"Nguy hiểm quá, nơi hung thần. "
Aoi ở trong lòng nói thầm.
Bên này, Trưởng phòng Công an huyện Hồng Sa Châu Thôi Ảnh Tùng thấy cơ hội thể hiện đã đến, bởi vì gã này vẫn luôn thèm thuồng chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, Chủ tịch huyện Quách lai lịch không nhỏ, nên gã sớm đã có nhắc qua chuyện này.
Cho nên, Thôi Ảnh Tùng như hổ dữ xuống núi, lao thẳng tới, một cước đá thẳng vào lưng Chu Phú Đức.
Chu Phú Đức không hề đề phòng phía sau nên cả người bị đổ về phía trước, vội giơ tay ra giữ chặt mặt bàn, tuy nhiên lại gặp xui xẻo, tay vô tình chạm phải mảnh sứ vỡ trên bàn, lập tức máu tươi tuôn ra lênh láng. Phỏng chừng có vài mãnh nhỏ đã ghim vào thịt.
- Mẹ nó, phản rồi.
Chu Phú Đức nổi xung thiên, xoay người, một cước đá vào Trưởng phòng công an Thôi, khiến gã văng ra xa hơn 2 mét.
Cước đó Chu Phú Đức ra đòn rất mạnh, nghe nói lúc trẻ y từng một cước đá chết một con lợn rừng, cho nên, tuy Trưởng phòng Thôi xuất thân từ nghành công an nhưng những năm gần đây do ăn chơi, gái gú nhiều nên giờ chỉ còn lại da bọc xương, bị Chu Phú Đức đá một cước, nằm trên mặt đất mãi vẫn không đứng dậy được.
May mắn, khi Lý Chiêm Cường rống to lên, mười mấy cán bộ cùng nhau xông tới, người ôm chân, kẻ giữ chặt tay… cuối cùng là Chu Phú Đức bị đánh tơi bời, nằm lăn quay ở dưới sàn nhà.
- Đồ chó chết, dám đá bố mày, đạp bố mày, mày…
Trưởng phòng Công an Thôi Ảnh Tùng của huyện Hồng Sa Châu lập tức xông lên, vừa khéo bị cấp dưới kéo tay lôi lại, giơ chân một cước đá vào mặt Chu Phú Đức, lập tức, nửa bên mặt của Chu Phú Đức đầy máu.
Nhiều kiến sẽ cắn chết voi, người đông thế mạnh chính là hoàn cảnh của Chu Phú Đức lúc này, y như hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt.
Và, trong lúc hỗn loạn, mông và lưng cũng bị cán bộ huyện Hồng Sa Châu đạp cho vài cái.
- Chủ tịch huyện Diệp, không hay rồi, Bí thư Chu đến Hồng Sa Châu bị người bên đó đánh cho tàn phế rồi.
Thư ký Chu Kiện của Chu Phú Đức ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy tình huống không ổn, xông vào thì cũng không chống trả nổi với nhiều người liền khẩn trương chạy ra bên ngoài gọi điện thoại.
Diệp Phàm đang ở xã Kim Đào ăn cơm chiều, nhận được điện thoại, trong lòng chấn động, hỏi:
- Sao lại thế này?
- Nghe xong điện thoại của Liễu chủ nhiệm, chúng tôi...
Thư ký Chu thở gấp, thuật lại câu chuyện.
- Anh lập tức báo cảnh sát, tôi yêu cầu cục công an địa khu trợ giúp.
Diệp Phàm quyết định rất nhanh, lúc này chỉ có thể báo cảnh sát và nhờ địa khu ra mặt.
Chỉ chốc lát sau
Một cuộc điện thoại, lập tức kinh động tới địa khu, Lý Chiêm Cường của huyện Hồng Sa Châu liền nhận được điện thoại của Trang Thế Thành và Chủ tịch Địa khu Vương, từ ngữ dùng trong cuộc điện thoại nặng nề, yêu cầu bảo vệ Chu Phú Đức an toàn và đủ thứ khác…
Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu Hạ Hải Vĩ và Cục trưởng Công an địa khu Lâm Thiên, hai người lập tức dẫn theo một nhóm cảnh sát hình, nhắm thẳng Hồng Sa Châu mà chạy như điên.
- Ngô Đồng, lập tức đến Hồng Sa Châu, bảo vệ an toàn cho Bí thư Chu.
Diệp Phàm gọi cho Trưởng phòng Công an huyện Ngô Đồng.
