Phải biết rằng, những hạt cát đó là toàn bộ nội lực của lão già thong qua đánh trống mà hình thành.
Lão già không cam lòng, nhảy cả người lên. Hai tay đánh loạn lên trên mặt trống.
Sóng âm cát mịn kia không ngờ ngưng tụ thành một sợi dây như dây thừng, như một con rắn quấn quýt hướng về phía con dơi.
- Tặng cho ngươi Diệp Phàm , há mồm.
Đột nhiên bên tai Diệp Phàm vang lên tiếng cười của con dơi, hắn không tự chủ dược liền há miệng ra.
Đột nhiên con dơi khẽ vỗ cánh, sợi dây thừng kia bị mất phương hướng, bị làm cho cứng lại và chui vào miệng Diệp Phàm.
Hắn cảm giác như mình vừa uống nước đường phèn, một luồng lạnh buốt đi xuống cổ.
- Vận khí toàn thân, hấp thu.
Bên tai lại truyền tới tiếng của con dơi, ‘hải nạp bách xuyên, bách xuyên quy hải, yêu địa tinh thuần, giai vi ngã sở dụng’.
Nội khí của Diệp Phàm không tự chủ được nên vân chuyển điên cuồng, ngay cả ‘lang thuật’ mói học được cũng dung hợp mà quay cuồng với nhau.
Kinh mạch lập tức sưng lên và đau nhức, như là chuẩn bị vỡ đê vậy, nội khí tuôn ra mãnh liệt rồi lại đi vào.
Diệp Phàm mơ hồ có cảm giác toàn than muốn nổ tung, sợ tới mức không muốn sống, tập trung vận hết khí xuống đan điền.
Bởi vì, sợi dây sóng âm này là nội công bao nhiêu năm của lão già gộp lại mà thành. Trong lúc này đã hoàn toàn biến thành chất lỏng, đi vào người hắn.
Lão già giận đến sôi máu lên.
Hai chân đập mạnh vào trống muốn thu hồi sợi dây thừng lại, tuy nhiên, vô ích.
Khoảng mười phút trôi qua, con dơi đột nhiên khẽ vỗ cách, Diệp Phàm có cảm giác nhẹ nhõm, sợi dây thừng bị lão già thu về.
Tuy nhiên, hai mắt lão già đều mở ra. Vẻ mặt khiếp sợ không nói, hướng về phía con dơi mà nói:
- Người chính là người đó phải không?
- Ha ha, cổ tà, phạt người 30 năm lãi, xem như trả cho đồ đệ Diệp Phàm của ta. Ngươi âm thầm mang vợ của đồ đệ ta đi, ngươi nghĩ ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy sao? Thật hổ danh Cổ Tà nhà ngươi được ghi danh trong 11 nhập đích đại danh đơn, không ngờ lại không có một chút phẩm vị như thế, ra tay với vợ của một hậu bối như thế, thật là mất mặt.
Lần này ta cho ngươi một bài học nhỏ , hãy nhớ lấy, Diệp Phàm là đồ đệ của Bức Vương ta. Nếu như ngươi muốn ức hiếp hắn, cũng được, những phải đợi đến khi ngươi đánh thắng được ta thì hãy nghĩ đến chuyện ra tay. Bằng không, lần sau sẽ không có chuyện may mắn thế này nữa đâu.
Tiếng của Bức Vương truyền đến từ trên một cái cây to, Diệp Phàm phát hiện ra, trong đôi mắt chim ưng, trên than cây vốn không có gì cả, chỉ là có một đám lá màu rất đậm hơn thôi.
Hiện tại , không ngờ sắc xanh đã dần biến mất trong không trung hóa thành hơi nước. đây là điểm lợi hại của Bức Vương ‘thủy công’, không ngờ có thể ngưng tụ hỏi nước, giả trang thành tán lá, mà hình dạng lá cây lại không có gì kỳ quái, hiện tại Diệp Phàm cũng có thể làm được như vậy.
Chẳng qua, kiểu ngụy trang này là muốn Cổ Tà khó phát hiện ra, những căn bản lại không phải lài điều mà Diệp Phàm dám nghĩ đến.
Ẩn than trên nhánh cây xuất quỷ nhập thần, Diệp Phàm hiểu rồi. Trước đây khuôn mặt của sư phụ hắn cũng không nhìn rõ lắm, đó là do người đã dùng hơi nước ngưng tụ để che đi khuôn mặt mình.
Chuyện này nói thì dễ nhưng làm thì khó. Trước mắt Diệp Phàm chưa thể lợi hại đến mức đó. Đương nhiên, nếu muốn làm sơ sơ thì cũng có thể được.
- Rất xin lỗi Bức Vương tiền bối, Cổ Tà có mắt mà không nhìn thấy thái sơn. Đây là lần duy nhất, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Cáo từ!
