- Trưởng ban Thư kí Trịnh, một số đồng chí cá biệt tố chất không cao, nhưng cũng không thể nói trên chiến tuyến văn hóa huyện Ma Xuyên chúng tôi, tất cả cán bộ đều không có tố chất đúng không ạ. Chẳng hạn như đồng chí Nông Viện Viện vừa rồi đấy thôi, giới thiệu rất chi tiết tỉ mỉ. Xin các lãnh đạo địa khu cứ yên tâm, việc này tôi sẽ tự mình xử lý, ở huyện cũng sẽ thành lập một Ủy ban tu sửa cải tạo Bối Diệp Cốc. Đồng chí Nông Viện Viện sẽ phụ trách công việc cụ thể.
- Ừ, đồng chí Nông Viện Viện không tồi.
Trịnh Chí Minh gật đầu, bước lên phía trước.
Vi Bật Lý không mở nổi miệng một lúc lâu. Y vốn muốn tạo nên chút ân tình đối với Thiết Đông, không ngờ rằng lại còn khiến cho Thiết Thanh Hà tạm thời bị cách chức. Thật đúng là đã mất phu nhân còn thiệt quân số.
- Trưởng ban Tôn, sau khi quay về lập tức thành lập phương án hành động. Từ các ban ngành đều rút ra một nhân sự, thành lập Ủy ban cải tạo Bối Diệp Cốc. Thời gian không đợi ai cả, nếu năm tới đúng là năm Bối Diệp Cốc tròn 250 năm thì đây là một con số rất tròn trịa. Chúng ta cần tranh thủ thời gian tu sửa xong, nói không chừng như vậy mới có thể mời được tướng Tống đến tham quan.
Diệp Phàm tất nhiên là nương nhờ vào uy phong của Trưởng ban thư kí Trịnh, lập tức bắt tay vào công việc, đưa ra quyết định thành lập Ủy ban. Mặc cho ở huyện có người có ý kiến thì dù sao ván cũng đã đóng thuyền, không ai làm gì được.
- Ừ, thái độ của Bí thư Diệp rất đúng đắn, cũng rất nhiệt tâm, tin vào sự đoàn kết của các cán bộ huyện Ma Xuyên, dưới sự dẫn dắt của đồng chí hẳn là rất tốt đẹp, thậm chí có thể hoàn thành tốt việc tu sửa Bối Diệp Cốc Lang Kiều. Lúc khánh thành thì Bí thư Trang cũng đã từng nói là muốn đích thân xuống cắt băng khánh thành.
Trịnh Chí Minh khẳng định rõ ràng, tất nhiên là góp phần tăng thêm uy quyền cho Diệp Phàm.
Vi Bất Lý tất nhiên là chỉ muốn chui đầu xuống đất, mắt không thấy tâm không phiền. Lúc này y không dám thốt lên một lời. Ngày hôm nay thật đúng là mất mặt, trong lòng y chửi thầm:
“Khốn khiếp, đồ ăn hại”.
- Các vị chuyên gia, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Ma Xuyên là nhà của các vị ở trong lúc tu sửa, có chuyện gì xin trực tiếp liên hệ với Chủ nhiệm Nông.
Muốn tu sửa di tích văn hóa thì chúng tôi không phải là người trong nghề, tất cả đều nghe theo các vị, còn việc hậu cần, tài liệu chuẩn bị thì chúng tôi có thể phụ trách việc xử lý.
Các vị có yêu cầu gì, có ý tưởng gì đều có thể trực tiếp gọi điện thoại trao đổi với tôi, với Bí thư Vi. Trưởng ban Tôn tuy nói là quản lý tổ chức nhưng trong chuyện Bối Diệp Cốc Lang Kiều thì tất cả các ủy viên thường vụ huyện Ma Xuyên đều là thành viên của ban lãnh đạo.
Các vị đều có thể gọi điện thoại cho họ.
Diệp Phàm ngẫu hứng nói chuyện, biểu lộ thái độ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Ma Xuyên.
