- Sau khi thành lập, tập đoàn chúng tôi có hơn 10 ngàn cán bộ công nhân viên chức. Đó chỉ là nhìn bề ngoài thôi. Trong kinh doanh, nếu tòa nhà trụ sở trông giống như ổ của tên ăn mày, trên phương diện làm ăn người ta cũng không dám đến đầu tư có đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Hôm nay tôi có đưa đến một đoàn khảo sát, anh điều nhân viên của nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không cùng tiến hành khảo sát.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
Sau khi hai bên uống vài chén trà, người phụ trách nhà máy dẫn các chuyên gia khảo sát đi xuống khảo sát nhà máy.
- Chủ tịch Đổng rất quyết đoán, nghe nói ngay sau khi vừa tiếp xúc với nhà máy đóng thuyền đã lập tức chỉnh đốn ngay. Tuy nhiên, tôi muốn xin Chủ tịch Đổng cũng nên để lại chút ân tình cho cấp dưới. Cũng đừng đem hơn hai nghìn cán bộ công nhân viên chức đuổi đi. Dù sao cũng phải cho bọn họ một bát cơm có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi cũng không có đuổi người lung tung đâu, theo như hợp đồng phân lưu nhân viên chúng ta đã ký kết đấy. Đổng Oanh Oanh tôi làm việc đều có nguyên tắc đấy, sẽ không làm càn đâu.
Vẻ mặt Đổng Oanh Oanh bình tĩnh mỉm cười.
- Lúc trước trong hợp đồng có quy định có thể phân lưu mấy trăm người ở Độ giả sơn trang bãi Yến Nguyệt, đây chính là một điều kiện tiên quyết, phải chờ tới khi xây dựng xong sơn trang bãi Yến Nguyệt mới có thể phân lưu.
Hiện tại mà cô muốn phân lưu, có thể sẽ làm cho lòng người có chút hoang mang đấy. Tôi đã nhận được nhiều khiếu nại của cán bộ công nhân viên chức rồi.
Cho nên, tôi hy vọng Chủ tịch Đổng nhịn một chút, để xây dựng xong bãi Yến Nguyệt rồi phân lưu nhân viên cũng không có muộn phải không?
Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng không có lập tức đuổi bọn họ đi có phải không, hiện tại chỉ là giai đoạn lựa chọn nhân viên. Hay là chuẩn bị sớm để làm cho thỏa đáng, những người này nếu sau này phải đến bãi Yến Nguyệt. Đương nhiên phải báo trước thời gian cho bọn họ chuẩn bị để thích ứng một chút. Và Chủ tịch Diệp cũng có thể sử dụng thời gian rảnh rỗi lúc xây dựng bãi Yến Nguyệt để tiến hành tổ chức đào tạo đối với nhóm người này.
Sơn trang bãi Yến Nguyệt và nhà máy cơ giới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, một là ngành dịch vụ, một là ngành chế tạo máy móc.
Nếu anh không sớm huấn luyện người của mình, đến lúc bãi Yến Nguyệt xây dựng xong, bọn họ làm việc lúng túng có thể sẽ khiến cho công ty của các anh bị tổn thất lớn.
Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng quan trọng, tôi là vì suy nghĩ cho Diệp tổng đúng không?
Bề ngoài Đổng Oanh Oanh cười nhưng trong lòng không cười.
- Việc này không cần Đổng tổng phải lo lắng, đó là việc của tôi. Tuy nhiên, cô cũng không thể đá bọn họ ra trước để bảo tôi huấn luyện.
Tuy nhiên. Nếu trong khoảng thời gian này Chủ tịch Đổng bằng lòng chi trả tiền lương và chi phí đào tạo thì là chuyện khác.
Còn việc chọn người như thế nào cô cũng không thể lựa chọn tùy ý được. Đem tất cả người già yếu nhét vào bãi Yến Nguyệt được.
Đến lúc đó, cô bảo tôi mang theo nhóm người già yếu để bưng bê cà phê rửa chén có phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tuy nói xưởng đóng tàu là do chúng tôi khống chế cổ phần, nhưng tập đoàn Hoành Không các anh cũng giữ không ít cổ phần. Cũng chọn một người trong công ty các anh là Nghiêm Phương Long làm phó tổng giám đốc phải không?
