Vu Tây Dương vẻ mặt khó khắn, quay người nói:
-Để tôi gọi đồng chí ở văn phòng quản lý côg viên đến hỏi xem sao lại thế này?
Không lâu, một người trung niên chạy đến nói:
-Tôi là người quản lý công viên Vương Đông. Không biết lãnh đạo muốn hỏi cái gì?
- Hỏi cái gì, trưởng phòng Vương, Ủy ban nhân dân quận Đông Hồ hàng năm cấp cho các anh trên một triệu tiền quản lý có phải không?
Vu Tây Dương chỉ trong hồ hừ nói.
-Việc này… việc này…
Trưởng phòng Vương lập tức toát mồ hôi, trong chốc lát hình như có chút lo lắng. Không ngờ còn nhìn Diệp Phàm đang đứng cạnh Chủ tịch Tỉnh Yến một cái. Diệp Phàm có thể đánh cuộc, lúc này Vu Tây Dương chỉ là diễn trò thôi.
-Anh có gì băn khoăn không dám nói. Có phải gần đây có nhà máy gây ô nhiễm không, có phải anh đã nhận tiền của người ta? Còn có cả mùi thối. Vương Đông, gan anh cũng quá lớn. tói nói với anh, hồ Ngọc Tuyền là công sức bao năm qua của Đảng và Chính quyền tạo ra một phong cảnh hạng nhất Thủy Châu. Đến mười năm sau, Ủy ban nhân dân quận đầu tư không dưới năm trăm triệu. Nếu hôm nay anh không thể đem việc này ra nói rõ ràng, Tôi sẽ xử anh theo pháp luật.
Vu Tây Dương tư thế mười phần nói.
-Không phải, Bí thư Vu, việc này không liên quan đến tôi. Không phải tôi không nói, là tôi có chút lo lắng. Nguyên nhân là vì….
Vương Đông lần này càng rõ ràng nhìn về phía Diệp Phàm vài lần. Mà trong này mọi người đều không ngốc, xem chừng việc này có liên quan mật thiết đến Bí thư Diệp.
-Nói đi.
Phó Chủ tịch thành phố Chu hừ lạnh một tiếng.
Tuy nhiên, Vương Đông cũng không lên tiếng, có một người đi câu đứng cạnh hô lớn:
-Trưởng phòng Vương không dám nói tôi nói. Chính là do nước bẩn của khu Hồng Liên chảy vào tạo nên. Trước kia chúng tôi mỗi ngày đều luyện huấn luyện quyền. Gần đây khu Hồng Liên đem nước ỗ nhiễm chảy vào đây, hồ nước này chẳng những bẩn, hơn nữa còn thối. Chính cá cũng chết không ít. Đến người câu cũng ít đi. Mọi người nói, chúng tôi đến đây câu cá, hít thở không khí trong lành không phải đến ngửi mùi hôi nhìn nước bẩn. Các anh là lãnh đạo, hôm nay nhất định phải làm chủ cho chúng tôi. Nếu không những người già chúng tôi muốn tới Ủy ban nhân dân quận kiến nghị việc này.
-Đúng vậy, lãnh đạo không thể để khu Hồng Liên làm như vậy. Nếu tiếp tục thì hồ Ngọc Tuyền kia xong rồi.
Nơi này là nhà của chúng tôi, khu Hồng Liên cũng quá mức.
Một ông lão tức giận mắng.
-Lão Trương nói cũng đúng, không riêng gì hồ Ngọc Tuyền, hễ là hồ hai bên sông Ngọc Diệp đều ô nhiễm. Sông Ngọc Diệp nước trong xanh gợn sóng trước kia nay đã thành sông rác rưởi. Các vị lãnh đạo, các anh nhất định phải ngăn tình trạng này, đó là hành vi cực đoan thiếu trách nhiệm. Khu Hồng Liên cũng không thể coi trời bằng vung có đúng không?
Lúc này một người trung niên mắng.
-Các anh không phải là thượng nguồn sao?
Phó chủ tịch thành phố Chu hừ nói.
-Thượng nguồn là thượng nguồn. Tuy nhiên hiện tại bị khu Hồng Liên bên kia đào xuống. Hơn nữa mấy ngày nay trọng tải lớn kinh người, mỗi ngày đều có hơn mười máy bơm công suất lớn chạy ù ù làm cho các gia đình bên cạnh đều phát bệnh thần kinh. Đặc biệt là nước kia có mùi thối, căn bản là không có cách nào cho người ở.
Trưởng phòng Vương vội vàng giải thích một chút, chỉ sợ đã trúng gậy.
-Việc này, Phó Chủ tịch thành phố Chu, ngài xem?
Vu Tây Dương vẻ mặt oan ức, chưa nhắc gì đến Diệp Phàm.
-Diệp Phàm, anh cũng ở đây, nói xem sao lại thế ày?
