Diệp Tử Kỳ có chút bất mãn nói.
- Không phải ở thành phố Mặc Hương, sao có chuyện này được?
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức kinh ngạc, liền đứng bật dậy.
- Là sự thật đấy, không biết là cấp trên có ý tưởng gì nữa. Khu công nghệ cao- Sự dung hòa giữa hành chính và khai thác kinh tế cuối cùng lại không thuộc về thành phố Mặc Hương, cũng chẳng thuộc về địa khu Tam Dương, mà là thuộc về thành phố Hải Đông. Sau khi nhận được thông báo của tỉnh, Bí thư Tạ như thể tóc bạc đi, cả ngày đều không ăn uống gì, haiz…
Diệp Tử Kỳ nói.
- Anh biết rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy, sau đó chiếc điện thoại bị hắn đập mạnh xuống bàn, vỡ làm đôi.
Tuy nói đó là chiếc điện thoại do Tổ A chế tạo, nhưng cũng không thể chịu được cơn thịnh nộ của Diệp Phàm.
- Kiều Viễn Sơn, tôi có chỗ nào đắc tội với ông chứ. Không ngờ ông lại âm thầm phá rối như vậy. Thành phố Hải Đông xếp ngay sau Mặc Hương, ông không giúp Mặc Hương thì thôi, đằng này quay sang giúp Hải Đông. Đây không phải rõ ràng là muốn giúp Hải Đông vượt Mặc Hương hay sao? Như vậy ông không phải là đập vào mặt Tạ Quốc Trung, mà là vào mặt Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm tức giận quát.
Bóng người thoáng một cái đã đến bãi cỏ bên ngoài nhà. Hắn vung tay mấy cái, tảng đá trước mặt vỡ vụn, bay tung tóe.
Hắn gào thét giống như một kẻ điên. Thấy vậy, Lý Cường vội vàng chạy tới. Gã ngơ ngác đứng một bên nhìn. Kiều Viên Viên lúc này đang tắm, nếu không có lẽ cô lại sợ đến té xỉu rồi.
Một lúc lâu sau, Diệp Phàm mới ngừng lại được.
- Đi, tôi đi uống rượu cùng với cậu.
Đúng lúc này, bỗng truyền đến giọng nói của Thiết Chiêm Hùng.
- Anh Thiết đến sớm rồi.
Diệp Phàm khôi phục lại bình tĩnh, quay đầu lại nói.
- Quyền cước không tệ lắm, tôi đứng cách xa chục mét mà vẫn cảm nhận được uy lực của quyền phong.
Thiết Chiêm Hùng chuyển chủ đề nói.
- Uống rượu.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nhảy lên xe.
Hai người chọn một quán ven đường, gọi chút đồ ăn và một thùng bia.
- Chú em có chuyện phiền lòng, nói ra hai anh em chúng ta cùng nhau tính toán xem nào.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, sau đó cùng với Diệp Phàm cụng một ly.
- Haiz…
Diệp Phàm thở dài một tiếng, nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, cụng tiếp một ly, rồi nói:
- Chuyện đó trước kia em đã nói với anh rồi. Chính là chuyện thành phố Mặc Hương muốn giành khu công nghệ cao đó.
- Ừ, có phải đã bị địa khu Tam Dương đoạt mất rồi phải không? Cậu cảm thấy có chút hổ thẹn với Bí thư Tạ, cho nên mới phát điên lên như vậy, có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không thuộc về địa khu Tam Dương. Mà là thành phố xếp ngay sau Mặc Hương là Hải Đông. Em cũng đã từng công tác ở đó.
Cho nên em phải vui mừng mới phải. Đối với Diệp Phàm em, em đều mong muốn những nơi mà mình từng công tác đều ngày một giàu có.
Có lẽ có người nói tư tưởng của Diệp Phàm em hẹp hòi, không có quan niện toàn cục, mang tư tưởng địa phương chủ nghĩa. Tuy nhiên, đây là tính cách của Diệp Phàm em.
- Chuyện thường tình ấy mà, đổi lại là tôi thì tôi cũng thế. Chúng ta đều hy vọng rằng những nơi mà mình đã từng công tác ngày một tốt lên. Vì vậy, cậu không nên phiền não mới phải chứ.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tuy rằng lần này thành phố Mặc Hương không giành được, nhưng cái này cũng chỉ có thể trách thực lực của chúng ta không đủ.
- Haiz, trước kia không phải em đã nói với anh rồi sao. Cái này, phỏng chừng là bố vợ em muốn vả vào miệng em đây mà, ông ấy đang cảnh cáo em. Bởi vì em đã lợi dụng anh vợ mình là Kiều Báo Quốc để viết bài…
Diệp Phàm kể lại câu chuyện một lần.
