Diệp Phàm gật đầu, rồi quay sang nói với Phượng Khuynh Thành:
- Tám giờ tối tôi đến đón cô, không gặp không về. Phượng lão, cảm ơn ông, cháu về đây.
- Ừ.
Phượng Thiên Diêu gật đầu, cũng không ngẩng đầu lên.
Diệp Phàm vừa đi, Phượng Cương không nén được hỏi:
- Ông nội, tên nhóc này ức hiếp người quá đáng, còn dám có ý đồ với em gái cháu nữa.
- Cậu ta không phải hạng người đó, anh chàng này rất thú vị.
Phượng Thiên Diêu khẽ lắc đầu, cười nói.
- Hắn dựa vào cái gì chứ?
Phượng Cương vẫn chưa chịu thua.
- Đi đi, cháu sẽ thấy khả năng của anh chàng này, có lẽ còn có lợi đối với cháu nữa.
Phượng Thiên Diêu cười nói, vẻ mặt thần bí.
- Cháu không tin, cháu muốn xem xem một tên nhà quê từ Ma Xuyên tới thì có khả năng gì, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.
Phượng Cương tuyệt đối không tin buổi tối Diệp Phàm có thể đem đến bất ngờ gì, nhưng vì em gái cũng đành chịu đựng một chút, tới lúc đó phải ra tay hạ nhục tên nhóc này mới được.
- Anh Trương, tối nay mấy anh em cùng ngồi một lúc, thế nào?
Diệp Phàm điện thoại cho Cục trưởng Cục thư ký Văn phòng Trung ương Trương Vệ Thanh.
Tuy tiếp xúc với Trương Vệ Thanh chưa lâu nhưng Diệp Phàm cảm thấy người này vẫn có thể kết giao, do vậy cũng muốn nhân cơ hội này, hình thành một vòng quan hệ ở Bắc Kinh cho riêng mình.
Đương nhiên Diệp Phàm biết, trước mắt năng lượng của mình còn quá nhỏ bé, bây giờ mới chỉ là giai đoạn tiếp xúc, mọi người làm quen một chút.
- Cậu lên Bắc Kinh rồi à, sao không sớm gọi cho tôi, để tôi xem tối có việc gì không đã nhé, đợi một chút.
Trương Vệ Thanh rất thân mật nói.
Không lâu sau nói:
- Buổi tối có người bạn mời rồi, xin lỗi nhé Diệp lão đệ.
- Nếu không thì đưa bạn anh cùng đến, đương nhiên là nếu tiện.
Diệp Phàm thử thăm dò.
- Cái này…thế cũng được.
Trương Vệ Thanh do dự một lúc rồi đồng ý.
- Được, vậy 8 giờ tối, ở Thiên Đường Nhân Gian nhé.
Diệp Phàm cười nói rồi dập điện thoại, vừa bỏ xuống thì điện thoại lại kêu lên, tưởng là Trương Vệ Thanh đổi ý thì không ngờ là tiếng cười vang của Lang Phá Thiên:
- Ha ha ha…
- Sao thế anh Lang, xem anh cười kia, đừng có toác hết cả miệng nhé, nếu không là không vá được đâu.
Diệp Phàm nói đùa, nhưng trong lòng cũng thầm kinh ngạc, bởi vì Lang Phá Thiên như từ thời cổ đại đến vậy, xưa nay mặt luôn lạnh như tiền, hiếm khi nào cười vang như vậy.
- Tin mới nhất, tối nay không phải tôi mời rồi, là anh Thiết mời, ha ha ha…
Lang Phá Thiên nói xong lại cười điên cuồng.
- Rốt cuộc là thế nào anh Lang, đừng cười mãi như thế, thật là phiền chết.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Anh Thiết thăng quan rồi, bố khỉ, tôi vẫn chỉ là cấp Sở, anh Thiết đã lên cấp Phó bộ trưởng rồi, thời buổi này, biết vậy để mình bị thương, ôi. Thôi vậy, bỏ đi, sức khỏe là vốn liếng, sức khỏe quan trọng, hà hà hà…
Giọng điệu Lang Phá Thiên đầy tình huynh đệ.
- Phó bộ trưởng, cơ quan nào?
Diệp Phàm chấn động trong lòng, đây chính là tin tức tốt, nhưng đừng có làm Phó bộ trưởng ở một bộ rác rưởi nào thì cũng chả có tác dụng khỉ gì.
- Bộ Công an, tuy nhiên anh Thiết xếp hạng cuối cùng, bên trên còn có tám chín lãnh đạo nữa, đè chết anh ta. Tôi vẫn sướng hơn, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, nếu không thì thật là khó chịu.
Lang Phá Thiên giọng điệu như thể vui mừng trước nỗi đau của người khác.
- Anh Lang, anh Thiết dù sao cũng là Phó bộ trưởng trưởng rồi, hì hì, chắc chắn sẽ bị đè nén, nhưng anh lẽ nào không bị đè nén hay sao? Lãnh đạo trên đầu e rằng cũng không ít.
