Diệp Phàm nói.
- Nghe nói cậu đã đập bàn trước mặt tổ trưởng Cung?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đập, mẹ kiếp, tôi thật sự tức giận.
Diệp Phàm nói kéo cần câu một con trắm cỏ nhảy nhót bị Diệp Phàm kéo lên không trung.
Sau đó Diệp Phàm hút một cái, con cá kia nằm gọn trong tay, ông chủ đứng từ xa nhìn vẻ mặt si ngốc.
- Ha ha, cậu có thể đập.
Không thể tưởng tượng được Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Hả anh Thiết ủng hộ em đập bàn, hình như không phải là phong cách của anh?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái.
- Bình thường ít đập, lần này cậu đập thật tốt.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đập hàn là tốt, tôi nói nhé anh Thiết, anh cứ việc nói thẳng, tốt ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu nói xem, với địa vị hiện giờ ở tổ của cậu, đồng chí Cung Khai Hà nể mặt cậu ở chuyện của Tề Thiên.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Anh nói ông ấy còn nể mặt tôi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha…
Thiết Chiêm Hùng cười không đáp.
Chẳng lẽ thật, không thể nào, sao thế được. Diệp Phàm thầm nghĩ, hai người tập trung câu cá.
Ăn xong cá nướng hai người nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Lúc này điện thoại Diệp Phàm vang lên nhìn không ngờ là Kiều Hoành Sơn gọi đến.
- Buổi tối đến nhà ăn cơm nhé.
Kiều Hoành Sơn nói luôn.
- Việc này, buổi tối cháu có thể không có thời gian.
Diệp Phàm không muốn gặp ông ta.
- Không có thời gian cũng phải đến, giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi có phải không? Chúng ta ăn mừng vì Thế Hào một chút.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Vậy được rồi.
Diệp Phàm không có cách nào nói nhưng nghĩ lại đi cũng không có gì không tốt, có thể hỏi thăm Kiều Viễn Sơn về tin tức điều chỉnh nhân sự ở Bắc Kinh.
Tuy nói Bí thư Quận ủy Đức Sơn là cấp giám đốc sở, Thành ủy Bắc Kinh có thể dẹp được, nhưng vì ở thủ đô, việc biến thiên nhân vật số 1 của quận Đức Sơn có thể tác động đến thần kinh của rất nhiều người.
Cho nên, cấp trên cũng có thể có ý tứ sắp đặt. Đương nhiên, nếu như nói trông cậy vào Kiều Viễn Sơn ra tay Diệp Phàm cũng không muốn nghĩ nữa. Đó là bởi vì không có khả năng.
- Ha ha ha, lúc này mới như là con rể của nhà họ Kiều thôi. Cùng là người nhà đi đâu mà thiệt. Vẫn là người thân trong nhà, cậu còn giấu tôi.
Kiều Hoành Sơn cười nói.
- Che giấu, bác cả nói vậy là sao?
Diệp phàm hỏi.
- Cháu biết rồi còn giả bộ hồ đồ, lúc mới bắt đầu cháu sống chết muốn đề cử Tề Thiên.
Ta biết Chủ tịch Đường cũng đồng ý với cháu. Nếu thật sự cháu đề cử thì đối với Thế Hào mà nói vẫn có chút uy hiếp.
Kết quả là cháu đã buông tha, quyết định này thực là anh minh. Tuy nói cháu cũng không ủng hộ đề cử Thế Hào nhưng vô hình trung đã dọn cho Thế Hào một chướng ngại vật.
Kiều Hoành Sơn thật đúng là đã hiểu lầm.
- Việc này, bác cả, cháu…
Diệp Phàm không muốn dính vào phần công lao này.
- Cháu đừng nói nữa, chỉ cần trong lòng có nhà họ Kiều là được. Buổi tôi hai chúng ta uống mấy chén, không sau không về,
Kiều Hoành Sơn cúp máy.
- Xong đời, hiểu lầm kia đã mọc rễ
Diệp Phàm nhìn Thiết Chiêm Hùng mộ cái bởi vì giọng Kiều Hoành Sơn lớn đã bị Thiết Chiêm Hùng nghe thấy.
- Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, hiểu lầm ngược lại là chuyện tốt có phải không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
Câu cá đến ba giờ thì về đến Bắc Kinh.
Lam Bình Phong gọi điện thoại đến. Hai người nói chuyện về chuyện của Lam Tồn Quân. Sau đó Lam Bình Phong mời Diệp Phàm tối nay cùng ngồi một chút. Diệp Phàm đánh phải từ chối.
Buổi tối.