- Cám ơn đồng chí Bí thư Diệp, có lời này của đồng chí thì trong lòng chúng tôi cũng cảm thấy thoải mái. Đến lúc đó chắc cũng khó tránh được việc điện thoại làm phiền các đồng chí.
Tiến Đạt Minh cảm động nói.
Vị chuyên gia này đang rất hào hứng, lập tức liền triển khai hành động, lấy thước dây và các dụng cụ đo đạc ra kiểm tra.
Lễ mừng năm mới, Bí thư Diệp chủ trương phát tiền lì xì cho những gia đình thuộc diện mẹ góa con côi, người già, thể hiện sự quan tâm của Đảng, chính quyền tới nhân dân. Việc làm này của hắn khiến mọi người rất phấn khởi.
Aoi Ichiro thật là kì lạ, ông ta đến Ma Xuyên bách bộ một vòng mà không hề đánh tiếng để Diệp Phàm đón tiếp.
Phương Hồng Quốc đã mấy lần đi thăm hỏi nhưng thấy nhân vật số một Bí thư Diệp không có động tĩnh gì, Phương Hồng Quốc cũng đành nín nhịn.
Bởi chuyện Aoi cũng khá quan trọng. Chu Phú Đức vì chuyện đánh nhau của ông ta nên bị vạ, bây giờ chỉ đến phòng Tôn giáo ăn không ngồi rồi.
Cho nên một số cán bộ ở huyện có ý định đến thăm hỏi mà thấy không có gì có thể tạo nên thành tích, lại nhìn thấy vết xe đổ của Chu Phú Đức, hơn nữa Diệp Phàm cũng chưa có động tĩnh gì nên bọn quan viên Ma Xuyên đều dừng bước.
Vậy nên Aoi chung quy lại đi một vòng rồi quay trở lại Thủy Châu, sừng sờ nhận thấy là không ai cho ông ta một lối thoát cả.
Ông ta mặt mày u ám, miệng bất mãn hừ một tiếng nói:
- Chẳng lẽ cán bộ Ma Xuyên thành thần cả rồi ư. Thần tài là tôi đây đã đến mà không ngờ không có ai đón tiếp cả. Anh Tử, cậu nói xem, có phải là Diệp Phàm đã biết được mục đích của chúng ta rồi không?
- Chắc là không đâu, Chủ tịch, ngài là ai chứ, Chủ tịch Tập đoàn An Đạt khu Á Châu, luôn luôn tài trí mưu lược như vậy. Cán bộ Ma Xuyên là một lũ ngốc cả, ngoại trừ ra oai quyền hành ở đây thì còn làm được cái gì chứ? Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức còn như thế thì có thể biết tố chất của cấp dưới như thế nào rồi. Không cần nhắc tới bọn họ nữa, ngài là thương nhân cấp quốc tế, chỉ làm việc với người cùng đẳng cấp chứ cần gì tới mấy cán bộ Trung Hoa kia.
Sakura Hideko nói với vẻ chắc chắn.
- Ừ.
Aoi thoải mái gật đầu, đảo mắt nói:
- Sao lạ nhỉ, Chủ tịch Diệp vì sao biết rõ tôi đến Ma Xuyên mà lại làm như không biết?
- Cán bộ Trung Hoa đều rất dễ sợ xui xẻo. Nghe nói Chu Phú Đức bị xúi quẩy có lẽ là bọn họ sợ dính phải xui xẻo nên không ai dám ra mặt. Thật sự là một lũ ngốc, làm việc cần nhờ thực lực, lại cứ tin vào thánh thần thì còn làm nên chuyện gì?
Sakura Hideko ánh mắt lộ ra vẻ hết sức khinh bỉ.
- Ha hả..