Đổng Oanh Oanh thật sự tức lên.
- Ha hả. Cô có nghe nói qua về phó tổng giám đốc Nghiêm sao? Nghe nói phó tổng Nghiêm nhắc tới mấy đề nghị gì đó, cô lập tức chau mày phê bình quá nghiêm khắc.
Nói gì thì nói Hoàng Triều Đế Đô các cô mới là cổ đông lớn của xưởng đóng tàu. Đã có cổ đông lớn thì phải làm như thế nào cứ làm, chẳng lẽ là cổ đông lớn còn phải nghe ý kiến của hai cổ đông nhỏ hơn ư, như vậy là cổ đông lớn còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Tôi hiểu suy nghĩ của Hoàng Triều Đế Đô các cô. Chỉ có điều, hy vọng cô có thể tạm hoãn lại một thời gian.
Một khi bãi yến Nguyệt xây dựng xong và có sự phát triển thì lúc đó làm cũng chưa muộn. Hơn nữa, xưởng đóng tàu đang ở trong giai đoạn bắt đầu. Cũng không thích hợp để làm việc quá lớn có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Việc chọn người làm việc là không thể dừng lại, đây chỉ chuẩn bị trước thôi. Còn chuyện đào tạo là chuyện của tập đoàn Hoành Không các anh, chúng tôi không thể chịu các chi phí được.
Còn về chuyện tiền lương của bọn họ, bọn họ không có làm trong xưởng. Cũng không thể trả lương cho bọn họ được có phải không?
Trong khoảng thời gian này bọn họ chỉ có thể lấy tiền lương cơ bản. Còn tiền thưởng phúc lợi thì một chút cũng không thể phát được.
Nói cách khác, người không làm việc cũng lấy tiền lương ngang với người làm việc, những người làm việc có thể phục sao?
Hơn nữa, những người trong nhóm đó đã được báo trước để chuẩn bị. Nếu vẫn không chọn lựa ra tôi sợ sau này chọn sẽ có nhiều phiền toái hơn. Bởi vì trong lòng bất ổn thì sự nguy hiểm là tương đối lớn.
Huống chi, việc này là ban lãnh đạo xưởng đóng tàu quyết định. Hy vọng chủ tịch Diệp có thể hiểu được.
Đổng Oanh Oanh vẫn vừa cười vừa nói chuyện.
- Tùy cô. Tuy nhiên, nếu như gây sức ép mà xảy ra chuyện gì, Diệp Phàm tôi không đồng ý. Tình hình của tập đoàn Hoành Không chúng tôi Đổng tổng hiểu rất rõ, nếu như có ai đâm từ sau lưng, cho dù là Chủ tịch Diệp Phàm tôi cũng muốn làm đến cùng.
Giọng điệu Diệp Phàm tương đối lạnh.
- Nhìn anh kìa, lại tức giận rồi đúng không? Người ta thường nói tâm trí đàn ông rộng như biển lớn, tôi nghĩ tâm trí Diệp tổng không bằng cả chiếc thuyền nhỏ. Dù thế nào Đổng Oanh Oanh tôi cũng không có khả năng làm mấy chuyện như thế phải không? Hơn nữa, chúng ta đã từng là bạn bè đúng không?
Đổng Oanh Oanh nói.
- Bạn bè, hình như là vậy.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Hình như vậy hình như vậy.
Đổng Oanh Oanh hừ nói.
Buổi tối là đến bước hiệp đàm, đương nhiên là Diệp Phàm cố ý làm như vậy, chính là đang ép tập đoàn Chính Hà nhanh chóng quay lại
- Tập đoàn Hoành Triều Đế Đô, bọn họ đang đóng kịch phải không?
Trong phòng một nhà khách thành phố Dương Vân tỉnh Thiên Vân, Tra Thái Lâm có chút nghi hoặc, nói.
- Ha hả, chỉ là tạo thanh thế thôi.
