Diệp hàm cười nhạt một tiếng, tiện tay cầm chén trà trên tay ném tới.
Bá…
Sau một tiếng giòn vang, thân mình Phượng Lôi bổ nhào về phía trước, té lăn quay ở góc phòng.
- Đây là giáo huấn anh một chút thôi. Mễ Nguyệt là Trưởng ban thư ký Thành ủy, không phải là hạng người các anh có thể tùy tiện ức hiếp.
Diệp lão đại hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay vẫy một cái hướng về chiếc bao tải bọc Mễ Nguyệt, khiến cho ba người Phượng gia ngạc nhiên hết sức.
Bao tải bọc thân hình cao gầy của Mễ Nguyệt cách xa Diệp Phàm ba mét không ngờ tự động bay lên. Tay Diệp Phàm cứ như có gắn máy hút bụi cao cấp vậy, không phát ra bất cứ tiếng động nào mà hút được cả bao tải đựng người về phía mình.
Ầm một tiếng.
Bao tải trong tay Diệp Phàm như tờ giấy mỏng lập tức rách toạc thành hai mảnh.
- Bí thư Diệp, tôi…
Mễ Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, chân mềm nhũn, không ngờ ngã xuống ngực Diệp Phàm.
- Cô cứ vào giường tôi nằm trước đi, cũng không thể để lộ ‘cảnh đêm xuân’. Chúng ta cũng phải giữ chút gì cho riêng mình chứ, đúng không nào?
Diệp Phàm giơ tay vỗ nhẹ vai Mễ Nguyệt.
Mễ Nguyệt mặt đỏ lên, lập tức nổi hứng phong tình. Không ngờ cô liếc Diệp Phàm một cái, bước mấy bước tới trước giường, lấy chăn đắp che lên người.
- Bí thư Diệp, mời.
Phượng Tứ đột nhiên cầm chén trà lên đẩy về phía Diệp Phàm. Tuy vừa rồi đã khiến cô kinh ngạc, nhưng Phượng Tứ vẫn tin tưởng phán đoán của mình.
Cho rằng vừa rồi Diệp Phàm hút vật trên không nhất định là dùng bí thuật gì. Cũng không thể nói lên việc Diệp Phàm là cao thủ cửu đẳng, có thể đạt tới mức thả nổi nội kình.
- Cảm ơn trà của Phượng cô nương.
Thấy chén trà từ trên không vững trãi bay tới, Diệp Phàm giơ tay vừa chạm, nội khí phát ra, đỡ chén trà đến bên người mình. Phượng Tứ đột nhiên đỏ mặt lên, nội khí toàn bộ phát ra, đẩy chén trà như tên rời cung, bắn hướng về phía Diệp Phàm.
Tuy nhiên, hôm nay cô ta gặp phải Diệp Phàm biến thái. Người ta nhẹ nhàng giơ tay đỡ được chén trà.
Phượng Tứ căn bản cũng không dám tin, mặt cô càng đỏ hơn, hiện lên sắc tím xanh. Một cỗ nội lực lớn phát ra đẩy chén trà tiếp tục hướng về phía trước.
Tuy nhiên, Diệp lão đại rất bình tĩnh, giống như giữ một chén trà bình thường, tiện tay đặt trong tay. Hơn nữa, Phượng Tứ lập tức cảm thấy lực phản chấn của một cỗ cường lực, trái tim quặn đau từng hồi, biết là đã bị thương nhẹ. Phỏng chừng người ta hạ thủ còn nương tay.
Diệp Phàm còn thò mũi ngửi, khen:
- Chén trà Phượng cô nương đã uống không ngờ dư hương phảng phất. Tôi sẽ không thử, tránh việc chiếm mất nụ hôn đầu tiên của cô.
- Anh.
Phượng Tứ mặt đỏ lên, cô trợn trừng mắt nhìn tên cán bộ đáng khinh kia, lập tức đứng lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi xoay người bỏ đi.
