Cơ bản là không xem chức Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật của ông anh này ra gì. Ở tỉnh lấy ra mười mấy xe cảnh sát, nói là hỗ trợ đặc biệt cho Đức Bình.
Tuy nhiên lại cấp trực tiếp cho cục công an của cái tên Lâm Thiên kia.
Cậu nói xem, kêu anh đi cướp chiếc xe kia có phải không?
Vẻ mặt Hạ Hải Vĩ chua xót, thình thịch một tiếng, bàn làm việc bị anh ta đập rung thẳng lên, xem ra gần đây bị như vậy không ít.
- Tuy nhiên tôi có Chủ tịch Địa khu Vương phê chuẩn, ông ta chắc chắn sẽ cấp một chiếc xe, dù sao cũng phải cho tôi một chiếc xe chứ?
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, hắn vốn tưởng có Hạ Hải Vĩ là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tương trợ, muốn ba bốn cái sẽ không khó.
Hiện tại xem ra, ngay cả Chủ tịch Địa khu Vương muốn phê một chiếc cũng khó, chứ đừng hi vọng xa vời ba cái.
- Chủ tịch Địa khu Vương, phê thì có tác dụng gì chứ. Xe người ta đang ngồi chẳng lẽ anh lại định cướp về? Hơn nữa, Vương Triều Trung vô học kia không chừng là đang đóng kịch, có lẽ sau lưng sớm có Lâm Thiên giao cho cái gì rồi.
Hạ Hải Vĩ đóng cửa mở miệng mắng, biết văn phòng cách âm tốt, cũng không sợ người khác nghe thấy.
- Vương Triều Trung là đang chờ xem kịch hay, không ra cái gì cả.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn ra một ánh nhìn lạnh băng.
- Cũng không phải như vậy, phỏng chừng cậu đang ngã vào vòng xoáy lớn.
Hạ Hải Vĩ ném cái Hồng Tháp Sơn lại đây
Răng rắc…
Hai người ngồi xuống, Diệp Phàm hỏi:
- Vòng xoáy anh Hạ nói có phải là tôi bị kẹp ở giữa Bí thư Trang và Chủ tịch Địa khu Vương, bọn họ đang đấu nhau cái gì vậy?
- Ừ, trong mắt Chủ tịch Địa khu Vương, cậu sớm là người của Bí thư Trang, từ nay về sau, ông ta đều xem cậu như thế.
Nền tảng của Vương Triều Trung so với Bí thư Trang vững chắc hơn nhiều, ông ta là người gốc gác ở đây. Vài chục năm qua, đã tích lũy được nhiều quan hệ, cũng không phải mới làm quan, Bí thư Trang không thể bằng được.
Ở Đức Bình này, phỏng chừng có thao túng ba người lãnh đạo số một của huyện, số hai là môn sinh Vương Triều Trung. Về sau, ông em phải cẩn thận, súng trước mặt dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng.
Ma Xuyên là đất đầy thị phi. Nhân dân huyện đó, có ba mươi phần trăm là con cháu thổ phỉ, tổ tiên đều đao dính máu, hơn nữa, vẫn là loại cỏ hoang. Hiện tại bây giờ, đã qua vài chục năm, đám người thổ phỉ kia tính tình vẫn ít nhiều không sửa.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó thay, huống chi đây là lão tổ tông truyền cho.
Mắt mặt Hạ Hải Vĩ nhăn lại cùng một chỗ.
- Mặc kệ Vương Triều Trung có cho rằng tôi là người của Bí thư Trang, tôi đây cũng định cùng Bí thư Trang. Ông ấy mạnh thì tôi cũng có đường sống, mà ông ấy suy thì tôi cũng xong đời.
Diệp Phàm nói ra một câu độc, biết Hạ Hải Vĩ còn chưa bình tĩnh để nghiêng về ai.
Tự nhiên, cũng không muốn bàn lại về vấn đề này. Về việc đứng vào hàng, chuyện liên minh, tin rằng Hạ Hải Vĩ sau khi đã suy tính một thời gian sẽ đưa ra lựa chọn cẩn thận, lúc này, thời gian vẫn sớm.