Vẻ mặt Tra Lôi Lạc Tư bình tĩnh xảo quyệt hút xì gà, cười nói.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị nói là bọn họ đang diễn trò, chính là diễn để chúng ta xem đấy. Thật ra Đổng Oanh Oanh tới đây cổ vũ khí thế một chút cho Hoành Không thôi. Mà trên thực tế cô ta không thể đầu tư đúng không?
Tra Thái Lâm hỏi.
- Nhất định là vậy, Đổng Oanh Oanh là người phụ nữ không hề đơn giản. Một cô gái chưa đến hai mươi lăm tuổi không ngờ lại quản lý khối tài sản tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô lên tới 2 tỷ, thật sự là một nữ nhân kiệt xuất.
Mà nhà máy đóng tàu của cô ta đã hợp tác lâu dài với tập đoàn Hoành Không. Đổng Oanh Oanh rất coi trọng việc này.
Tỉnh Thiên Vân cách xa tỉnh Việt Đông như thế, đúng ra chuyện này Đổng Oanh Oanh không có hứng thú. Nếu có chuyện hợp tác với nhà máy đóng tàu, Diệp Phàm mời cô ta tới đây diễn một vở kịch cũng là bình thường thôi.
Có khả năng, tối ngày mai Đổng Oanh Oanh sẽ trở về. Còn việc nói ký kết cái gì đó, chắc cũng vẫn chỉ các ý trong hợp đồng thôi.
Tra Đổng khá tự tin, vẻ mặt thản nhiên.
- Chủ tịch hội đồng quản trị. Chẳng lẽ cứ dông dài như vậy?
Tra Thái Lâm hỏi.
- Tôi làm sao có thời gian dông dài với hắn, qua một ngày nữa, nếu Hoành Không không có tin tức gì, chúng ta sẽ ký kết đơn đặt hàng với bên này, sau đó quay về cảng.
Tôi muốn xem là Diệp Phàm hắn ngồi yên được hay Tra Lôi Lạc Tư tôi ngồi được lâu. Thái Lâm, tiền ở trong tay chúng ta, chúng ta không phải vội.
Huống chi, ở Trung Quốc tập đoàn lớn như Hoành Không cũng không ít, ít nhất cũng có năm sáu tập đoàn như vậy.
Mà ở nước ngoài càng nhiều. Nếu không phải vì chuyện của Phi Lôi, căn bản cũng sẽ không đến đây. Nhà máy thiết bị điện tập đoàn Hoành Không cũng không có nhiều lực hấp dẫn chúng ta.
Đương nhiên, để chữa khỏi bệnh cho Phi Lôi cơ bản vẫn có thể lựa chọn để hợp tác. Ít nhất, nếu như có thể bắt được đơn đặt hàng sang Canada, căn bản chúng ta cũng sẽ không bị lỗ vốn.
Chủ tịch Tra cười nói.
- Ôi… Nghe nói Điền Nhất Đao bị trúng độc. Ngày trước ở trong nhà chúng ta gây rối đám người đó sẽ thả độc.
Có người nói cơ bản Điền Nhất Đao không điều trị được. Sau lại còn cầu xin mọi người rất nhiều biện pháp. Cuối cùng vẫn là để cho Diệp tổng giật dây, hình như là một cao thủ đã giải quyết
Nếu như có thể giải được hết độc trên người Điền Nhất Đao, tin rằng muốn giải quyết hết được phiền toái trên người Phi Lôi không phải là chuyện khó.
Dù sao, để so sánh mà nói, Phi Lôi chỉ nghiện độc giới. Đương nhiên, Phi Lôi đã bị quá độ.
Trên mặt Tra Thái Lâm hiện lên vẻ ưu tư.
- Đều là đồ phá gia chi tử mà.
Thiếu chút nữa Tra Lôi Lạc Tư cắn răng:
- Thật sự không ngờ được. Năm đó lại nuôi một con rắn độc. Đã mang đến cho nhà họ Tra chúng ta quá nhiều thương tổn như vậy. Hôm đó vẫn còn một chút may mắn, bằng không, thực sự Tra gia đã xong rồi. Cho nên, Diệp Phàm rất quan trọng. Thái Lâm, cậu có hiểu không?