Tiểu tử kia đang trên đường đến Hồng Sa Châu, lập tức cho còi đèn cảnh báo hú inh ỏi, lái hai chiếc xe cảnh sát mà Diệp Phàm cấp cho, bên trong có bảy tám cảnh sát, đằng đằng sát khí mà nhắm thẳng huyện Hồng Sa Châu xông tới.
Diệp Phàm không dám chậm trễ, cũng lái xe đuổi theo. Thầm nghĩ, phỏng chừng lần này chuyện đầu tư bị thất bại, rốt cuộc là tên chó Nhật nào đem chuyện của Ma Xuyên tiết lộ cho Hồng Sa Châu. Hơn nữa, từ việc Hồng Sa Châu chuẩn bị, người ta ngay khi thấy hắn nhận được điện thoại không lâu đã bắt tay vào chuẩn bị. Thế này thì kẻ làm lộ bí mật tuyệt đối muốn tra ra cũng không dễ.
Tuy nhiên, nếu phải tra thì còn kịch đâu nữa để mà diễn, bởi vì người biết chuyện rất nhiều, phạm vi quá lớn.
- Nội bộ trong huyện thôi.
Diệp Phàm một quyền đấm lên ghế ngồi.
- Ngài chủ tịch, địa phương này quá nguy hiểm, hay là chúng ta về Thủy Châu trước.
Nữ thư ký Sakura Hideko xinh đẹp của Aoi Ichiro vẻ mặt ưu tư, đề nghị nói.
- Quay về Thủy Châu… không, không.
Aoi Ichiro trên mặt lộ ra một nụ cười giả tạo, thần bí, lắc lắc đầu, cười nói:
- Có người nói qua, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Tuy nhiên, phỏng chừng Chủ tịch huyện Diệp cũng sắp đến, hay là chúng ta quay về khách sạn Đức Hồng nghỉ ngơi. Em có biết cái gì gọi là ngồi xem hổ đấu không, ha hả, chúng ta hôm nay chính là ngồi xem khỉ đấu, bọn họ, không thể gọi là hổ, một chút phân lượng cũng không có.
Aoi trên mặt lộ ra một ánh mắt khinh thị, cho rằng Chủ tịch huyện Diệp phỏng chừng cũng không khác bọn này là bao. Đối phó với loại lãnh đạo chỉ biết dùng nắm đấm mà nói chuyện này, Aoi cho rằng mình tuyệt đối sẽ chiếm thế thượng phong.
Tới được Hồng Sa Châu thì đã rạng sáng. . . .
Xe trực tiếp chạy vào bệnh viện.
Trong khuôn viên bệnh viện có một chiếc xe con đời mới và một xe cảnh sát ngừng đậu, vừa mới xuống xe Ngô Đồng liền chạy tới.
- Tình hình của Bí thư Chu như thế nào?
Diệp Phàm hỏi, kỳ thật tận đáy lòng hơi khâm phục dũng khí của Chu Phú Đức, tuy nói y có hành vi lỗ mãng một chút, nhưng người ta cũng là vì yêu người dân của huyện nên mới có thể như thế. Đổi lại là mình, có thể làm như thế hay không đây, Diệp Phàm tự hỏi, lắc lắc đầu.
Tất nhiên, đổi lại là mình thì sẽ không xuất hiện tình huống như thế, bởi vì, hơn mười cán bộ Hồng Sa Châu kia, tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
- Tay bị mảnh sứ vỡ làm bị thương rất sâu, trên mặt bầm tím, lưng và mông cũng bị bầm tím. Xương đùi nứt nhẹ, nội tạng tạm thời còn chưa kiểm tra ra, bởi vì huyện Hồng Sa Châu không có thiết bị. Tuy nhiên, vẫn rất tỉnh táo, dựa vào chân tường vẫn có thể đi lại được, hẳn là không có vấn đề gì lớn, ông ta thân mình vốn khỏe mạnh.
Ngô Đồng kể lại tỉ mỉ nói.
- Đối phương tình huống thế nào? Đủ lợi hại, mười mấy người đánh một.
Diệp Phàm lạnh giọng hừ nói.
- Chủ tịch huyện Quách trên mặt bị mảnh sứ vỡ cào rách, miệng vết thương rất dài, bác sĩ của địa khu khâu mấy mũi không biết, ngoài ra thì không sao.
Tuy nhiên bác sĩ nói, phỏng chừng sẽ để lại thẹo mờ. Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Đinh Nhất Bình của Hồng Sa Châu phần lưng cũng sưng to, trên mặt cũng sưng một cục.