- Xem ra, đây chính là ‘tác phẩm’ của Ủy viên Kiều thật rồi.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó quay sang phía ông chủ quán, gọi:
- Cho thêm mấy xiên nữa đi, phải là thịt bò nhé, đừng có mang thịt dê lên.
sau đó quay lại, nói tiếp:
- Có phải cậu cảm thấy nhất thời không thể chấp nhận được, cảm thấy Ủy viên Kiều quá vô tình không?
- Cũng có một chút, anh muốn phê bình em có đúng không? Quan hệ của chúng em là thế nào chứ? Có chuyện gì mà không thể nói được đâu. Việc gì mà phải đâm một đao sau lưng như vậy, nhát đao này khiến em rất đau.
Diệp Phàm nhả từng câu, giọng lạnh như băng.
- Ha ha, lần trước cậu mượn miệng của Kiều Viên Viên để giải quyết chuyện của mình, không phải cũng không nói với Ủy viên Kiều đó sao?
Việc này nếu như đặt vào người cậu thì là chuyện bình thường, còn đặt trên người của Kiều gia thì chắc chắn là không bình thường. Vì vậy, Ủy viên Kiều có gõ cậu cũng là chuyện bình thường mà.
Có lẽ ông ấy cho rằng cậu khôn vặt, muốn giở trò trước mặt trước một nhân vật tai to mặt lớn. Người anh em à, cả anh và cậu đều không đủ đẳng cấp đâu.
Về kinh nghiệm thì càng không bằng họ. Kết quả lại bị họ bỡn cợt, thậm chí còn cho một đao sau lưng, để cậu nhớ đời đấy mà.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười nói.
- Nhớ đời ư!
Diệp Phàm nói.
- Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy Ủy viên kiều hơi quá đáng thật. Cậu nghĩ thử mà em, nếu đã là tiền bối, lại là một nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị như vậy thì việc gì ông ta phải chấp với đám tép riu như chúng ta, có đúng không? Dù gì thì cậu cũng là con rể của ông ấy, nếu sai thì có thể phê nình, đằng này lại giở thủ đoạn như vậy. Làm thế sẽ khiến cậu bị thương mà.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ phẫn nộ nói.
- Em cũng nghĩ như vậy, ông ấy không phê bình mà cũng chẳng nhắc nhở em lấy một câu, mà đâm thẳng một nhát đao. Nhát đao này, Diệp Phàm em nhất định phải trả. Kiều gia thì sao chứ, hạng tép riu như chúng ta cũng không thể để người ta tùy tiện giẫm đạp như vậy.
Diệp Phàm thái độ nghiêm túc nói.
- Đúng là cậu phải phản kích, nhưng cậu phải suy nghĩ cho chín chắn. Làm như vậy, liệu có làm mâu thuẫn tăng thêm một nấc nữa không?
Đến lúc đó, nếu như Ủy viên Kiều tức giận lên, thì e là ngọn lửa giận đó sẽ khiến cậu bị bỏng đó. Anh nghĩ, hay cứ bỏ qua đi, chúng ta cứ nhẫn nhịn đã.
Khi chúng ta có thực lực rồi quay lại phản kích, để cho ông ta thấy sức mạnh của chúng ta là được.
Lúc này, chúng ta phản kích, căn bản là không xứng tầm với ông ta.
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ nói.
- Phản kích không được, thì em sẽ cắn cho ông ta một nhát, ông ta đâm em một đao, em phải cắn cho ông ta một nhát thật đau mới được. Nếu không người ta sẽ khinh thường mình.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cậu sẽ làm như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng không phát biểu ý kiến nữa, mà trực tiếp hỏi luôn.
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chẳng thể khống chế được ông ta điều gì cả. Chuyện này em sẽ bắt tay từ địa khu Lĩnh Nam.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ông ta đâm em một đao, em sẽ đạp Kiều Báo Quốc một nhát rồi rút chân về.
- Thú vị đấy. Tuy nhiên, Diệp Phàm à, cậu thật sự muốn đạp Kiều Báo Quốc một nhát sao?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Đạp!
Diệp Phàm thái độ rất nghiêm túc nói.
- Anh có mấy cách đây!
Thiết Chiêm Hùng thấy thái độ Diệp Phàm kiên quyết như vậy, liền nói.
- Cách gì thế, anh nói nghe coi xem nào?
Diệp Phàm vội hỏi lại.
- Anh cũng vừa nghe được, hình như địa khu Lĩnh Nam có trị an không được tốt lắm. Thấy tình hình như vậy, Tỉnh ủy Nam Phúc còn gửi văn bản xuống.
Cái này, đương nhiên không phải nguyên nhân trong thời gian Kiều Báo Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu, muốn truy cứu trách nhiệm thì phức tạp rồi. Hơn nữa, cũng chẳng trách được Kiều Báo Quốc.
