Mắt lại không nhìn thấy, xé quần áo băng bó vết thương một chút, thấy thiết bị di động đặc biệt của Tổ đặc nhiệm A còn ở đó, thử một lần, còn có thể dùng. Sờ soạng rút điện thoại, trong điện thoại vang lên một giọng nói:
- Xin chào tôi là Nguyễn Thanh người trực tổng đài của Báo Săn, xin hỏi cần trợ giúp gì?
- Tôi là Diệp Phàm, lập tức thông báo cho đồng chí Trương Cường. Tôi gặp tai nạn xe tại khúc cua Rắn cong ở Thủy Châu, xin cứu viện…
Diệp Phàm lập tức nói.
- Xin chờ một lát, tôi lập tức thông báo cho sư trưởng Trương…
Nguyễn Thanh nói.
Diệp Phàm cúp điện thoại muốn gọi điện thoại cho Tề Thiên, tuy nhiên lại phát hiện nút ấn hình như hỏng rồi. Vừa rồi phím ấn đặc biệt của Báo Săn may mắn còn có thể dùng.
Không lâu sau Nguyễn Thanh điện báo, nói là đã thông báo cho sư trưởng Trương, bọn họ đã xuất phát, hơn mười phút nữa sẽ đến nơi. Còn nói sư trưởng Trương bảo thủ trưởng chú ý băng bó miệng vết thương…
Diệp Phàm thở phào một cái, sửa sang lại đứng lên. Phát hiện thấy mắt nhìn vẫn không tốt, giống như trước mắt bị cái gì đó che khuất. Mặc dù thi triển ưng nhãn nhưng vẫn không nhìn thấy gì, đối với địa hình Diệp Phàm lại không quen, không dám lộn xộn, nếu làm không tốt rơi xuống sông, thì làm mồi cho cá mất.
Mười mấy phút sau, điện thoại vang lên, bên trong một giọng đàn ông vang lên, nói:
- Tôi là Điền Lâm của Báo Săn, mời thủ trưởng đừng tắt di động, chúng tôi đang dùng phương pháp đặc biệt để xác định vị trí.
- Trương Cường đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Sư trưởng Trương đang trên đường đi nhận được mệnh lệnh của tổng bộ, bảo tôi dẫn vài đội viên đến cứu viện…
Điền Lâm nói.
Diệp Phàm vừa nghe nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng đột nhiên nghi ngờ. Với tính cách của Trương Cường, mặc dù nhiệm vụ quan trọng cũng không thể không tới cứu mình trước. Hơn nữa, nếu có mệnh lệnh tổng bộ, biết tình hình của mình xong chắc chắn sẽ cứu mình trước. Chẳng lẽ Điền Lâm này có vấn đề….
Trong lòng Diệp Phàm mơ hồ cảm giác được cái gì, vội vàng tắt máy, đến pin cũng rút ra. Xoay người sờ soạng đi sang bên phải.
Tuy nhiên, hiển nhiên không kịp rồi.
- Bùm bùm…
Tiếng súng vang lên, từ trên mấy viên đạn bay xuống, tiếng đạn găm vào tảng đá đến chói tai.
- Chó chết, chẳng lẽ là quân khốn khiếp Mã Thượng Chí kia!
Diệp Phàm thầm mắng một tiếng, lủi vào bụi cỏ nấp.
Một trận súng qua đi, một tiếng nổ lớn vang lên. Đối phương không ngờ dùng lựu đạn tay. May mắn bọn chúng không biết vị trí thật sự của Diệp Phàm, nếu không, một người đường đường cao thủ bát đẳng như Diệp Phàm phải chết dưới đạn của Báo Săn.
Qua đi, chỉ nghe tiếng Điền Lâm:
- Mọi người chú ý, trùm buôn thuốc phiện vô cùng gian trá, có súng có năng lực đặc biệt, lại tiếp tục một trận hỏa lực đồng loạt…
Không lâu sau lại là một hồi tiếng súng vang lên, mấy quả lựu đạn được ném ra. Đội viên phía trên đi xuống đây, tiếng bước chân đi Diệp Phàm tai dơi nghe rất rõ ràng.
Đợi cho bước chân lại gần, Diệp Phàm bất thình lình bắn lên không trung, tiểu lý đao từ cổ tay điên cuồng phi ra. Vút vút vài tiếng lập tức ngã xuống hai chiến sĩ.
- Chỗ nào, Lý Giang, chỗ cây to!
Điền Lâm phẫn nộ hô to. Viên đạn chết bắn đến, Diệp Phàm cảm giác cánh tay bỏng rát, biết là mình trúng đạn, chạy trốn nhanh trong bụi cây.
Tuy nhiên, người bên kia cũng cận thận. Phía trước nổ súng yểm hộ, phía sau không tiếng động đánh tới. Diệp Phàm biết đội viên Báo Săn luôn luôn huấn luyện có quy tắc, lúc này thanh minh đều không được. Lại tung ra phi đao xử lý hai đội viên.
