoàn Hải Thiên lui nhanh lại. Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm trọng, vừa rồi ra một cước tuy chỉ dùng tam thành khí lực, nhưng đối phương tiếp có vẻ rất thoải mái.
Đoàn Hải Thiên cho tới bây giờ chưa bao giờ ngạc nhiên như vậy, tuy nhiên, ngược lại làm ông ta thêm tức khí, hét lớn một tiếng, chạy lấy đà mấy mét, xông thẳng đến Diệp Phàm trong vòng.
- Tới đây.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, một chân nâng lên, tay giơ ngang hướng đánh.
- Ba ba, hai tiếng vang lên. Diệp Phàm vẫn còn trong vòng, Đoàn Hải Thiên bị đánh lui đến năm bước, vẻ mặt càng nghiêm trọng. Đoàn Hải Thiên cảm thấy hôm nay có chút không ổn, xem ra mất mặt có đến tám phần khả năng. Vừa rồi thất thành khí lực đã đưa ra, không ngờ kết quả lại như thế.
Đoàn Hải Thiên không phải người dễ dàng nhận thua, bắt đầu lợi dụng thân pháp Đảng ủy kích. Thình lình ra tay hướng Diệp Phàm.
Dù sao Diệp Phàm cũng ở trong vòng, hoạt động không gian hoạt động không nhỏ, hpn nữa một tay còn chắp sau lưng, thân pháp không được linh hoạt.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Đoàn Hải Thiên không chiếm được ưu thế nào. Dường như ở phương diện Khinh Thân đề túng, hơn ông ta một bậc. Hơn nữa người ta có phong thái của đại sư, tiếp chiêu giống như đi dạo bình thường. Tựa như đang đùa với Thái cực đẩy tay.
Lại vài phút trôi qua, Trần Quân nhắc nhở nói:
- Còn lại hơn một phút đồng hồ.
- Thiên chỉ công.
Đoàn Hải Thiên cắn răng một cái, lấy lại khí lực, sử dụng sát chiêu cuối cùng, nhà họ Đoàn, thiên chỉ công. Nghe nói với cao thủ lục đẳng thì đâm giống như đâm gỗ mục, đâm người chết là vấn đề nhỏ.
Thấy năm ngón tay đâm đến.
Diệp Phàm mặt cũng nghiêm trọng lên, xem ra nhà họ Đoàn vẫn còn có một thủ đoạn. Năm ngón tay này thế rất hung hãn. Diệp Phàm hô lên một tiếng:
- Khai Bi vừa ra thiên địa kinh!
Diệp Phàm sử dụng chính là bí thuật của nhà họ Lô, Khai Bi Thủ Lô gia. Khai bi thủ tên nghe có vẻ rất ngang ngược, giống như có thể Khai bi đoạn thạch. Tuy nhiên, thủ pháp nhà họ Lô cũng khá, Khai Bi Thủ xuất ra cũng rất ít khí thế, dường như còn vô thanh vô thức.
Đoàn Hải Thiên bĩu môi, tuy nói là coi thường nhưng cũng không dám sơ xuất. Năm ngón tay đâm hướng về phía sườn trái của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhanh chóng quay ngược trở lại, Khai Bi Thủ mạnh mẽ xẹt qua cạnh, lập tức điểm trên lưng Đoàn Hải Thiên, cứ thế đi về phía trước. Đoàn Hải Thiên trụ cả người thẳng tắp đâm về phía trước.
Tường trong nhà Đoàn Hải Thiên xui xẻo, tường dày gạch bị Đoàn Hải Thiên đâm vào vài cái, Đoàn Hải Thiên vừa rút lui thì tường gạch như đống bùn nát rơi xuống đất.
- Chú Đoàn, chỉ công lợi hại lắm, cháu rất khâm phục.
- Diệp Phàm chắp tay nói.
- Ha ha ha…
Đoàn Hải Thiên cươi ha hả, đến gần Diệp Phàm vỗ vai nói:
- Đi uống rượu đi, người trẻ tuổi khó lường.
- Ba, còn lại đến hai mươi giây, rốt cuộc thì ai thắng ai bại?
Đoàn Trác mặt dày muốn giữ lại chút thể diện.
- Chú Đoàn không thua, tôi cũng không thắng.
Diệp Phàm cười nói, câu này có hai ý nghĩa, là giữ thế diện cho Đoàn Hải Thiên.
- Haha. Tiểu Diệp, cậu làm Chủ tịch huyện gì?
Đoàn Hải Thiên không phủ nhận, tất nhiên dày mặt ngồi xuống cười nói.
- Huyện Ma Xuyên cả Đức Bình.
Diệp Phàm cười nói.
- Tốt tốt, có nghĩ là đến Thủy Châu không?
