Vẻ mặt Chiêm Hữu Quang nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, quan điểm của Tỉnh ủy Điền Nam cũng chính là giảm bớt gánh nặng cho cậu. Nếu cậu vẫn có gánh nặng này, không có lợi cho sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không.
Chính vì giảm áp lực của cậu nên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mới quyết định như vậy. Bởi vì, việc nhiều quá sẽ khó khăn cho Tập đoàn Hoành Không.
Các anh đã có nhiều việc, không thể để cho các anh thêm việc.
An Bình Phong nói.
- Ý của tỉnh Thiên Vân cũng không khác mấy, ý của hai Tỉnh ủy là cậu làm tốt việc của Tập đoàn Hoành Không là được. Còn chuyện cho Tập đoàn Hoành Không các cậu huyện Lăng Hà cùng Hoành Cương sẽ không điều chỉnh lại, vẫn do tập đoàn Hoành Không quản lý phát triển.
Chiêm Hữu Quang nói.
- Việc này không thể thay đổi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, đây là quyết định của Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Đây là quyết định chính thức. Cậu tập trung cán bộ chúng tôi tuyên bố một chút.
Chiêm Hữu Quang nói.
- Tốt lắm, tôi chấp hành quyết định của Tỉnh ủy.
Diệp Phàm hừ nói ra mấy chữ. Trong lòng hắn phẫn nộ đến cực điểm, muốn phun trào.
Không lâu, tập trung các nhân viên liên quan, hai vị lãnh đạo đọc quyết định của tỉnh.
- Hai vị lãnh đạo, tôi vẫn còn muốn tiếp tục ở lại tổ xin dự án của Tập đoàn Hoành Không.
Lúc này Cái Thiệu Trung nói.
- Tôi cũng vậy,
Lam Tồn Quân, Bạch Hoa Giang, Bao Nghị và Ngũ Vân Lượng cùng tỏ thái độ.
- Ha ha, nhân viên của Tập đoàn Hoành Không đương nhiên có thể tự giải quyết. Tỉnh ủy chúng tôi không can thiệp công việc của các anh.
Chiêm Hữu Quang cười nói.
- Không phải nhân viên của Tập đoàn Hoành Không nhưng tôi không muốn rời khỏi tổ xin dự án.
Lam Tồn Quân nói.
- Các đồng chí muốn tiếp tục tham gia chúng tôi cũng không phản đối, nhưng không cần vì tham gia mà làm chậm công tác.
Chiêm Hữu Quang nói.
Lời này nói chính là có chuyện. Cũng có thể coi là một loại cảnh báo. Nếu anh không làm tốt công việc, thì bị trách cũng là bình thường.
- Yên tâm, tôi sẽ làm tốt hai việc.
Lam Tồn Quân đứng lên kiên quyết tỏ thái độ muốn đi theo Diệp Phàm.
- Đồng chí Tồn Quân, cậu đã suy nghĩ kỹ, đây cũng không phải là trò đùa?
Triệu Hướng Vân lên tiếng đầu tiên, việc này cũng là cảnh báo.
- Tôi không hiểu cái gì là trò đùa.
Lam Tồn Quân đứng thẳng người, mồi lửa của Triệu Hướng Vân khá phản cảm.
- Vậy đi, tối với quyết định của Tỉnh ủy cậu không chấp nhận thì cứ như vậy đi. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ báo cáo thái độ của cậu với tỉnh ủy.
Triệu Hướng Vân còn lôi Tỉnh ủy ra làm lá chắn.
- Lam Tồn Quân tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy, vừa rồi Bí thư Chiêm cũng nói quyết định này chỉ đề cập đến những người do Tỉnh ủy quản lý.
Lam Tồn Quân tôi là cán bộ của Tỉnh ủy nhưng tôi là cán bộ của thành phố Hạng Nam.
Thuộc về cán bộ địa phương, cho nên, tôi tiếp tục tham gia cũng không vi phạm quyết định của Tỉnh ủy đúng không?
Hơn nữa, thành phố Hạng Nam không xa Tập đoàn Hoành Không, cũng tiện cho tôi giải quyết công việc.
Lam Tồm Quân hừ nói.
- Ôi, đồng chí Lam Tồn Quân muốn ở lại thì ở lại đi.
Chiêm Hữu Quang lên tiếng.
- Đồng chí Cái Thiệu Trung chính là trợ lý Chủ tịch tỉnh, là thành viên trong bộ máy Tỉnh ủy. đồng chí Thiệu Trung, anh còn muốn ở lại không?