Phó chủ tịch thành phố Chu vẻ mặt nghiêm túc quay đầu nhìn Diệp Phàm nói.
-Chủ tịch tỉnh Yến, phó Chủ tịch thành phố Chu, việc này chúng tôi cũng không có cách nào. Các anh cũng biết, muốn xây dựng hạng mục sinh thái nhân văn đặc biệt trên sông Hồng Liên. Hiện tại đang xây dựng mạnh. Đầu tư đạt đến mấy tỷ. Ngoài ra công trình cũng liên quan đến mấy trăm vạn hộ dân. Cải cách phải đau bụng, huốn chi muốn xây dựng có phải không? Các vị lãnh đạo cũng biết, không bớm hết nước sông không có khả năng rửa sạch lòng sông. Việc chống lũ, tiến thêm một bức là khai thác có lợi, phát triển sông Hồng Liên.
Diệp Phàm bình tĩnh báo cáo công việc.
-Các anh muốn xây dựng cũng đúng. Nhưng cũng không thể phá hỏng cảnh quan hồ của chúng tôi có phải không? Bí thư Diệp, anh là lãnh đạo của tôi, tôi cũng đã đề cập với anh việc này. Khu Hồng Liên muốn xây dựng khu Đông Hồ chúng tôi cũng không phản đói. Tuy nhiên, các anh dù sao cũng phải đưa ra biện phải giải quyết vấn đề ô nhiễm mới có thể làm. Vội vàng khởi công như vậy sau này có thế cải tạo sông Hồng Liên nhưng lại tạo ra một đống rác rưởi cho sông Ngọc Diệp. Đó không phải là phía Đông tốt phía Tây phá hư sao? Có tác dụng gì?
Vu Tây Dương ra vẻ tôn trọng Diệp Phàm, còn gọi lãnh đạo, lãnh đạo. Kỳ thực mỗi câu đều là mũi dao nhỏ, người này thật quỷ.
-Vội vàng khởi công, Bí thư Vu, cái gì gọi là vội vàng. Sông Hồng Liên đã nên cải tạo từ sớm, chẳng lẽ phải chờ tới ngày sông này thật sự biến thành sông rác rưởi không có thuốc chữa mới cải tạo sao?
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân văn bản, phải cải tọa các con sông trong nội thành Thủy Châu. Hơn nữa, vì thể còn đầu tư một khoản tiền lớn để thực hiện dự án này.
Nếu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều có quyết tâm như thế, chẳng lẽ Đảng uy Chính quyền khu Hồng Liên chúng tôi còn muốn đứng một bên xem chừng? Đâu là biểu hiện cực đoan vô trách nhiệm.
Làm cấp dưới, chấp hành mệnh lệnh của cấp trên không hơn không kém, điểm đó vẫn là nhẹ. San sẻ khó khăn cho lãnh đạo nghĩ biện pháp làm việc tốt càng không thể chậm chạp.
Diệp Phàm đem Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chụp mũ lên đầu Vu Tây Dương.
-Cải tạo nên cải tạo, nhưng không thể lấy ô nhiễm sông Ngọc Diệp của chúng tôi để trả giá có phải không? Như vậy cải tạo có hiệu quả gì? Hơn nữa, mấy ngày nay anh tăng cường bơm nước. Sông Ngọc Diệp căn bản là tiêu hóa không được, nói gì tinh lọc.
-Ha ha, việc này không phải anh đồng ý sao? Còn nói các khu anh em phải che trở cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Lời này chính mồm anh nói với đồng chí Trương Lăng Nguyên. Lúc đó Trương Lăng Nguyên nói với tôi, tôi còn hỏi sông Ngọc Diễn có qua được không. Y nói anh trả lời là hoàn toàn có thể dương điền. Nhiền nhất có một chút ô nhiễm, rửa sạch là được.
Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười.
-Không có khả năng, tôi sao có thể nói như vậy? Sông Ngọc Diệp có thể chịu đựng được, có khả năng đó sao? Tôi hi vọng Bí thư Diệp có thể căn cứ vào sự thật, không có bằng chứng ngàn vạn lần đừng nói lung tung. Chúng ta đều là cán bộ Đảng.
Vu Tây Dương nở nụ cười kỳ lạ.
-Có ý gì vậy Bí thư Vu? Không phải là đồng chí Lăng Nguyên nói dối tôi? Mấy ngày trước chính mồm y nói với tôi. Còn nói anh cho hạn năm ngày để sắp xếp nước. Cho nên mấy ngày nay tôi mới bảo Lăng Nguyên tăng cường bơm nước. Hơn nữa, việc bảo vệ môi trường tôi cũng bảo đồng chí Lăng Nguyên đi sắp xếp. Việc này cũng được thực hiện cụ thể. Ví dụ như trước khi bơm nước được ngăn cho lắng lại rồi mới hút ra. Việc này đều là để giảm bớt áp lực đối với hệ thống thoát nước của sông Ngọc Diệp.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, cảm giác có chút không ổn. chẳng lẽ Vu Tây Dương đường đường là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lại không giữ lời hứa. Diệp Phàm cảm thấy hẳn là không có khả năng. Người hèn hạ như vậy, không biết xấu hổ sao? Ít nhất Diệp Phàm từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua.