- Tôi hiểu, tuy nhiên, nếu chúng ta ký đơn đặt hàng với nhà máy cơ giới Trung Quốc. Có thể chọc giận Diệp Phàm.
Đến lúc đó chúng ta tiếp tục đánh trở lại, càng kích thích Diệp Phàm hơn. Một khi Diệp Phàm đã có thành kiến rất sâu trong lòng. Có muốn bàn bạc lại cũng có chút khó khăn.
Việc này, không bằng chúng ta nhượng bộ thỏa đáng, hay là giải quyết hết độc cho Phi Lôi trước.
Tra Thái Lâm nói
- Yên tâm, Diệp Phàm sẽ không phiền muộn đâu. Đúng là tập đoàn Hoành Không cần tám trăm triệu này thật, nhưng Diệp Phàm vẫn có thể đứng vững cho đến ngày hôm nay.
Không hiểu được tám trăm triệu này sẽ mang lại cho tập đoàn Hoành Không cái gì? Tập đoàn Hoành Không phát triển, chiếc mũ của Diệp Phàm sẽ càng cao hơn đấy.
Làm quan thì luôn thích chiếc mũ. Giống như thương nhân chúng ta thích tiền. Tiền càng nhiều càng thể hiện sự thành công.
Quan viên triều nhà Thanh đều trang trí màu đỏ ở trên mũ , có thể thấy được ma lực của chiếc mũ thật sự vô hạn.
Chủ tịch Tra có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên.
- Chỉ hy vọng như thế, tuy nhiên, tôi cho rằng chữa bệnh cho Phi Lôi là quan trọng. Chúng ta phải hy sinh một chút cũng không sao cả.
Tra Thái Lâm nêu ý kiến.
- Không cần nói thêm nữa, việc này cứ quyết định như vậy đi. Tra Lôi Lạc Tư tôi lặn lộn trên thương trường đã vài chục năm, tôi tin tưởng vào cái nhìn của mình. Nếu như ngay cả điểm ấy cũng không khống chế được, tập đoàn Chính Hồng có thể phát triển được không?
Khí phách chủ tịch Tra thật lớn, Tra Thái Lâm tát mấy cái vào mồm, cuối cùng không tiếp tục nữa.
Tuy nhiên, Tra Lôi Lạc Tư nhìn thấy đã ba mươi giờ qua đi. Tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô góp vốn vào dự án nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không của tập đoàn Hoành Không.
Nghi thức ký kết tương đối long trọng, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Thái Cường tới tham dự buổi lễ này.
- Bọn họ làm cái gì vậy? Không ngờ Hoàng Triều Đế Đô bỏ ra ba trăm triệu để giữ lấy 18% cổ phần nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không. Mấy hôm trước chúng ta bỏ ra 8 trăm triệu mà vẫn không thể khống chế cổ phần. Đúng là Diệp Phàm vừa hát vừa diễn chăng?
Tra Thái Lâm tỏ vẻ phẫn nộ, hừ nói.
- Không khác nhau là mấy, coi như toàn bộ cổ phần nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không trị giá 1, 7 tỷ.
Mà chúng ta bỏ ra 8 trăm triệu khống chế cổ phần, ít nhất phải giữ được 51% cổ phần. Thái độ của Diệp Phàm với Hoàng Triều Đế Đô là ít hơn một chút.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ đáp ứng cho chúng ta 40% cổ phần, như vậy là 8 trăm triệu 40% cổ phần.
Như vậy nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không cho không chúng ta hai trăm triệu rồi. Diệp Phàm cho chúng ta tổng giá cao hơn tổng giá cho Hoàng Triều Đế Đô rồi. Việc này, hoàn toàn là không công bằng.
Tra Lôi Lạc Tư thật sự mất bình tĩnh.
Tuy nhiên, Tra Thái Lâm biết, chủ tịch Tra không bình tĩnh. Bởi vì, ông ấy đã đi tới đi lui ở trong phòng rồi.
Hành động này chứng tỏ là ppng ấy đang có lo âu ở trong lòng. Bằng không ông lúc nào cũng vững chãi ngồi đó.