Điều này cũng liên quan đến tiền đồ của anh Hạ, qua loa không được. Sai một ly là đi một dặm, rơi xuống vực sâu vạn trượng, không giống như mình, là bị ép đến đường cùng, không thể không đi theo Trang Thế Thành. Mặc dù muốn dựa vào Vương Triều Trung, người ta tuyệt đối cũng sẽ không tin tưởng mình, không chừng cho mình là gian tế của Trang Thế Thành phái tới…
Thằng nhãi này buồn bực nghĩ, chợt cười nói:
- Anh Hạ, bất kể thế nào, anh cho tôi đường đi ban đầu, lại cho tôi hai cái. Cũng cho tôi ba chiếc xe cảnh sát mở đường đi nhận chức ở Ma Xuyên, cũng nở mày nở mặt một chút.
- Lại cho cậu hai cái, cái đó thì dễ dàng. Tuy nhiên muốn đoạt xe từ miệng hổ, phỏng chừng tờ phê t này cũng là vô ích.
Hạ Hải Vĩ nói, lại khuyên nhủ:
- Tôi nghĩ hay là thôi đi, cũng chỉ là mấy chiếc xe thôi mà? Đừng có để vừa nhậm chức đã bị người ta chế giễu. Lúc đó Bí thư Trang sẽ nghĩ như thế nào?. Chờ cậu đến Ma Xuyên đứng vững cái đã, lúc đó lại đến không muộn? Lâm Thiên rất khó đối phó. Cậu đấu cùng ông ta, hiện tại giống như trứng chọi đá.
- Anh Hạ, anh cho tôi một tin chính xác. Xe kia là rút cấp cho cục công an Đức Bình hay là rút cấp cho Ủy ban chính trị Pháp luật.
Diệp Phàm hỏi thẳng, cũng không muốn dài dòng cái gì.
Trong lòng tự nhủ: “Có lẽ tôi chính là người khai hỏa đầu tiên ở Đức Bình, nếu ngay cả phát pháo đầu đều không phát hỏa, còn không có chỗ lăn lộn, sớm về nhà đi gặm khoai lang”
- Đương nhiên là rút cấp cho địa khu Ủy ban Chính trị Pháp luật. Cậu xem xem, đây là văn kiện Đảng của Ủy ban Chính trị Pháp luật. Lúc trước là phê xe tặng cho một số nhân sĩ nghèo khó địa khu, ý kiến thống nhất của Ủy ban Chính trị Pháp luật điều phối xuống phía dưới địa khu, hiện tại thì sao, điều phối cái gì, điều phối cái con khỉ.
Kỳ thật Hạ Hải Vĩ tương đối tức giận, vốn nói là chính mình điều phối xe, cũng chính mình có thể nhân cơ hội lấy lòng những người này, từ từ nuôi dưỡng thế lực của mình.
Nhưng thật trớ trêu, xe kia còn chưa chạy đến địa khu Mã Cẩu Pha đã trực tiếp được đưa vào địa khu của cục công an.
Toàn bộ đã bị Lâm Thiên chiếm rồi, phía dưới huyện có ý kiến, lỗ tai Hạ Hải Vĩ thiếu chút nữa cũng bị mấy người phía dưới Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật khu huyện, Cục trưởng công an nhồi vào.
Không ngờ như vậy, thật mất mặt Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hải Vĩ. Tuy nhiên Hạ Hải Vĩ biết, lúc này phải kiên nhẫn. Không phải Hạ Hải Vĩ bỏ quên, anh ta đang chờ cơ hội. Diệp Phàm thấy được thái độ này khiến hắn thấy được hi vọng.