Nhằm thẳng phía sau lui rất nhanh, tuy nhiên, bọn họ nhìn trong đêm rất tốt, Diệp Phàm cố chạy trốn cũng không kịp. Biết đám người này đều là tinh anh của Báo Săn, biết khi mình mắt không nhìn rõ muốn chạy trốn chẳng khác nào người điên đang mơ.
Nghe thấy tiếng nước ở phía trước, không để ý đến, biết là sông, vọt người lên, nhờ sức phá của lựu đạn nhảy thẳng xuống.
Kỳ lạ chính là chân vừa mới chạm mặt nước, cổ chân giống như bị roi da cuốn lấy. Roi truyền đến một lực mạnh mẽ, người lập tức quay cuồng trong không trung, bị ném nhằm thẳng phía sau bay ra. Cơ thể Diệp Phàm chấn động, cảm giác đầu choáng vàng, cuối cùng hôn mê.
- Có bắt được trùm ma túy lớn không?
Phó sư đoàn trưởng quản lý Báo Săn Mã Thượng Chí nhìn người trung tá có nốt ruồi bên miệng hỏi.
- Không bắt được, tuy nhiên, chắc là đã chết rồi…
Điền Lâm đứng nghiêm, giọng rõ ràng nói.
- Sống thấy người, chết thấy xác, sao lại thế này?
Mã Thượng Chí lạnh giọng hừ nói.
- Bị chúng tôi lấy lựu đạn cầm tay nổ, phóng ra mấy ngàn phát, một trùm buôn thuốc phiện có thể trốn sao? Chẳng qua địa điểm vùi thân rộng lớn, là dưới sông…
Điền Lâm nói nhìn Mã Thượng Chí một cái.
- Tuy nhiên, một việc khó khăn quan trọng là chúng ta hi sinh bốn gã đội viên, bị thương ba vị…
- An táng tử tế một chút, trợ cấp nhiều tiền một chút. Bọn họ là anh hùng, là dũng sĩ, là người hi sinh trong khi đảm bảo an ninh cho đất nước, xứng đáng là tấm gương cho chúng ta học tập. Cậu nghĩ lại xem, một túi thuốc phiện hại bao nhiêu người?
Mã Thượng Chí vừa ca ngợi đến đây hừ nói:
- Trùm buôn thuốc phiện có nói cái gì không? Miệng núi so với mặt sông cao bao nhiêu?
- Khúc cua Rắn cong cách nơi trùm buôn ma túy ẩn nấp khoảng 200m, nơi ẩn nấp đá như cài răng lược.
Tuy nhiên trong các hốc đá có rất nhiều bụi cỏ tranh, mỗi bụi cỏ rậm này có những cây nhỏ, không lớn, lớn nhất cũng chỉ bằng cổ tay trẻ con.
Chúng tôi chính mắt nhìn thấy trùm buôn thuốc phiện bị lựu đạn nổ người đầy máu tươi, cuối cùng bị nổ văng xuống sông.
Mà trùm buôn thuốc phiện ẩn nấp ở chỗ cách mặt nước sông đến 200m. Không cần nói đến một người bị thương, chính một người bình thường bị bỏ lại cũng khó có cơ hội sống sót. Nước sông cuồn cuộn chạy ra biển, muốn tìm xác một người cũng khó…
Điền Lâm vẻ mặt nghiêm túc, báo cáo.
- Chú ý giải quyết tốt hậu quả, bí mật tìm thi thể…
Mã Thượng Chí dặn dò. Điền Lâm gật gật đầu đi ra ngoài.
Diệp Phàm có một giấc mơ kỳ lạ, có người hầu hạ hắn. Một cô gái xinh đẹp, trên mặt che một tấm khăn voan mỏng. Người con gái hình như xoa hai tay lên người hắn vỗ về, làm toàn thân nóng không chịu nổi.
Giấc mơ thứ hai chính là tấm voan mỏng của cô gái kia bay đi, lộ ra một cơ thể làm người ta khiếp sợ, nõn nà như ngọc, da trắng như sương, ngọn núi như kẹp người, cũng không biết vì sao, Diệp Phàm cảm giác vết thương của mình nóng bỏng lên, đầu nứt ra đau đớn. Trong đó giống như một tướng quân, Diệp Phàm tiến quân dũng mãnh, giống như thuồng luồng ra đến biến, tiến lên liều mạng…
Càng kỳ lạ chính là chiến trường kia, chiến trường không giống như trong mơ, mà trên một hồ nước màu xanh, dường như có một mùi hương tỏa ra thấm vào gan ruột. Trở về chỗ cũ, Diệp Phàm kinh ngạc kêu lên trong mơ:
- Đây không phải là mùi hương của Âm dương sâm sao? Quái, hồ nước này sao lại có hương vị này?
Về sau, giấc mơ thứ ba rất thảm.