- Cứ đi như vậy đi à, phiền cô nói với Phượng Thảo Thiên một chút. Chúng tôi vẫn sẽ làm việc theo pháp luật, đừng làm mấy hành động thiêu thân này. Bằng không, đừng trách Diệp Phàm tôi lòng lang dạ sói.
Diệp Phàm đột nhiên lạnh như băng nói, thanh âm rất lạnh.
Chỉ vào Mễ Nguyệt nói:
- Về phần thư ký Mễ Nguyệt, hy vọng sau này ông ta đừng đi chọc ghẹo một người phụ nữ bình thường nữa. Bằng không, đây chính là tấm gương.
Diệp lão đại vừa nói xong, hai tay ấn một cái trên bàn, Mễ Nguyệt suýt chút nữa nuốt mất lưỡi. Bởi vì bộ chén trà đều chìm vào cái bàn Hồng Mộc cứng nhắc, điều này cần lực lớn tới mức nào, hơn nữa, chén trà lại không vỡ vụn.
- Tôi sẽ quay lại. Tới lúc đó lại cùng tôi nói chuyện tập đoàn Thiên Mộc. Tuy nhiên, trước khi tôi quay lại, Nhị ca tôi sẽ không tìm anh gây phiền phức. Anh muốn điều tra thì cứ điều tra. Tuy nhiên, tôi muốn cho một vài người biết, Y Lê Phượng gia không phải thứ đồ trang trí.
Phượng Tứ hừ lạnh một tiếng, xoay người dẫn theo hai người đi khỏi.
- Chẳng lẽ Diệp lão đại tôi là đồ trang trí?
Diệp Phàm lạnh lùng nói thầm một câu.
Quay đầu mới phát hiện Mễ Nguyệt đang đắp chăn trên giường của mình, chằm chằm nhìn mình với vẻ mặt của một người hâm mộ
Diệp lão đại hơi lúng túng, cười nói:
- Mễ Nguyệt, một cô gái như cô lại nhìn chằm chằm một người thanh niên, thật không lễ phép gì cả. Huống chi, cô nam quả nữ, cô lại ở trên giường, tôi không kìm chế được bản thân. Đến lúc gây ra chuyện gì nhân thần đều phẫn nộ thì sẽ không hay.
- Vậy anh có dám tối nay ‘lên trên’ tôi không?
Không thể ngờ Mễ Nguyệt lại mạnh dạn nói ra những lời này, Diệp lão đại thiếu chút nữa sợ hết hồn. Xấu hổ cười nói:
- Thôi vậy, đã trễ thế này cô cũng không về được. Tôi ngủ ở phòng khách bên cạnh, nơi này tặng cho cô. Cái này, haha.
Hắn vừa nói xong, chuồn đi còn nhanh hơn thỏ.
- Tôi cũng không phải là hổ, sợ cái gì…
Mễ Nguyệt thầm nói sau lưng Diệp Phàm. Mễ Nguyệt cảm thấy có chút buồn bực, có cảm giác bị khinh thị. Con gái ấy à, lúc người khác thực sự muốn ‘làm gì’ mình thì sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng, người khác thật sự không ‘làm gì’ mình thì lại cảm thấy bị người ta khinh thường.
- Cô Tứ, không thể tưởng tượng trong số quan chức Chính phủ lại có cao thủ như vậy. Thật không ngờ. May là cô tới rồi, mấy ngày trước, nếu Nhị gia muốn đích thân động thủ, cũng không hiểu sẽ có kết cục gì. Chuyện này, ngẫm lại vẫn thấy có chút đáng sợ.
Phượng Lôi trong lòng còn sợ hãi.
- Người này, thực sự không đơn giản. Một cao thủ như thế không ngờ có thể lăn lộn trong quan trường của Chính phủ, gặt hái thành công. Người này, không phải hạng người bình thường. Phượng Lôi, nói với những người trong nhà ờ Đồng Lĩnh một câu, tuyệt đối không gây sự với Bí thư Diệp. Bằng không, Phượng Tứ cô sẽ xử theo gia pháp.