Không ngờ Cổ Tà hướng về phía Bức Vương hành lễ một cái, hai tay úp trên mặt đất, sau đó đứng dạy và di chuyển cái trống, nhặt lấy một nhánh cây, rồi lập tức lướt đi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Sư phụ, không lẽ đây là công dụng kỳ diệu của ‘ thủy công’ sao?
Diệp Phàm vẻ mặt hưng phấn.
- Ha ha ha, hiện tại con chỉ chạm được đến chút da bên ngoài của ‘thủy công’ thôi.
Bức Vương cười, đột nhiên ném cho Diệp Phàm một tấm da dê, nói:
- Đây là công pháp nguyên thủy nhất của ‘thủy công’.
Tấm da dê này là do sư môn chúng ta lưu truyền mấy ngàn năm nay. Cuối cùng hiện tại đã có thể tìm được người tiếp nhận, đó chính là con.
Luyện cho tốt đi, độc trên người Viên Viên đã được giải, nửa tháng sau con bé sẽ tỉnh lại.
Đến lúc đó, chính là lúc đồ tôn của chúng ta xuất hiện, lão phu lập tức muốn đi Nam Cực một chuyến, bên kia có biến cố. Sau này chuyền ở đây đều phải nhờ con rồi.
- Tạ ơn sư phụ.
Diệp Phàm cung kính dập đầu ba cái, thận trọng nhận lấy tấm da dê, hỏi:
- Sư phụ, khi nào con có thể đến Kim Lăng Nam Vân để nhập môn.
- Ha ha ha, chuyện của con ta chưa nói với bọn họ. con muốn nhập môn, phải đợi đến khi đánh bại Thiên Mi mới được.
Còn về chuyện con và Thiên Mi, phải xem duyên phận thế nào. Còn nữa, sư phụ sẽ nói cho con biết một chuyện, ta đi chuyến này có muốn trở về cũng khó.
Nếu như có thể lấy được thứ đó, có lẽ còn sống thâm được một hai chục năm, nếu không, tuổi thọ của ta chỉ được có thế thôi.
Nam Vân gia đó vấn la nhà của ta, về sau có thể chiếu có nó, thic con chú ý một chút. Tuy nhiên, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì con không nên ra tay.
Nam Vân gia không cần phải bảo vệ. Nếu như chỉ là chút sóng gió mà cũng không thể chịu đựng được, thì Nam Vân gia cũng tới lúc tàn rồi.
Bức Vương nói, lướt đi trong không trung, như một vì sao rơi.
- Sư phụ…
Diệp Phàm ngơ ngác nhìn vào không trung.
Diệp Phàm trở lại trong lầu, độc thoại với Viên Viên. Tuy Viên Viên chưa thể nói chuyện, nhưng vẻ mặt cũng có chút biểu cảm. Đôi khi cũng thể hiện ra là mình có thể nghe thấy.
Diệp Phàm nói muốn ôm Viên Viên ngủ, không ngờ mặt Viên Viên chợt đỏ.
Cuối cùng, Diệp Phàm đã ôm Viên Viên ngủ cả đêm.
- Ông ta đi rồi sao?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm đi tản bộ, gặp Phí Đống, câu đầu tiên là hỏi chuyện người đó.
- Ừ, vì cuộc sống mà hối hả ngược xuôi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Vâng, phải sống thật tốt. Nếu chết đi thì mọi thứ đều không còn nữa, có thể sống thêm một ngày thì còn có thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này thêm một ngày.
Không ngờ Phí Đống lại rất đồng cảm.
- Phí Đống, thật ngại quá, không thể giúp gì cho cậu. Diệp Phàm nói.
- Không có gì, cao nhập cũng có tính cách đấy. Ông ấy nói đúng, tôi với ông ấy không có chút quan hệ gì, dựa vào cái gì mà muốn tiền bối hao tâm tổn sức vì mình.
Phí Đống tỏ ra rất độ lượng, nói:
- Kỳ thật, ông ấy vẫn gián tiếp giúp tôi làm chuyện lớn.
- Phí lão đã nói với cậu về ân oán với Cổ Tà?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, ít nhất, từ nay về sau. Cổ Tà sẽ không tìm đến phí gia gây chuyện nữa. Hơn nữa, Nếu Cổ tà vẫn cố ý muốn kiếm chuyện, thì thật là phiền toái đó.
Phí Đống thản nhiên cười nói.
Buổi tối, Diệp Phàm về tới tổng bộ tập đoàn Hoành Không.
Khổng Ý Hùng vội vàng bước vào, nói:
- Diệp tổng, chiều nay Vân Hùng ngất xỉu ở Bạch Vân am.
- Cơ thể thế nào, có bị tổn thương gì lớn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có vấn đề gì lớn, có lẽ là bị cảm nắng thôi. Tuy nhiên, đối với một người hơn 90 tưởi thì thật không dễ dàng.