Không nói thêm lời nào liền lấy bút ra phê chuẩn, lập tức phê hai chiếc. Đưa cho Diệp Phàm, cười nói:
- Thêm một chiếc của Chủ tịch địa khu Vương, tổng cộng ba chiếc, ông em đừng để cho đầu rơi máu chảy là được. Trước mắt tôi không nên ra mặt, cậu thử đi trước xem, cùng thương lượng với Lâm Thiên. Thật sự cho dù không được, dù sao ông em đến ngày đầu, cũng không có gì mất mặt, không mất mặt…
Nói xong, tiện tay mở cửa, hướng vào cửa quát thư ký Giang Kiệt:
- Lập tức đưa chủ tịch Diệp đi cục công an lấy xe.
- Lấy xe.
Đồng tử Giang Kiệt đột nhiên mở to, vẻ mặt kinh ngạc, tuy nhiên hoàn toàn tỉnh táo, nói:
- Được rồi, Chủ tịch huyện Diệp, mời anh đi theo tôi.
- Lên xe.
Diệp Phàm kêu Giang Kiệt lên, Giang Kiệt chỉ đường hướng thẳng cục công an địa khu mà đi.
Thư ký Giang tương đối buồn bực, tuy nhiên ngồi vào xe Wrangler lại cảm thấy có chút quỷ dị. Cái xe con này nhìn qua như là phế thải, làm sao ngồi xuống lại thoải mái như vậy. Xem ra còn êm hơn xe Santana 2000 của bí thư Hạ.
Đối với nghi hoặc của thư ký Giang, trong lòng Diệp Phàm âm thầm cười, nhìn thằng nhãi sờ sờ da sô pha, sờ sờ cửa sổ.
Biết người ta đang nhủ thầm trong lòng, cười thầm nói:
“Cái xe này của tôi hơn một triệu, được trang bị cho phó soái Tổ nòng cốt thứ 8 Tổ đặc nhiệm A. Đó là cấp phó quân đoàn trưởng đấy. Ngay cả nhân vật số một ở Đức Bình các anh xe cũng không được thoải mái như vậy, không thoải mái mới là lạ, phải không?”
- Thư ký Giang, Cục trưởng Lâm Thiên là người thế nào, anh kể cho tôi nghe về ông ta được không?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Lâm Thiên… ồ… một Cục trưởng rất lợi hại. Kẻ xấu nghe xong đều sợ mất mật. Người khác cũng rất sợ.
Giang Kiệt rõ ràng có chút sợ hãi, không dám nói tình hình thực tế.
Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Diệp quan hệ thân mật như vậy với chủ của mình Hạ Hải Vĩ, không nói thật ra chỉ sợ Chủ tịch huyện Diệp mất hứng nói hai câu trước mặt Bí thư Hạ, phỏng chừng chức thư ký của anh ta cũng chấm dứt.
Không lâu sau vào cục công an.
Đích xác không động, cửa đối diện tòa nhà hình như là mới xây, bên cạnh và mặt sau là những dãy nhà thưa thớt xây dựng kiểu cũ từ niên đại sáu bảy mươi.
Hơn nữa, không ngờ vẫn còn ba mươi phần trăm là gỗ, tường đất. Xem ra Đức Bình thực sự là nghèo, cục công an địa khu còn như thế, như vậy phòng công an huyện còn ra cái gì, Diệp Phàm cũng không dám tưởng tượng.
Công an, cảnh sát huyện Ma Xuyên thụ lý án máy kéo thì xin ý kiến chỉ bảo. Khó trách Lâm Thiên làm sao lại nhìn trúng đến mười cái xe cảnh sát, để cho từ miệng hắn đoạt lấy xe, việc kia có thể bị nhiều khó khăn.
- Cướp thịt từ trong miệng hổ.
Trong đầu Diệp Phàm hiện ra sáu chữ.
- Anh ta có thể xin được xe không?
Khâu Mậu Thủy hắng giọng cười nói.
- Ha ha, anh nói sao lão Khâu?
Chủ tịch Địa Khu Vương nhìn Chánh văn phòng Khâu Mậu Thủy một cái, thản nhiên cười nói.
- Tôi cá 100 tệ, cá hắn chắc chắn không thể xin được, cho dù là một chiếc.
Khâu Mậu Thủy cười nói.