Đoàn Hải Thiên cười thần bí.
- Muốn thì muốn, tuy nhiên, không có cách nào.
Do cố ý giả ngốc nói, thầm nghĩ, về sau, những gì làm được ở Đức Bình đi tỉnh thành làm quan cũng không kém.
Xem ra, hôm nay tới đây rất đáng giá, Đoàn Hải Thiên chắc chắn sẽ không nghĩ đến mình đã định đoạn trước nơi đến.
Việc này có hiểu biết về quan trường thật là tốt, xem ra về sau nên thân thiết với Kiều Viên Viên hơn, có thể có thêm nhiều tin tức. Ít nhất hôm nay đã chiếm được ưu thế.
- Chờ một chút xem.
Đoàn Hải Thiên cười, khi hai người bắt đầu uống rượu. Sau một lúc, quay sang Trần Quân nói:
- Diệp Phàm là anh trai cậu, làm rất tốt. Đã định ngày rồi đúng không?
- Còn chưa có, nếu ba cho phép, mấy tháng nữa có được không?
Trần Quân trong lòng xúc động biết cha vợ đã đồng ý, là dấu hiệu tốt.
- Ừ, nửa năm sau đi.
Đoàn Hải Thiên gật gật đầu, Thanh Tĩnh Chi định nói gì đó nhưng chưa kịp nói.
Trung tuần tháng bảy.
Diệp Phàm và Túc Nhất Tiêu cùng một số người của huyện ủy đi vào nhà của Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả, ở đây du khách khá đông.
Mai Phán Nhi rất vui với thành công gặt hái được. Một tháng doanh thu đạt hơn một triệu, khởi đầu tốt đẹp cũng làm Vạn Đông Tuyền liên tục mỉm cười.
Đương nhiên, bọn họ tặng Diệp Phàm một tấm thẻ VIP. Mai Phán Nhi tự tay ký tên, nghe nói, tiêu phí cũng cao. Không khác nào miễn phí hoàn toàn cho Diệp Phàm.
- Chủ tịch huyện Diệp, nếm thử một quả đào của chúng tôi, rất đặc biết, ha ha.
Xã Kim Đào giỏi thế, miệng rất nhanh nhạy, mang một rổ đào nhiệt tình mời Diệp Phàm.
Túc Nhất Tiêu đứng bên cạnh mặt trầm xuống, tuy nhiên, dân chúng mặc kệ anh là Bí thư hay không là Bí thư bọn họ chỉ nhớ người giúp họ làm việc, người có thể mang đến hạnh phúc cho họ.
- Ngưu A Cha, vị này chính là Bí thư huyện chúng ta.
Diệp Phàm thấy thế cười nói.
- Bí thư Túc tốt lắm, cũng ngồi đi, nếm thử đào của chúng tôi.
Ngưu A Cha cười tươi nói.
Tuy nhiên người ta rõ ràng không để ý đến mình, Túc Nhất Tiêu sao không thấy, thiếu chút nữa tức giận, nhưng anh ta nhẫn…
- Lão nhân gia, Bí thư Túc là Bí thư huyện Ma Xuyên chúng ta, là đại diện cho Đảng, là nhân vật số một của Huyện ủy.
Bên cạnh, Phó chủ tịch huyện vội vàng tiến lên, mỉm cười giải thích một hồi.
- Nhân vật số một cái con khỉ, gì cũng mặc kệ, chỉ giỏi uống rượu và chơi gái, chúng tôi chỉ biết Chủ tịch huyện Diệp, hừ.
Con của Ngưu a cha nhìn Túc Nhất Tiêu một cái mắng một câu, thiếu chút nữa làm Túc Nhất Tiêu tức nghẹn.
- Hừ,
Túc Nhất Tiêu hừ một tiếng, cùng mọi người bỏ đi.
Diệp Phàm cũng không để ý đến cảm nhận của lão Kê, ăn hai quả đào, đứng dậy vào rừng đi dạo.
- Chủ tịch huyện Diệp, cậu khả năng có phiền toái?
Phía sau có một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại không phải là Mai Phán Nhi thì là ai.
- Phiền toái thì kệ phiền toái đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, thấy hôm nay Mai Phán Nhi mặc một váy xòa màu xanh, đứng giữa vườn đào nhìn cô như tiên nữ, dễ thương không thể tả.
Diệp Phàm nhìn trộm một cái, không thấy ai liền đến gần. Cười nói :
- Phán Nhi, âu yếm tí nhé ?
- Không được, ban ngày người ta thấy.
Mai Phán Nhi lắc đầu từ chối.
- Anh mang em lên cây.
Diệp Phàm ngang ngược, ôm lấy Mai Phán Nhi, thoắt vài cái đã lên trên ngọn cây đào cổ thụ.