Phượng Tứ vẻ mặt thoáng lạnh, nói.
- Nhưng người ta lại không bỏ qua cho công ty nhà ta, xem có vẻ, Bí thư Diệp kia muốn ra tay nặng rồi. Đến lúc đó, chẳng lẽ chúng ta giơ cổ chờ chết sao?
Phượng Lôi có chút không cam lòng.
- Việc này chớ nói với cô, đó là chuyện của Phượng Thảo Thiên. Bảo anh ấy lau mông sạch đi. Đừng cho là cô không biết, mấy năm nay, tuy nói công ty càng ngày càng phát triển, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều. Nhưng tiền đen tối quá chúng ta có kiếm được cũng phải chột dạ đấy.
Hôm nay Bí thư Diệp chính là một ví dụ. Người ta có nắm đấm mạnh, lại có quyền lực về mặt kinh tế, nếu thật sự muốn tiêu diệt tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc thì cũng hoàn toàn có khả năng.
Tuy nhiên, nếu anh ta biết tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là do Y Lê Phượng gia sáng lập, cô tin anh ta sẽ thay đổi chủ ý.
Anh ta là cao thủ cửu đẳng thì đã sao? Nhà chúng ta có lão tổ tông. Có chuyện gì là không giải quyết được?
Phượng Tứ hừ lạnh, cả người đầy sát khí, so với hình tượng cô gái nông thôn thường này thì đúng là cứ như hai người.
- Cô Tứ, tên đó trẻ như vậy mà có thể đạt tới cửu đẳng, chỉ sợ phía sau người này còn đáng sợ hơn. Một sư phụ có thể dạy được nên một cao thủ trẻ như vậy thì sẽ là người thế nào chứ? Chỉ là có phải lão tổ tông cũng phải cân nhắc một chút, hay không.
Đồng chí đầu trọc có chút bận tâm nói.
Phượng Tứ im lặng
Phượng Lôi cứ gãi đầu suốt, anh ta có chút nóng vội.
- Thân thủ người này tăng lên mau như vậy, đoán chừng là kỳ ngộ. Hơn nữa, có lẽ cũng gần giống tôi. Hắn cũng từng gặp phải loại phương pháp bí thuật nội kình tương tự.
Bằng không, chỉ dựa vào việc luyện công của mình, trẻ như vậy thì không thể nào đạt tới giai đoạn đó được. Tuy nhiên, lão tổ tông cũng không phải thứ đồ trang trí.
Việc này, tôi lập tức về nhà nói với lão tổ tông một tiếng. Dù sao, bao nhiêu người lớn nhà Phượng gia chúng ta, đều sống nhờ vào tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
Nếu mất đi sự chống đỡ về tài lực, cuộc sống bình thường của Phượng gia cũng khó sống.
Phượng Tứ đi nhanh vài bước rồi lên xe.
Buồi chiều hôm sau, tổ điều tra liên hợp thành lập xong. Trì Hạo Cường đích thân dẫn đội tiến vào chiếm giữ mỏ than Hải Sơn đã ngừng sản xuất để chính đốn. Lần này sắp xếp một đội cảnh sát có vũ trang, phối hợp với cảnh sát công an đóng quân trường kỳ tại mỏ, đến lúc điều tra xong mới thôi.
Sau khi tan làm, Diệp Phàm tới bệnh viện thăm Bao Nghị.
Thấy một người thanh niên để tóc dài kiểu Tề Tần. mũi cao, mặt chữ điền đang ngồi cạnh giường.
Vừa thấy Diệp Phàm bước vào, Bao Nghị nhổm lên, chỉ vào Diệp Phàm nói:
- Yếu Phong, đây chính là Bí thư Diệp mà tôi nói với cậu. Mau chào hỏi.
- Lâm Yếu Phong xin chào Bí thư Diệp.