- Thằng ngốc mới cá với anh, rõ ràng chịu thiệt thôi, anh nghĩ rằng tôi và ông ta già rồi hồ đồ có phải không.
Chủ tịch Địa Khu Vương trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đã lâu.
- Anh không già, mà là tên họ Trang già. Hôm nay khiến cho Lâm Thiên tát hắn một cái. Khiến đông đảo các đồng chí cán bộ trong địa khu xem xét, xem ông ta mời đến người tài năng cỡ nào.
Tuy nhiên, muốn hay không cũng giải thích với Lâm Thiên một chút, cũng không thể quá mức, đừng thực sự mà đánh thằng ranh kia rơi răng xuống đất, người ta dù gì cũng là Chủ tịch một huyện, buổi chiều còn phải đi nhận chức.
Không thể để xảy ra chuyện chưa nhậm chức mà đã phải vào bệnh viện được, ha ha…
Khâu Mậu Thủy thoải mái mỉm cười, anh ta cùng học với Chủ tịch Địa Khu Vương, quan hệ tương đối thân thiết. Nói gì cũng tự do mà không bận tâm gì.
- Đến bệnh viện, có lẽ được.
Chủ tịch Địa Khu Vương không hề hé răng, rút Bahar hút ra khói, không biết nghĩ cái gì.
- Cái gì? Chủ tịch huyện Diệp đi càn quấy cục công an lấy xe.
Trang Thế Thành có chút nóng nảy, hướng về phía Bí thư Tống Quy Ninh nói:
- Cậu lập tức đuổi theo sau.
- Đúng vậy.
Tống Quy Ninh vừa bước chân trước ra khỏi cửa, lại bị Trang Thế Thành kểu trở lại, nói:
- Xong rồi…Chờ xem thế nào đã..
- Đây là một cơ hội, tôi muốn nhìn xem, thằng nhãi này là con rồng hay là côn trùng? Là côn trùng thì ta đừng hi vọng vào hắn, là rồng thì sẽ được trọng dụng. Diệp Phàm, xem biểu hiện của mày hôm nay thế nào. Mấy chiếc xe mà không đoạt được, thì nói gì đến dẫn dắt Ma Xuyên?.
Trang Thế Thành vừa buồn vừa vui, tuy nhiên, cũng bảo thư ký bất cứ lúc nào cũng phải tăng cường xem xét.
Cục trưởng Lâm Thiên là một người tương đối khỏe mạnh, thân cao một mét tám, mũi cao, hai mắt sáng ngời. Mặc một áo jacket, trong phòng làm việc cũng không mặc trang phục cảnh sát. Người này nghe nói trên ba mươi, thuộc diện thanh niên từng trải đầy kinh nghiệm.
Diệp Phàm đi vào khi anh ta đang ngồi nhàn nhã trên ghế xoay, cặp chân gác cao trên bàn làm việc, đang dở cái tạp chí gì, bởi vì tờ mặt có hình một đại mỹ nữ, xem ra cuộc sống rất có hương vị.
- Cục trưởng, vị này là đồng chí Diệp Phàm, Chủ tịch huyện Ma Xuyên, nói là có việc quan trọng muốn tìm anh.
Thư ký sau khi được Lâm Thiên cho phép nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhỏ giọng nói.
- Tới thì tốt, gọi cậu ấy vào.
Lâm Thiên ngẩng đầu, buông hai chân xuống, kỳ thật Diệp Phàm tới, anh ta đã sớm được chủ nhiệm Khâu điện thoại cho biết.
Diệp Phàm đi đến, thằng nhãi này cũng không đứng lên nghênh đón một chút hoặc chào hỏi. Hơn nữa yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thật lâu sau không lên tiếng.
Diệp Phàm đương nhiên cũng bình tĩnh nhìn anh ta, cũng không hé răng, hai người giống như là ha hổ đang đấu đầu với nhau, đúng là trên mèo.