-Tôi chưa nói đồng chí Lăng Nguyên nói đối, nhưng có đôi khi nói sai ý của tôi là cũng bình thường.
Tôi lại nói rõ lại một lần nữa. Tôi chưa từng hứa hẹn. Còn năm ngày, nửa ngày đều không có khả năng. Trước kia các anh bơm ra ít nước, tôi đã chịu khó nhịn. Mấy ngày nay các anh quá mức, không ai có thể chịu đựng được.
Anh xem, hồ Ngọc Tuyền này chính là một dẫn chứng sống động. Hồ Ngọc Tuyền có thể là một khu du lịch, Chính quyền phải đầu tư mấy trăm triệu mới tạo nên một hồ phong cảnh của Thủy châu. Các anh làm mấy ngày nay, toàn bộ xong rồi, ôi…
Vu Tây Dương vẻ mặt nghiêm túc hừ nói. Lão già này căn bản là diễn trò.
-Người trong sạch thì trong sạch, người đục thì người đục. Nếu các anh lý giải sai thì gọi đồng chí Lăng Nguyên hỏi rõ ràng.
Lúc này Chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc thản nhiên hừ nói.
-Tôi đồng ý với đề nghị của Chủ tịch thành phố Chu nói. Tôi cũng không phải người nói tùy tiện.
Vu Tây Dương nói tiếp.
-Được.
Diệp Phàm gật gật đầu, bảo Phạm Đông Bằng lập tức gọi điện thoại cho Trương Lăng Nguyên.
Không lâu, Trương Lăng Nguyên tới, nghe Diệp Phàm nói xong có chút phẫn nộ nói:
-Bình thường Vu, tôi tôn trọng anh là lãnh đạo. Hôm mùng 5 tôi đến văn phòng của anh.
Đến lúc đó anh đang là ở phòng khách, tôi truyền đạt chỉ thị của Bí thư Diệp với anh, nói là phòng xử lý tỉnh đã phê duyệt quy hoạch. Sông Hồng Liên tiến vào giai đoạn xây dựng khu sinh thái nhân văn.
Cho nên, trong khoảng thời gian này trọng tải bơm nước sẽ lớn hơn một chút. Nhờ anh ủng hộ và giúp đỡ. Mà chính anh đã nói…
-Chủ tịch quận Trương, là tôi nói các khu anh em phải che trở giúp đỡ nhau. Nhưng nói cũng yêu cầu trọng tải của các anh không được lớn hơn trước kia. Những ngày trước các anh đã vận hành năm máy bơm trọng tải lớn, đã vượt qua năng lực của chúng tôi. Mà anh không nghe, ngược lại đưa đến hơn mười máy bơm. Còn nói gì năm ngày lớn nhất thoát nước. Không có khả năng. Tôi chắc chắn không nói điều này…
Vu Tây Dương bình tĩnh nói.
-Bí thư Vu, lúc đó chính anh nói với tôi. Lúc đó thư ký Vương Văn của tôi cũng ở đấy. Nếu không có câu trả lời của anh, chúng tôi cũng không thể trong thời gian ngắn tăng cường nhiều máy bơm như vậy. Khu Hồng Liên chúng tôi muốn phát triển nhưng tuyệt không thể trả giá bằng khu Đông Hồ của các anh.
Trương Lăng Nguyên nổi giận một chút, mặt tối đen, giọng thô không ít.
-Đồng chí Lăng Nguyên, có chuyện gì từ từ nói, đây là thái độ nói chuyện với lãnh đạo sao? Việc này anh hiểu lầm tôi cũng không trách anh. Hiện tại hồ Ngọc Tuyền chúng tôi đã ô nhiễm.
Anh thấy không, Chủ tịch tỉnh Yến và Phó chủ tịch thành phố Chu đều thấy. Thật sự nếu không cải tạo vài trăm triệu thì hồ Ngọc Tuyền sẽ xong rồi.
Lúc này, cũng không phải lúc các anh trốn tránh trách nhiệm. Đều là anh em các khu, khu Hồng Liên các anh hẳn là cùng ngồi bình tĩnh nói chuyện. Nói về vấn đề làm sao trị được ô nhiễm.
Nhưng thái độ của các anh là thế nào? Gặp việc đầu tiên là trốn tránh trách nhiệm. Đây là việc đảng viên làm sao? Làm chuyện sai lầm đừng lo, mấu chốt là phải dũng cảm nhận sai, chịu trách nhiệm mới được.
Vu Tây Dương nghiêm mặt, tư thế mười phần