Triệu Hướng Vân lại vòng sang Cái Thiệu Trung.
- Tôi là trợ lý Chủ tịch tỉnh, đúng vậy, nhưng tôi cũng là Chủ tịch Tập đoàn Hoành Không. Đối với quyết định của Tập đoàn Chủ tịch như tôi cũng kiên quyết chấp hành.
Cái Thiệu Trung cũng tìm ra một lý do.
- Hừ, đồng chí Thiệu Trung, đây là quyết định của Tỉnh ủy. Anh là thành viên bộ máy của Tỉnh ủy có vẻ không giống. Đây cũng phải là Tỉnh ủy nhất trí chứ?
Triệu Hướng Vân hừ lạnh nói.
- Tôi không phải đã nói, tôi có hai thân phận sao?
Cái Thiệu Trung nói.
- Trợ lý Cái, tôi thấy anh vẫn nên đi.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không cần, tôi là Chủ tịch đương nhiên phải ủng hộ công việc của cậu. Việc này tôi quyết định. Mẹ kiếp!
Cái Thiệu Trung tức giận.
- Anh mắng ai vậy đồng chí Cái Thiệu Trung?
Triệu Hướng Vân hỏi.
- Mắng sao Chủ tịch Triệu, tôi quen miệng thôi, ngại quá, quen miệng.
Cái Thiệu Trung nhún vai hừ nói
- Đương nhiên, nếu Chủ tịch Triệu nghĩ như vậy tôi cũng không có cách nào.
Lúc này, ở đây tràn ngập mùi thuốc súng.
- Anh không phải mắng tôi thì mắng ai? Vừa rồi tôi đang hỏi anh, anh trả lời. đồng chí Cái Thiệu Trung, không cần coi mọi người trong thiên hạ thành kẻ ngốc.
Triệu Hướng Vân từng bước ép sát.
Hôm nay nắm được nhược điểm chính là muốn trừng phạt Cái Thiệu Trung một chút. Nguyên nhân đương nhiên rất nhiều, nguyên nhân trực tiếp chính là lần trước ba người tranh nhau chức trong tiểu tổ.
Lúc đó Phong Hồ Ninh là do Tỉnh ủy quyết định, mà Cái Thiệu Trung là Diệp Phàm đẩy vào. Mà Triệu Hướng Vân cảm thấy khó kham, một Phó Chủ tịch tỉnh như anh ta không ngờ không có chỗ, còn không bằng một trợ lý Chủ tịch tỉnh.
Việc này Triệu Hướng Vân vẫn canh cánh trong lòng.
- Phó chủ tịch Triệu, trợ lý Cái cũng không nói tên chỉ họ? Ngay cả từ Triệu cũng chưa xuất hiện, càng không có chữ Hướng Vân?
Diệp Phàm xen vào.
- Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng không hiểu sao đồng chí Diệp Phàm? Tôi không rõ cậu làm ông chủ của Tập đoàn Hoành Không như thế nào?
Ngay cả đến việc ấy đều không lý giải được, vậy cậu còn phải trở về học tập?
Triệu Hướng Vân tức giận tát về phía Diệp Phàm.
Thật ra, sự không hài lòng của Triệu Hướng Vân đối với Diệp Phàm đã tồn tại từ lâu, chuyện hôm nay của Cái Thiệu Trung đương giản là ngòi châm thôi.
- Tôi không hiểu, Phó Chủ tịch Triệu, anh giải thích cho tôi một chút. Còn nữa, trợ lý Cái chỉ đích danh anh lúc nào. Mẹ kiếp, thời đại này nói cũng không cho người ta nói có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vân.
Diệp Phàm vừa nói mấy lời thô tục, Triệu Hướng Vân thật sự không nhịn được, thình thịch một tiếng, bàn bị anh ta đập một cái, đứng phắt dậy mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Diệp Phàm hừ nói
- Cậu nói tiếp một câu thử xem, cậu là một đảng viên như vậy sao? Hình ảnh này của cậu đơn giản chính là lưu manh du côn.
- Mẹ kiếp, anh muốn làm gì, đây là Tập đoàn Hoành Không, bàn làm việc này chính là tiền, đập hỏng dù là Phó Chủ tịch tỉnh Triệu cũng phải bồi thường.
Diệp Phàm ném bật lửa lên bàn.