Người thanh niên Lâm Yếu Phong nắm tay lại, nhưng thái độ cũng không nhiệt tình lắm, đoán chừng là trước mặt Bao ca, không thể không chào hỏi một chút.
- Anh ta chính là sư đệ mà anh nói đúng không?
Diệp Phàm cười nói, ánh mắt lướt qua mái tóc dài của anh ta, sau đó ngồi lên ghế.
- Sự đệ tôi quen tự do, ngay cả đầu tóc cũng chẳng buồn quan tâm. Kính xin Bí thư Diệp thứ lỗi.
Bao Nghị vẻ mặt ngượng nghịu, nói.
- Như vậy trông rất tuấn tú, Tề Tần hình như thích kiểu như vậy. Sư đệ của anh hắn không phải thuộc phái sùng Tề chứ?
Diệp Phàm sang sảng cười nói.
- Tôi không phải, Tề Tần thì có là gì? Hơn nữa, tóc tôi cũng không dài như của Tề Tần.
Lâm Yếu Phong nói rất tự nhiên, cũng không gò bò hay hồi hộp gì vì Diệp Phàm là Bí thư Thành ủy. Diệp Phàm như thấy bóng dáng ngang tàng của Vương Nhân Bàng ẩn hiện trên người cậu thanh niên này.
- Tuy nhiên, tôi phải cảm ơn Bí thư Diệp đặc biệt chiếu cố sư huynh tôi. Nếu không có Bí thư Diệp, sư huynh tôi lúc này không biết đã bị người ta ‘chỉnh’ thành cái giống gì nữa? Vốn tôi định bắt mấy tên kia lại đánh một trận. Tuy nhiên, bị sư huynh ngăn lại. Bỏ đi, sư huynh không sao là tốt rồi. Nếu sư huynh mà có mệnh hệ gì, tôi chắc chắn không nương tay đâu.
Lâm Yếu Phong thái độ đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
- Haha, cậu thanh niên, hiện nay là xã hội pháp chế, chớ có làm loạn.
Diệp Phàm khuyên giải an ủi nói.
- Mấy người các anh làm quan, miệng nói lý, thực ra lại là những người đi ngược lại pháp luật nhất. Ví như, làm lãnh đạo, trong các cuộc họp đều nói tới chuyện trong sạch hóa bộ máy chính trị, thật ra chính bọn họ tham nhất.
Làm lãnh đạo, trong cuộc họp luôn tuyên truyền phải giữ mình trong sạcch. Nhưng bọn họ lại là kiểu cờ đỏ trong nhà không tung bay bằng cờ màu ở ngoài.
Bây giờ thật nhiều cán bộ, vợ trong nhà sắp thành đồ trang trí rồi. Người ta vẫn nói là gì nhỉ, cái gì mà ‘hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng’. Ý gì Bí thư Diệp hiểu không?
Lâm Yếu Phong hừ nói.
- Sư đệ, nói kiểu gì thế.
Bao Nghị mặt nghiêm lại, giáo huấn.
- Haha, không sao, cậu nói là một số ít các đồng chí trong thể chế. Cái này rất bình thường, trên đời này, có phân biệt người tốt kẻ xấu.
Nếu không có người xấu sao phân biệt được người tốt. Những cán bộ ‘hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng’ vẫn có, nhưng tuyệt đối không phải bộ phận chính.
Chúng tôi nhìn người làm việc, nhình người, đều là xét theo số đông đúng không? Tuyệt đại đa số cán bộ vẫn rất chú trọng việc tự tu dưỡng bản thân.
Chính là như dân thường và cán bộ, chẳng phải giống nhau sao. Cán bộ, chỉ vì chức vị nên mới thành cán bộ, cởi bỏ mũ quan, bọn họ cũng là người thường, không có gì kỳ lạ cả.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Kỳ thật, trong lòng hắn xấu hổ. Trong lòng thầm nhủ. May là khả năng của mình về phương diện kia cũng mạnh, không thể nói ‘hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng’. Mà phải là ‘một khi đã làm thì phải làm đến cùng’