Aoi mỉm cười, tuy nhiên ông ta đảo mắt, nghĩ đến chuyện nghiêm trọng liền hỏi:
- Tuy nhiên phiền một nỗi là, nếu Chủ tịch Diệp sợ dính xui cũng không để ý đến thì tôi làm sao có được thuốc…
Aoi gần đây rất phiền não. Ngày đó Diệp Phàm dùng thịt trăn nấu cách thủy cho Aoi uống xong thì cả đêm ông ta rất có mãnh lực, thiếu chút nữa tra tấn thư kí Sakura Hideko.
Tuy nhiên mấy ngày sau thì lại khác, ngay đến cả việc nằm trên bụng phụ nữ, mới làm vài cái mà ông ta đã hết sức.
Hơn nữa, cậu nhỏ của ông ta lại mềm như bún, Sakura Hideko phải lấy tay kích thích nửa ngày mới được, y hệt như bị rút hết gân cốt.
Cuối cùng, Sakura Hideko phải dùng miệng ve vuốt cả nửa ngày mà Aoi không hề có chút phản ứng. Ông ta thiếu chút nữa tàn phế, không có viên thuốc đó thì không sao giải phóng ra được.
Lần này ông ta đến Ma Xuyên với mục đích chính là muốn có được viên thuốc, chuyện đầu tư thì ông ta không có ý định gì nhiều. Tuy nhiên Aoi cũng lén đến khảo sát xã Kháo Sơn Truân Tử một vòng.
- Anh Tử, cô nói xem, tre ở xã đó mà làm một nhà máy gia công thì có thể có doanh thu hay không?
Aoi hỏi.
- Doanh thu chắc chắn sẽ nhiều, đất vùng đó nhiều tre trúc, toàn bộ đều dùng làm củi đốt, nguyên vật liệu thu mua chắc chắn sẽ có giá thấp, so với củi chỉ cao hơn một chút là được.
Thứ hai nữa, vùng đất đó nghèo rớt mồng tơi, nhiều người rảnh rỗi, thu hút nhân công dễ dàng, hơn nữa tiền công chắc chắn rẻ mạt.
Thứ ba là nếu thật sự có thể hình thành quốc lộ Thiên Tường thì giao thông thông suốt, khoảng cách từ Ma Xuyên đến Đức Bình có thể rút ngắn xuống nhiều, giảm bớt chi phí vận chuyển. Dựa vào cách thức của Tập đoàn An Đạt chúng ta thì có thể hình thành nên nhiều cửa ngõ tiêu thụ sản phẩm.
Một khi nguồn tiêu thụ sản phẩm được mở ra thì chuyện kiếm tiền không thành vấn đề. Nếu Chủ tịch Diệp có thể giúp chúng ta giảm được một phần năm số thuế thì không cần đến vốn của địa phương cũng có thể triển khai được nhà máy chế biến tre trúc, tôi tin rằng tổng công ty cũng không có ai phản đối.
Sakura Hideko phân tích có lý có tình khiến cho Aoi đồng tình gật đầu.
Cô ta chợt nói:
- Phỏng chừng muốn làm cho Chủ tịch Diệp phải nhượng bộ thì khá khó khăn, ngài không thấy sao, chuyến đi lần này của chúng ta mà cán bộ Ma Xuyên bọn họ không hề gặp mặt bàn bạc. Hình như đúng là họ sợ gặp phải vận xui của Chu Phú Đức, còn chuyện muốn họ miễn giảm thuế thì từ từ đã, cũng phiền phức.
Diệp Phàm tuyệt nhiên không hề nghĩ tới chuyện Aoi và Sakura Hideko muốn phản lại ý định của mình. Chính hắn không để ý đến họ, đơn giản là không muốn chiều họ mà thôi.
Hắn định đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ hành động. Ai ngờ rằng Aoi và Sakura Hideko có khả năng tưởng tượng phong phú, không ngờ họ nghĩ rằng cán bộ Trung Hoa vẫn coi trọng việc may rủi.
Cả ngày đầu tiên, Diệp Phàm mang chút thổ sản, bình rượu Mao Đài đến chúc tết các vị lãnh đạo thành phố.