Hơn nữa, vừa từ bệnh viện về Vân Hùng đã đòi tới Bạch Vân am. Con gái khuyên thế nào cũng vô dụng, cuối cùng đành phải đưa ông ấy đến đó.
Hiện tại đã dựng mấy cái lều trại trước Bạch Vân am. Còn cô nương Mộc Nguyệt Nhi này cũng khá cố chấp.
Đối mặt với người duy nhất có quan hệ huyết thống với mình sao có thể như vậy được chứ, ôi…Bộ dạng như vậy tôi thấy Vân Hùng đúng là muốn gây sức ép đây mà.
Không Ý Hùng thở dài.
10 giờ tối, Diệp Phàm lặng lẽ đột nhập vào chỗ ở của Mộc Nguyệt Nhi.
Không ngờ phát hiện Nguyệt Nhi đang quỳ gối trước linh vị của cha mẹ và bà nội, hai má đầy nước mắt.
- Toàn bộ bài vị của người than đều ở đây, không lâu su, sẽ có thêm một chiếc nữa.
Diệp Phàm thẩn nhiên đi vào nói.
- Ông ta không phải là người than của Mọc Nguyệt Nhi tôi, tôi cũng không có loại người than như vậy, hạng người lòng lang dạ sói ấy.
Nguyệt Nhi không them quay đầu lại, hừ nói.
- Đây là quan hệ huyết thống, là sự thật cô không thể thay đổi được. Đây là mệnh trời, Mộc Nguyệt Nhi chính là cháu gái của Vân Hùng, cháu gái ruột.
Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật nói.
- Không phải, không phải, ông ta không phải….
Mộc Nguyệt Nhi đột nhiên ôm đầu kêu lớn.
- Cô là kẻ nhát gan.
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Mộc Nguyệt Nhi tôi đến chết còn không sợ, nhát gan gì chứ?
Một Nguyệt Nhi thản nhiên hừ nói.
- Đến quan hệ huyết thống cô cũng không dám nhận , đây chẳng phải là nhát gan sao? Còn nói cô không sợ chết, cũng đúng đấy, những cô lại không dũng cảm đối mặt với sự thật.
Cả đồi cô sống trong thù hận, thật sự, cô luôn trốn tránh, điều này chẳng phải là cô rất nhát gan sao?
Nói đến đây, Diệp Phàm đột nhiên bị kích động.
Hắn sải bước đi tới chỗ Mộc Nguyệt Nhi, cầm tay cô kéo đi, Nguyệt nhi từ chối, cảm thấy không có cách nào, giãy dụa dòi buông tay, lạnh lung nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Hãy nhìn vào mắt tôi.
Diệp Phàm ra lệnh.
- Mộc Nguyệt Nhi tôi đến chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ đôi mắt háo sắc của anh sao.
Mộc Nguyệt Nhi hừ lạnh một tiếng, mở to hai mắt nhìn Diệp Phàm.
- Được,cô nói Diệp Phàm tôi háo sắc ,hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là háo sắc.
Diệp Phàm tức giận nói.
Diệp Phàm phát cáu, ném Nguyệt Nhi xuống đất, xé ra, những tiếng vải vóc đang bị xé ra.
Áo ngủ của Mộc Nguyệt Nhi bí xé toang ra rồi, lộ ra cặp núi đôi trắng như tuyết . Không ngờ bên trong không mặc áo lót.
- Anh muốn làm gì?
Mộc Nguyệt Nhi không hề lấy quần áo che người đi, cứ như vậy mà đối mặt với Diệp Phàm, hung hăng trừng mắt.
- Tôi muốn làm một gã háo sắc trước mắt cha mẹ cô.
Diệ Phàm cắn răng nói, một tay bắt đầu sục sạo.
- Vậy thì thật tốt rồi, có thể để cha mẹ làm chứng, Mộc Nguyệt Nhi tôi đem nay đã trở thành người của chủ tịch tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm.
Nghe nói anh đã có vợ sắp cưới. Ha ha ha, thật tốt, hãy làm ngay ở đây đi. Sau khi làm xong, coi như Mộc Nguyệt Nhi tôi đã giành trước rồi.
Đến lúc đó, cả ngày tôi sẽ đi theo anh, lúc nào cũng quấn lấy anh.
Mọc Nguyệt Nhi tôi sẽ nói cho cả thiên hạ biết, Diệp Phàm là chồng của tôi. Ai dám tranh giành với tôi thì tôi sẽ kiều mình với người đó.
Mộc Nguyệt Nhi như là bị điên rồi, không ngừ lột luôn cả những thứ còn vướng lại trên người, lộ ra toàn bộ da thịt.
Hơn nữa, cô ta thật là tàn nhẫn.