Trưởng phòng Công an Thôi Ảnh Tùng phần lưng bị đạp một cước, cũng có chút bầm tím. Bí thư Hạ và cục trưởng Lâm của cục công an Địa khu đang thụ lý vụ án.
Nói là băng bó xong phỏng chừng Bí thư Chu sẽ được chuyển lên bệnh viện địa khu. Về phần Quách Tân Bình, nghe nói chuyển về tỉnh.
Ngô Đồng nói, tiểu tử này trên mặt có chút vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Ừ tôi đi thăm Bí thư Chu trước.
Diệp Phàm lên tiếng trả lời, đi thẳng lên lầu.
Phòng Chu Phú Đức nằm bên ngoài có vài cảnh sát đứng gác, phỏng chừng là do Ngô Đồng an bài. Chu Phú Đức trên mặt thoa thuốc, băng gạc chằng chịt. Đang nằm trên giường truyền nước.
Diệp Phàm lúc đi vào bên trong không có người lạ, thấy Diệp Phàm tiến vào, Chu Phú Đức cũng mở mắt, gật gật đầu, không ngờ cười nói:
- Khiến Chủ tịch huyện Diệp chế giễu rồi, mặt mũi này sắp thành đầu heo rồi.
- Đầu heo, không phải Bí thư Chu, ngài là anh hùng của nhân dân Ma Xuyên, là một người đàn ông chân chính.
Diệp Phàm rất là khâm phục nói.
- Còn nói anh hùng, gấu chó còn chưa được.
Chu Phú Đức nhịn cười, nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, nhất thời tôi không có biện pháp trở lại huyện, công tác ở huyện giao cả cho cậu. Đáng tiếc , phỏng chừng khách Nhật Bản Aoi sớm bị dọa cho chạy mất, tên chó Nhật, Quách Tân Bình, bố mày sẽ không để yên cho mày.
Chu Phú Đức vừa nghĩ tới việc này liền bốc hỏa, khàn khàn cổ họng mắng.
- Yên tâm, ngài yên tâm dưỡng thương, cần gì thư ký Chu nói một tiếng, ở huyện lập tức đưa tới. Về phần chuyện đầu tư, nếu thuộc về chúng ta thì không ai đoạt được, tên tiểu Nhật Bản Aoi, gã, ha hả...
Diệp Phàm cười cười, trầm mặc trong chốc lát còn nói thêm:
- Bí thư Chu, chuyện lần này phỏng chừng sẽ bị phê bình.
- Phê bình thì phê bình, bố mày sợ cái đít. Lúc đầu sao không một cước đá chết họ Quách kia. Còn Đinh Nhất Bình, Thôi Ảnh Tùng kia nữa, cũng không thể buông tha, dám hạ thủ đá bố mày, nợ này bố mày nhớ kỹ.
Chu Phú Đức tức giận mắng.
- Bỏ đi Bí thư Chu, ngài an tâm dưỡng thương đi. Đều là do Ma Xuyên nghèo quá, chúng ta không thể cứ nghèo mãi, chúng ta phải phấn khởi tiến lên, không thể để cho người ta chế giễu mãi...
Diệp Phàm an ủi một hồi mới ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa mới ra tới cửa, tiếng Chu Phú Đức kia khàn khàn truyền đến nói:
- Cậu nói đúng, đều do nghèo mà ra, cậu cứ làm tốt, giúp kinh tế đi lên, tôi toàn lực ủng hộ cậu. Chúng ta có tiền rồi sẽ lại đến Hồng Sa Châu này khoe khoang một chút. Nhất định phải vượt qua Hồng Sa Châu, dạy cho thằng ranh họ Quách biết tay.
Còn kinh phí 300 ngàn sửa đường, Chủ tịch Địa khu Vương cấp cho, rút từ quỹ Chủ tịch Địa khu quỹ, dù sao cậu cũng đã tới rồi, đi lĩnh rồi hãy trở về.
Tranh thủ trước tết tu bổ xong con lộ núi Thiên Xa. Nếu ai không nghe lời, cậu cứ nói, ông đây đánh mông bọn họ.
Chu Phú Đức lúc này còn nhớ rõ việc này, cho thấy y thật sự lo cho dân Ma Xuyên, Diệp Phàm có hứa hẹn một khoản 250 ngàn vẫn chưa có bóng dáng, nhưng người ta Chu Phú Đức, sớm đã sớm có rồi.