Hắn không quan tâm đến chuyện các vị lãnh đạo có gặp mình hay không, chẳng hạn như Chủ tịch địa khu Vương, Phó bí thư Lôi, Phó chủ tịch Địa khu Tra, tất cả bọn họ đều tiếp đón hắn.
Bất kể bọn họ không có hứng thú, ít nhất hắn cũng tỏ vẻ được tâm ý của mình. Thật ra, Diệp Phàm làm một chuyến chúc tết như vậy, ít nhất cũng làm tiêu giảm một chút tức giận trong lòng bọn họ một, chuyến đi này cũng có vẻ hiệu quả.
Trong bụng họ đều nghĩ Bí thư Diệp chịu đến thăm thì rõ ràng hắn vẫn coi mình là lãnh đạo, vẫn tôn trọng mình. Vì lợi ích nên chuyện tranh đấu trong chốn quan trường là khác, còn trong cuộc sống thường ngày thì mọi người vẫn là đồng chí.
Trong đêm khuya đầu tiên hắn đi, đến tận sáng sớm ngày thứ hai hắn tới Thủy Châu. Sau khi tắm rửi cho sạch bụi bẩn, Diệp Phàm nằm thoải mái nghỉ ngơi trên giường ba giờ đồng hồ. Vợ lão Trần là Dương Tố Mai đến gọi ăn cơm.
Tuy nhiên Diệp Phàm vừa mới đặt mông nằm xuống thì Lô Vĩ gọi điện giục hắn đi uống cùng nhau mấy chén. Từ sau khi đến Ma Xuyên, hắn cũng chưa gặp Lô Vĩ, do đó hắn cũng muốn gặp. Diệp Phàm lập tức lái xe đi.
Không lâu sau, hắn tới công ty liên doanh Thủy Châu- suối nước nóng, sân golf, nơi Lô Vĩ có đóng góp cổ phẩn.
Ở cổng công ty đang có mấy người nam nữ đứng, tất cả đều là thanh niên đang tuổi phát triển.
Diệp Phàm vừa mới dừng xe thì Ngư Thái, Lô Vĩ, Lô Vân đều sải bước tới chỗ hắn.
- Anh Diệp, lợi hại nhỉ,bây giờ đường đường là một Bí thư huyện, thời xưa thì cũng giống như chức quan Thứ sử, Thái thú nơi biên giới còn gì. Ha hả, chúc mừng, chúc mừng…
Ngư Thái là người đầu tiên không ngừng chúc mừng.
- Ha hả, chẳng qua là tạm thời giữ chức Bí thưu, quá mê quyền chức, phỏng chừng mấy tháng nữa có chức Bí thư chính thức thì lại tiếc nhớ.
Diệp Phàm bật cười ha hả, khiêm tốn nói.
- Xin chào anh Diệp, tôi là Hoa Tiêu Diêu.
Lúc này một thanh niên dáng vẻ tuấn tú, mang tây phục, vẻ mặt chín chắn bước lên chào hỏi.
- Hoa Tiêu Diêu, một trong bốn lão làng đây hả. Tôi đã nghe Ngư Thái và Lô Vĩ nói nhiều về anh, tuy nhiên, nghe tiếng mà chưa gặp người, hôm nay mới có dịp gặp gỡ, ha hả…
Diệp Phàm nhiệt tình giơ tay ra bắt, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ. Hai người bắt chặt tay nhau. Dưới đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm thì dường như Hoa Tiêu Diêu có khí thế của kẻ bề trên, phỏng chừng gã cũng đã lăn lội nhiều năm trong chốn quan trường.
- Anh Hoa nhận chức ở đâu rồi ạ?
Diệp Phàm nở nụ cười rồi nói.
- Ha hả, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, đang lăn lộn kiếm cơm ở đó.
Hoa Tiêu Diêu khiêm tốn nói.
- Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh ư, chỗ đó rất tốt đấy, tôi làm sao so được với anh. So với anh thì tôi phải nhảy lầu mấy.
Diệp Phàm cười, nói vui.