Diệp Phàm cười nói:
- Nhưng anh Thiết thăng quan cũng nhanh thật, nghe nói anh ấy chưa tới 35 tuổi, còn chưa cưới vợ thì đã lên Phó bộ trưởng rồi, thật là đả kích người quá mức. Tôi mới chỉ là chủ tịch huyện, ở Bắc Kinh khắp nơi đều là cấp Sở này đúng là không bằng con cún.
- Bố khỉ, anh Thiết tuổi thực sớm qua 37 rồi, năm nay cũng đã 38 rồi, lớn hơn tôi một chút. Tuy nhiên nói về đè nén thì tôi tốt hơn anh ấy một chút. Ha ha…
Lang Phá Thiên đắc ý.
- Vậy anh em chúng ta phải chúc mừng một chút, tối nay ở Thiên Đường Nhân Gian phải chuốc cho anh Thiết say như chó chết, tối về chẳng làm được gì chị dâu nữa mới được.
Diệp Phàm cười vang.
- Được, tới lúc đó có bạn bè đến, chúng ta chuốc cho anh ta lăn quay, bố khỉ, dám đề lên đầu tôi, đi trước một bước.
Lang Phá Thiên cười vang, trong lòng thầm run lên, thầm nghĩ tay Diệp này cũng thật giỏi có những ý tưởng xấu xa.
- Anh Thiết, chúc mừng anh nhé.
Diệp Phàm cười vang.
- Chúc mừng gì?
Thiết Chiếm Hùng biết rõ còn giả bộ không hiểu gì, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ mừng rỡ, xem ra đang rất vui mừng.
- Hừ, cứ giả bộ đi, là huynh đệ rồi mà còn giấu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, Lang Phá Thiên nói với cậu phải không, chẳng qua cũng chỉ là một Phó bộ trưởng xếp cuối cùng mà thôi, có lẽ Lang Phá Thiên còn đang toác miệng chế giễu nữa kìa, nào có sướng như hồi còn ở Tổ số 8 chứ, ôi.
Thiết Chiếm Hùng chợt cảm thán.
- Anh cứ đắc ý đi, thằng em này chỉ là một Chủ tịch huyện, không thể so nổi.
Diệp Phàm cảm thán.
- So cái khỉ ấy, thằng nhóc cậu mới có bao nhiêu tuổi đã là Chủ tịch huyện rồi, còn kêu ca gì nữa. Tôi bằng tuổi cậu mới chỉ là một thằng binh bét, suốt ngày đánh đấm.
Thiết Chiếm Hùng tức giận mắng.
Trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Chú em, tối giới thiệu với chú mấy người bạn, con trai của Lý tướng quân, Lý Long cũng tới, tay này cũng lợi hại, bây giờ đã là Phó chủ nhiệm Phòng giám sát số 5 Ủy ban Kỷ luật trung ương. Sau này mà muốn xử lý tên nào thì đừng quên gọi anh ta, mấy anh em chúng ta tuyệt đối không được để người khác ức hiếp.
- Vậy thì tốt, em đang muốn xử một tên, gần đây tên này toàn chống đối em, bị hắn đè nén sắp không thở nổi rồi, mẹ kiếp, tên này cậy thế của bố, thật là tức chết.
Diệp Phàm cười nói.
- Ai? Nói nghe xem nào, xem xem có thể làm một cái mở đầu thuận lợi không, coi như là món quà anh tặng cậu nhân dịp thăng quan. Dám đè nén anh em của chúng ta, chán sống rồi.
Thiết Chiếm Hùng trầm giọng nói.
- Thằng nhóc của Cố gia, gọi là Cố Tuấn Phi. Ông hắn hình như là Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm, bố hắn là nhân vật số ba ở tỉnh Nam Phúc. Tên này ngăn cản không cho huyện Ma Xuyên lập dự án quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Cố Thiên Long, thằng nhóc cậu cũng ghê gớm, dám đi trêu chọc người ta. Rốt cuộc là thế nào, người ta cũng không thể vô cớ gây khó dễ cho cậu.
Thiết Chiếm Hùng nghĩ ngay ra vấn đề.
- Em cũng không rõ, hôm đó có chút xung đột ở Phi Vân Các Thủy Châu. Lúc đó em đang ở cùng với Tống Trinh Dao, con gái của Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Nam Phúc Tống Sơ Kiệt, nghe nói mẹ của Trinh Dao là người của Tào gia ở Bắc Kinh. Gần đây nghe nói phong thanh là hai nhà Tào Cố sẽ liên kết lại bằng hôn nhân, có lẽ Trinh Dao sẽ là vật hi sinh cho sự liên kết này.
Diệp Phàm cười khổ nói.
- Ha ha, chắc chắn là thằng nhóc cậu có vấn đề với Trinh Dao, Cố Tuấn Phi ghen rồi. Nhưng đàn bà của chúng ta sao có thể để cho kẻ khác động tới, Cố Tuấn Phi, tôi nhớ kỹ rồi, tìm cơ hội, gọi thêm Lang Phá Thiên, phải xử tên này mới được. Cố gia rất hùng mạnh, nhưng mấy anh em chúng ta cũng không phải là thứ bỏ đi, hừ.