Hơn nữa, tinh xảo đến mức người khác thấy chén trà không hề nhúc nhích, mà chén trà của Triệu Hướng Vân cũng không nhúc nhích, nhưng trà trong chén phun đầy người Triệu Hướng Vân.
- Bí thư Chiếm, Phó Chủ tịch An, các anh xem đấy, đây là Bí Thư Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không.
Đây có phải là hành vi lưu manh không? Hôm nay Triệu Hướng Vân tôi dù gì cũng là đi theo Bí thư Chiếm đại diện Tỉnh ủy xuống dưới triển khải công tác.
Đồng chí Diệp Phàm không ngờ dùng nước trà tấn công lãnh đạo tỉnh. Hôm nay hai vị lãnh đạo không cho tôi câu trả lời tôi tuyệt đối không đồng ý.
Triệu Hướng Vẫn dùng tư cách lãnh đạo.
- Ha ha, kỳ lạ thật, chính anh làm trà bắn đầy người mình lại còn nói là Tổng giám đốc Diệp.
Hắn vừa rồi có động vào chén trà đâu? Kỳ lạ đồng chí Triệu Hướng Vân trình độ chụp mũ người khác đáng để học tập rồi.
Cài gì gọi là đen, cái gì gọi là trắng, đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành đen, chẳng lẽ chính là như vậy?
Cái Thiệu Trung cười một cái kỳ lạ nói.
- Rất xin lỗi các vị lãnh đạo, vừa rồi tôi thật đúng là có chút nóng nảy, nhưng tôi chỉ ném bật lửa xuống bàn.
Việc này hình như còn cách xa chén trà của Phó Chủ tịch Triệu mấy mét. Động tác này của tôi không tốt, tôi xin nhận khuyết điểm với các vị lãnh đạo.
Diệp Phàm tỏ vẻ nghiêm túc.
Bao Nghị và Lam Tồn Quân nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhất định là Diệp Phàm dùng nội khí rồi.
- Đây không phải cậu làm thì ai làm?
Triệu Hướng Vân bị tức giận làm cho hồ đồ, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Nói như vậy thì Diệp Phàm tôi thành tiên rồi có phải không? Phó Chủ tịch Triệu thật sự cho rằng tôi là cao thủ võ lâm sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt lạnh lùng nói
- Sau này, tôi hi vọng các đồng chí không cần tự dựng chuyện. Vu tội cho cấp dưới là không có đạo đức. Hơn nữa, lãnh đạo cũng không thể làm như vậy có phải không? Các anh xem Bí thư Chiếm cũng không làm chuyện này, việc này thật sự là vấn đề phẩm chất.
- Cậu… cậu… cậu nói ai không có đạo đức?
Triệu Hướng Vân tức giận đến môi cũng run run.
- Có đồng chí thôi, tôi nào có nói tên họ, không cần có tật giật mình.
Diệp Phàm nhún vai.
- Cậu….
Triệu Hướng Vân cả người run lên, đột nhiên cả người nghiên đi có vẻ như muốn té xỉu.
Chiêm Hữu Quang đứng bên cạnh nhanh chóng đứng lên đỡ anh ta nói
- Lão Triệu, đừng nóng vội, nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành, có phải là nên trở về không?
- Các vị lãnh đạo, đã đến giờ cơm, tôi đã chuẩn bị cơm trưa ở khách sạn Hoành Không. Đồ ăn cũng không nên lãng phí có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Cơm này chúng tôi ăn không vào, bí thư Chiêm, tôi đi trước.
Triệu Hướng Vân nói, Triệu Hướng Vân làm như vậy Chiêm Hữu Quang và An Bình Phong cũng ngại ở lại, đều đi theo.
- Ôi, cơm trưa đừng có lãng phí chứ.
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Lãng phí gì, chúng ta tự ăn, vừa lúc có thể mượn có tiếp lãnh đạo tỉnh để trả tiền cơm.
Cái Thiệu Trung cười nói.
Sẩm tối, Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến, thở phì phì nói
- Mẹ kiếp, Triệu Hướng Vân về đều tố cáo chúng ta.
- Sao thế, có phải cấp trên điện thoại đến?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không phải, vừa rồi Chủ tịch Tỉnh Khúc gọi điện hỏi buổi sáng ở tập đoàn Hoành Không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, cũng nghiêm túc phê bình tôi
Cái Thiệu Trung nói.
- Ha ha, không bảo anh viết kiểm điểm cungxko sai, phê bình thì phê bình thôi.
Diệp Phàm cười nói.