Cả nhà Diệp Phàm trở về được mọi người trong nhà họ Kiều chào đón. Đương nhiên, người ta chào đón nhất chính là hai bảo bối, Diệp Phàm chỉ ngồi gầm cầu thôi.
Những đồng chí có phân lượng của nhà họ Kiều cũng đến, như phó tổng giám đốc tập đoạn điện lực Viễn Đông Kiều Không Thành.
Cùng bạn học thân thiết của Kiều Viễn sơn Kim Thụ Dương cũng đến. Còn có phó chủ nhiệm Trương Vệ Thanh.
Tối nay tập trung rất nhiều nhân vật quan trọng trong hệ thống nhà họ Kiều.
- Chú em, sau này đừng nhìn tôi với cặp mắt khác xưa.
Vừa vào cửa Trương Vệ Thanh vui vẻ cười nói.
- Anh Trương nói vậy có ý gì? Tôi không hiểu.
Diệp phàm trêu.
- Già thì già một chút thôi, chỉ có thể nói là lão thành, chứ không phải thực sự là người già. Ý của tôi là cậu thực sư quá nổi bật, tốc độ đề bạt không khác gì hỏa tiễn cả, tôi có lắp mô tơ cũng không chạy theo kịp được.
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Sao có thể, một chức phó chủ tịch thôi, sao có thể so với một phó chủ nhiệm như anh.
Diệp phàm khiêm tốn nói.
- Nhìn xem, tuổi chúng ta kém nhau rất nhiều, hiện giờ lại đồng cấp.
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Cậu thật lợi hại, tôi phấn đấu cả nửa đời người đến giờ chỉ là một cấp phó bộ.
Kiều Chính Hòa cũng cười, hơn nữa giọng có vẻ có chút chua xót.
- Chú đừng chê cười cháu, hiện giờ chú chính là Phó tổng giám đốc thường trực. Trong hội nghị thường vụ chỉ có vị trí phó chủ tịch thường trực.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu chọc tôi rồi.
Kiều Chính Hòa nói, đối với hành vi xảo trá của Diệp Phàm lần trước vẫn chưa hết tức giận.
- Anh Diệp, nghe nói chú Hòa bị anh bắt chẹt?
Kiều Thế Hào vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Thế Hào, đừng loạn bổn phận.
Kiều Chính Hòa trừng mắt hừ nói.
- Hả, chú Hòa, cháu không đúng sao?
Kiều Thế Hào châm chọc hỏi. Đối với việc Kiều Chính Hòa sĩ diện Kiều Thế Hào sẽ không nể mặt ông ta.
- Còn không phải, gọi anh Diệp là không được, cậu ấy là em rể của cháu.
Kiều Chính Hòa vẻ mặt tối sầm nói.
- Ha ha, tôi thích gọi anh Diệp, tôi gọi theo năng lực. Còn tôi gọi chú là chú, đó là bởi vì liên quan đến cha tôi.
Kiều Thế Hào cười, thiếu chút nữa làm Kiều Chính Hòa tức chết.
Đây chính là ám chỉ tôi gọi ông là chú vì chú là thân thích, cũng không phải là vì năng lực của chú lớn.
- Ha ha, tuổi xấp xỉ, gọi em rể là anh cũng được.
Lúc này Kiều Không Thành bước lên ba phải nói.
- Được rồi, các cậu trẻ tuổi thích gọi thế nào thì gọi đi.
Kiều Chính Hòa không chiếm được ưu thế nên quay đầu đi vào phòng khách.
- Mình không bản lĩnh còn muốn làm đầu to. Nếu không có anh Diệp giúp ông thì tôi thấy chức phó tổng của ông có không. Chắc chắn là thất bại.
Kiều Thế Hào tức giận nhìn theo bóng Kiều Chính Hòa xì một tiếng khinh miệt. Bởi vì Kiều Thế Hào cũng hoàn toàn hiểu lầm, nghĩ lần này Diệp Phàm giúp cậu ta.
Mấy người nói xong cũng vào phòng khách.
- Nghe nói cháu lại vừa đánh một trận đẹp?
Kiều Hoành Sơn gọi Diệp Phàm vào trong cười nói.
- Qua loa thôi.
Diệp phàm cười nói.
- Hả, cháu cũng biết khiêm tốn sao, không tồi không tồi, có tiến bộ.
Kiều Hoành Sơn cười nói.
- Sự thật như thế, lần này tuy nói cháu là tổng phụ trách mang đội ra ngoài nhưng công lao quan trọng là của Trương Hùng và Lam Tồn Quân.