Thiết Chiếm Hùng hăng hái.
- Nhưng thằng nhóc cậu với Trinh Dao rốt cuộc thế nào?
- Chẳng thế nào cả. Em chỉ thấy không thuận mắt thôi. Nhưng Trinh Dao vẫn rất tốt với em.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cho dù chú em không có ý gì với Trinh Dao, nhưng chúng ta cũng không thể mất mặt được. Ít nhất phải phá hỏng việc tốt của tên Cố này mới được.
Đàn ông có mấy người phụ nữ cũng bình thường. Đàn ông mà không đa tình thì uổng cả một đời.
Hơn nữa, cũng phải để Cố gia biết năng lượng của anh em chúng ta, nếu không cứ coi chúng ta như quả thị nhũn, muốn bóp thế nào thì bóp.
Đối với hạng người dó, phải đè nén, đánh không chết, đánh không lại cũng chẳng sao, phải cho bọn chúng biết chúng ta cũng không phải hạng dễ bắt nạt, đương nhiên sẽ có tâm lý e ngại, nếu không sau này ngày nào cũng ngáng đường thì thật là phiền toái.
Thiết Chiếm Hùng cười nói.
- Được.
Diệp Phàm nói.
- Nhưng anh Thiết, anh đi rồi thì Tổ số 8 để lại cho ai.
- Tạm thời chưa quyết định, không có nhân tài, như Tổ số 8 ít nhất phải là lục đẳng thì mới được. Nếu chú em mà chịu bỏ áo quan chính quyền xuống, sếp Trấn nhất định sẽ đưa cậu lên vị trí đó. Trước mắt hình như là do Phó sư đoàn trưởng Mã Thượng Chí phụ trách.
Thiết Chiếm Hùng nói.
- Phó sư đoàn trưởng Mã à, hình như trước kia gọi là Phó trung đoàn trưởng Mã thì phải, nhanh như vậy Báo Săn đã nâng lên thành cấp Sư đoàn rồi sao? Vậy Tề Thiên chẳng phải đã thành Trung đoàn trưởng rồi sao, còn Mai Diệc Thu nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ. Tề Thiên đề bạt thành trung tá, Trung đoàn trưởng trung đoàn số 3, Mai Diệc Thu là trung tá, trung đoàn trưởng trung đoàn số 1.
Thiết Chiếm Hùng nói.
- Gã Phó sư đoàn trưởng Mã kia nhân phẩm thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Nhìn không thấu, lúc anh còn ở đấy thì ngoan ngoãn lắm, bây giờ có lẽ là lúc phải ra oai rồi. Thôi bỏ đi, chẳng nghĩ đến nữa, chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả.
Thiết Chiếm Hùng hừ nói.
Bảy giờ năm mươi phút, Diệp Phàm tới Thiên Đường Nhân Gian.
Thiên Đường Nhân Gian.
Tên thì dễ nghe, thực ra nhìn từ ngoài vào thì cũng chẳng có vẻ gì là xa hoa tráng lệ, bên ngoài là một tòa nhà ba tầng thấp, biển đề Thiên Đường Nhân Gian.
- Thiên đường cái khỉ gì, cái nhà rách này, thật là keo kiệt.
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, nghĩ bụng có phải Lang Phá Thiên đã chọn nhầm nơi hay không, thật là keo kiệt.
Đứng ngoài cửa đợi một lúc, không lâu sau thì một chiếc xe quân sự thô kệch lao tới.
Ba người đi ra.
Đó là Phượng Khuynh Thành, Phượng Cương và một cô gái xinh đẹp khác.
- Thế nào, không vào được có phải không? Đừng thấy tòa nhà này nhỏ, không có thẻ hội viên thì không thể vào được, hơn nữa còn phải là thẻ hội viên cao cấp.
Phượng Cương vừa xuống xe đã đả kích Diệp Phàm.
- Ha hà, đi vào được thì cũng chẳng trả nổi tiền, dù sao tối nay cũng là đi xin cơm
Diệp Phàm cười, nâng tay chỉ:
- Nhìn thấy chưa, là anh ấy mời cơm.
- Là tên Chu Vệ Quốc, thảo nào.
Phượng Cương hừ lạnh một tiếng.
- Anh Phượng đến rồi à, sân số 1, xin mời.
Chu Vệ Quốc cười hì hì tiến lên đón, có lẽ bởi vì Phượng Khuynh Thành nên Phượng Cương cũng biết Chu Vệ Quốc.
- Ừ, đi.
Phượng Cương vừa giơ tay lên, cô gái xinh đẹp kia đã dịu dàng giơ tay lên khoác tay gã, Phượng Cương khẽ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, bộ dạng đắc ý.
- Khuynh Thành, em cũng lại đây, chúng ta khoác tay nào.
Diệp Phàm đưa tay về phía Phượng Khuynh Thành, hắng giọng cười nói.