Tuy nhiên, Kiều Báo Quốc hình như cũng ngửi được mùi vị gì đó. Cho nên, gần đây liền đẩy mạnh công tác trị an.
Hơn nữa, muốn nâng cao sức mạnh cảnh sát, cải tiến thiết bị cảnh dụng.
Giống như xe cảnh sát và phương tiện phá án đều cần phải có tiền có đúng không? Hơn nữa, Ủy ban nhân dân địa khu Lĩnh Nam cũng báo cáo bộ, xin xây dựng một căn cứ huấn luyện cảnh sát, để nâng cao tố chất của cảnh sát địa khu Nam Lĩnh.
Mà cái này thì nằm trong tay anh đây, vốn cũng muốn phê rồi. Tuy nhiên, trước khác giờ khác.
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Như vậy e là không thỏa đáng cho lắm. Nếu anh Thiết cứng rắn không phê, thì không phải khiêu chiến với Kiều gia hay sao?
Việc này, nếu như để Kiều Viễn Sơn tức giận thì việc phát triển sau này của anh sẽ rất bất lợi. Dù sao, anh muốn được đề bạt thì phải qua Ban Tổ chức Trung ương có phải hay không?
Việc này không ổn, không ổn, em còn có cách khác.
Đương nhiên, ý của em không phải đâm cho Kiều Báo Quốc một đao, chuyện này Diệp Phàm em không làm được, dù sao bọn em cũng là thân thích mà.
Mà chỉ đá cho một nhát, khiến cho đồng chí Viễn Sơn nhớ là được. Nếu thật sự đả thương Kiều Báo Quốc, thì em cũng không xong với Viên Viên mất.
Diệp Phàm nói.
- Không việc gì, không phải chỉ địa khu Nam Lĩnh muốn tranh thủ một khu căn cứ huấn luyện cảnh sát. Cả tỉnh Nam Phúc cũng đã có ba nơi, muốn tranh thủ giống như địa khu Tam Dương, còn có thành phố Thương Hải nữa.
Anh nghĩ, tuy chỉ là một khu căn cứ huấn luyện cảnh sát, nhưng phỏng chừng lãnh đạo địa phương đều đánh hơi được mùi gì đó.
Ít nhất, có thể giành được căn cứ này cũng là một công lớn. Chẳng những có thể tiết kiệm cho địa phương một số tiền lớn, mà còn làm được công tác trị an.
Cái này, cũng là vinh dự của lãnh đạo địa phương có đúng không? Đến lúc đó, công lao bỏ ra ít mà lại kiếm được một khoản.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ha ha, thành phố Thương Hải có tiền rồi mà cũng muốn giành cái này sao?
Em thấy, thành phố Mặc Hương kinh tế còn kém hơn Thương Hải. Liệu có nên giúp bọn họ không?Diệp Phàm cười quỷ dị nói.
- Cậu thật lợi hại, bên thành phố Mặc Hương mất một hạng mục, giờ cậu lại trả cho bên đó một hạng mục. Tuy rằng sức ảnh hưởng nhỏ hơn rất nhiều so với khu Công nghệ cao, nhưng cũng lấy lại được một chút. Trong lòng cậu cũng bớt áy náy hơn, có đúng không? Quyết định như vậy đi, cậu khẩn trương báo cho Tạ Quốc Trung đi, bảo ông ấy báo cáo về tỉnh, sau đó chuyển đến chỗ tôi. Cái này, phê hay không phê là chuyện của bọn anh.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không không…
Diệp Phàm đột nhiên khoát tay nói.
- Cậu định làm cái gì vậy, trong đám mây mù thế này sắp làm cho ông anh này hôn mê rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không phải cho thành phố Mặc Hương mà là địa khu Tam Dương. Nếu các chỉ tiêu xếp hạng của Tam Dương đều đứng sau Nam Lĩnh.
Vậy thì chúng ta hỗ trợ địa khu Tam Dương về mặt trị an này một phen. Ít nhất, ở phương diện này cũng phải vượt qua Nam Lĩnh.
Nghe nói về mặt phát triển kinh tế thì địa khu Tam Dương kém hơn Nam Lĩnh chút xíu. Chỉ cần hỗ trợ một chút, không chừng Tam Dương sẽ vượt lên trên.
Tuy nhiên em không có ý định để cho vượt qua một cách toàn diện. Một số phương diện nào đó thôi, ví dụ như trị an vượt qua là được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Được, được! Người anh em thật lợi hại. Tuy nói chỉ là một chiêu nhỏ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cho Ủy viên Kiều một cái tát nhớ đời. Tuy nhiên, thủ đoạn này của tôi phỏng chừng Ủy viên Kiều sẽ suy nghĩ ra. Đến lúc đó, cậu lại phải ăn đòn rồi.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.