Cứu người và mở thêm nghiệp vụ cũng là công lao của bọn họ. Hơn nữa đồng chí Tồn Quân là một trong những lãnh đạo của Khu Kinh tế Hoành Không. Lần này thể hiện rất tốt.
Diệp Phàm nhân cơ hội này giới thiệu Lam Tồn Quân xem phản ứng của Kiều Viễn Sơn.
- Lam Tồn Quân có phải là Chủ tịch thành phố Hạng Nam con trai của Bình Phong không?
Kiều Hoành Sơn thật ra còn nhớ rõ.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ha ha, nghe nói cậu ta rất ủng hộ công tác của cậu.
Kiều Hoành Sơn cười nói.
- Ôi, một đồng chí không tồi. Chúng cháu là bạn nối khố.
Diệp Phàm cười nói.
- Viễn Sơn, cậu xem đồng chí hợp tác với tiểu Diệp cũng không ít.
Kiều Hoành Sơn có vẻ như có ý gì đó.
- Bạn bè thôi, cần phải có mục đích.
Kiều Viễn sơn có vẻ cũng không nóng lòng, căn bản không đáp lời.
Diệp Phàm nghĩ cái hiểu ngay, hai anh em Kiều Hoành Sơn có lẽ đã nghe ra ý tứ gì đó. Nếu Kiều Viễn Sơn đồng ý kéo Lam Tồn Quân một phen, chắc chắn Kiều Hoành Sơn sẽ tiếp tục hỏi, không tiếp tục đó là từ chối.
- Chú Kim, nghe nói Bí thư quận ủy Đức Sơn của Bắc Kinh vẫn còn trống?
Diệp Phàm quyết định liều một phen hỏi Kim Thụ Dương. Trước tiên nói đến Lam Tồn Quân hiện giờ lại họi vậy người ngốc nghe cũng hiểu.
- Ôi, vẫn còn ghế trống, nhưng việc này hơi khó.
Kim Thụ Dương nói Kim Thụ Dương và Kiều Viễn Sơn quan hệ cũng thân thiết.
Vừa rồi chuyện Lam Tồn Quân Kiều Viễn Sơn không hưởng ứng, Kim Thụ Dương cáo già liền hiểu ngay.
Cho nên ông ta chặt đứt suy nghĩ trong đầu của Diệp Phàm. Miễn sau này hắn đến dây dưa với mình.
Đến lúc đó biến mình thành người hai đầu không được thì phiền toái. Kim Thụ Dương chắc chắn là thiên lôi Kiều Viễn Sơn sai đâu đánh đó. Đến lúc đó Diệp Phàm cầu đến thì ông ta cũng khó \.
Kết quả này Kim Thụ Dương cũng không muốn nhìn thấy. Cho nên mượn gió của Kiều Viễn Sơn chặt đứt suy nghĩ của Diệp Phàm. Tránh sau này đắc tối với người khác.
- Hẳn là còn chưa có quyết định đi?
Diệp Phàm ép.
- Diệp Phàm, tối này là ngày nhà chúng ta gặp mặt, không nói chuyện nhân sự. Đừng làm thay đổi không khí. Bí thư Quận ủy Đức Sơn là chuyện của Thành ủy Bắc Kinh.
Kiều Viễn Sơn quyết đoán nói trực tiếp phủ quyết suy nghĩ trong đầu của Diệp Phàm.
- Ba nói không nói chuyện thì không nói chuyện.
Diệp Phàm rất giận, ngồi im không nói gì, rõ ràng như người câm. Suốt mười mấy phút đồng hồ Diệp Phàm cũng không len tiếng.
- Diệp Phàm, cháu công tác ở tập đoàn lâu hơn Kiều Báo Quốc. Có kinh nghiệm gì nói ra cho mọi người tham khảo.
Kiều Hoành Sơn thấy thế biết hắn trong lòng không thoải mái, chuyện của Thế Hào làm ông ta vui vẻ nên cười nói.
- Nếu bàn về kinh nghiệm làm việc ở công ty thì cháu không bằng Tổng giám đốc Kiều của tập đoàn điện lực Viễn Đông.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Cháu cũng có kinh nghiệm ở tập đoàn Hoành Không đúng không?
Kiều Hoành Sơn ép tới.
- Thật xin lỗi, thật sự không có kinh nghiệm gì để nói. Nói ra thì dọa người, hôm nay là ngày chúc mừng Thế Hào, cháu thấy không nên nói chuyện công việc, như vậy không tốt cho không khí.
Diệp Phàm nói câu này chính là nói lại lời nói qua loa tắc trách của Kiều Viên Sơn, Kiều Hoành Sơn nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đăng bởi: admin