Diệp Phàm mơ chính là quanh cơ thể mình, phía sau có một cô gái cầm roi da, trút lên chính mình. Chỉ cần bước chân hơi chậm, roi kia chắc chắn không lưu tình chút nào quật lên người.
Một roi quật xuống, lập tức đau đến tận xương cốt, so với viên đạn còn đau hơn nhiều. Không có cách nào, vì không bị roi, Diệp Phàm đành phải liều mạng, chạy vào đường đầy cỏ tranh vây quanh.
Một ngày, Diệp Phàm không dừng lại, đi thẳng đến cuối cùng mệt muốn chết, cố đến chút sức lực cuối cùng mới ngã xuống bụi cỏ. Nhìn roi trút xuống, hắn đành nhắm mắt chờ đau.
Nhưng không đau đớn như dự tính, lại là một phen uyên ương nô đùa dưới nước. Lập tức, trong mơ Diệp Phàm có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tuân lệnh, làm cho người ta run sợ. Liên tiếp vài giấc mơ đều như nhau, chỉ có thể mệt đến chết mới có thể hưởng thụ được sự ấm áp, mềm mại, dịu dàng như nước.
Cứ thế lặp lại, không biết giấc mơ nào là cuối. Diệp Phàm vừa chờ mong lại vừa sợ hãi. Qua lửa nóng đến nơi mềm mại, ấm áp như nước với sữa hòa với nhau làm Diệp Phàm không muốn tỉnh lại.
Chỉ tới giấc mơ cuối cùng, Diệp Phàm phát hiện mặt hồ từ xanh biến thành trắng mới nghe được một tiếng thở dài nói:
- Cậu cũng nên tỉnh, thuốc này đều tẩy sạch cho cậu. Sư phụ tích lũy mấy chục năm, bị cậu vài ngày dùng hết sạch…ôi…
Một tiếng đau nhức, cuối cùng làm Diệp Phàm tỉnh dậy.
Ngẩng đầu thấy sô pha, quầy rượu, giường lớn xa hoa cái gì cũng có. Diệp Phàm day day mắt thấy quầy rượu còn đặt một bình Remy Martin, hắn cười khổ nói:
- Mẹ nó, vài giấc mơ trước là chui vào chỗ dịu dàng, hiện tại không ngờ tỉnh dậy chui vào khách sạn. Mặc kệ, trong mộng uống trước nói sau…
Hắn xuống giường, lấy một chai Memy Martin ngửa đầu lên uống. không còn cảm giác trong mơ, có vẻ giấc mơ này rất thật.
Hắn thử say, ngồi đầu giường chờ bóng dáng mờ ảo kia đến, ném mình vào hồ nước xanh. Tuy nhiên cuối cùng không đợi được cô đó.
- Ôi, tỉnh giấc mơ vẫn phải gọi điện thoại cho thủ trưởng Trấn đi, dám đánh lén bố, bố rút da.
Diệp Phàm gọi điện thoại đến chỗ của Trấn Đông Hải, nhận điện thoại không ngờ không phải Trấn Đông Hải mà là Lý Khiếu Phong.
- Diệp Phàm, cậu đi chỗ nào, đã nửa tháng. Chúng tôi tìm cậu khắp nơi, nếu cậu không điện báo, Đông Hải đã quyết định cử tập đoàn quân thứ hai Thủy Châu điều tra. Tuy nhiên, Đông Hải không được…
Lý Khiếu Phong giọng có chút khàn khàn, không ngờ nghẹn ngào nói, Lý Khiếu Phong từng là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A, một người đàn ông kiên cười. Mặc dù trong trận triến ở đảo Rắn ưng, sắp chết cũng chưa từng rơi lệ.
- Không được, sao lại thế?
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Ngày 5 tháng 2, phát hiện cậu mất tích. Báo Săn bí mật xuất động lục soát tìm vài ngày cũng chưa có tung tích. Hôm đó Trấn Đông Hải không ngồi yên ở Bắc Kinh, tự mình đến Thủy Châu. Tuy nhiên, xử lý xong việc ở Thủy Châu, vừa lúc Hồng Kông có việc, y đi một chuyến.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua ngân hàng Á Đông ở phố Cửu Long đã xảy ra việc có kẻ cướp ngân hàng. Đông Hải cho dừng xe, chạy ra, vì cứu mấy chục nhân viên cùng người đến giao dịch.
Đông Hải bất hạnh bị lựu đạn nổ làm bị thương. Tuy rằng bệnh viện tổng quân y đã lập ra tổ chuyên gia, nhưng vẫn không thể cứu vãn.
Tuy nhiên, Đông Hải nói với tôi, chỉ cần là chuyện có lợi cho dân cho nước, y đều làm, chết không hối hận. Nhưng y muốn gặp cậu. Cậu không trở về y không chịu “rời đi”.
Lý Khiếu Phong nghẹn ngào nói.