Trong lòng Giang Kiệt, thư ký của Hạ Hải Vĩ lại thầm kêu khổ, xem tư thế của hai người này, kẻ tám lạng người nửa cân. Hai người nhìn qua đều là kẻ không dễ dàng chịu thua, giống như các loài vật giống đực.
Chủ tịch huyện Diệp nghe nói lên chức Chủ tịch huyện khi mới hai mươi tuổi, không có bản lĩnh làm sao có thể ngồi vào chức Chủ tịch huyện chứ?
Mã Lâm Thiên chưa đến ba mươi ngồi vào chức cục trưởng cục công an Địa khu, nghe nói ở tỉnh này thâm sâu bất khả trắc
Hai người này, cấp bậc như nhau, không thiếu một trận tranh đấu. Nếu chủ tịch huyện bị thương…, chính mình làm sao giải thích được với Bí thư Hạ.
Cho nên, hai người Diệp Phàm cùng Lâm Thiên không có động tĩnh gì, khiến thư ký này bị dọa nhũn hai bắp chân ra, khẩn trương giơ tay chống vào tường mới cảm giác đứng được vững.
- Cậu chính là Diệp Phàm? Quyền Chủ tịch huyện Ma Xuyên?
Lâm Thiên có vẻ hết kiên nhẫn, lên tiếng trước.
Xem ra có được công phu bình tĩnh hay là trù dọa một phen. Có lẽ anh ta cho rằng người này đấu cùng mình, không phải cùng một cấp. Đương nhiên, trong Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, nhất định có chủ nhiệm Khâu Mậu Thủy giật giây.
- Anh chính là Lâm Thiên, cục trưởng Công an Địa khu?
Diệp Phàm gật đầu, mất thăng bằng hỏi lại.
- Không thể giả được.
Lâm Thiên trên mặt lộ ra vẻ mặt khinh miệt, tư thế quân trướng gì thế kia.
- Có lý.
Diệp Phàm liền phun ra hai, chiếm chỗ trước, Lâm Thiên có vẻ tức giận ngồi không yên. Mắt chuyển động, thằng nhãi này ngồi xuống bình tĩnh, thẫm nghĩ, xe ở trong tay ông, hắn đến lấy xe, hẳn là để ông chủ động mới đúng, không vội, ngăn chặn hắn mới được. Vì thế, thằng nhãi này khẽ mỉm cười, hừ nói:
- Đến cướp xe?
- Không phải cướp, tôi có lãnh đạo phê chuẩn, chính đại quang minh, tới lấy xe.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cái đó thì có tác dụng chó gì?.
Lâm Thiên há một nói ra một câu độc, rất có dòng hương vị.
- Điên cuồng, không phải là Cục trưởng cục Công an sao?
Diệp Phàm cản trở lại. Tính toán ban đầu đâu có tốt, tuy nhiên, theo hiện tại xem ra, Lâm cục trưởng này cũng không phải ăn ở tốt.
Có khi anh cầu xin người ta cả ngày người ta cũng chẳng thèm đếm xỉa gì tới anh. Với loại “giống đực” này phải lấy sự mạnh mẽ, cứng rắn hơn bật lại mới được. Mày mạnh tao còn mạnh hơn, mày ngông cuồng tao càng ngông cuồng hơn. Nếu không thì chẳng làm gì được.
- Ha ha…Chỉ là một cục trưởng Công an. Nói được lắm vị chủ tịch huyện ạ? Lâm Thiên cũng muốn nói, không phải chẳng qua cũng chỉ là một chủ tịch huyện thôi sao? Tuy nhiên, từ trước tới giờ tôi nói đều có lý lẽ. Loạt xe đó đúng là từ tỉnh cấp xuống, tuy nhiên, bây giờ đều ở dưới mông Lâm Thiên tôi. Muốn đem đi mấy cái cũng được, nhưng phải xem bản lĩnh của cậu đến đâu?
Lâm Thiên tùy tiện cười.
- Ồ, đem quy tắc của anh nói nghe một chút nào.
Diệp Phàm lúc này rất hứng thú, cười híp mắt, hắn thích nhất cùng người khác đánh cuộc, hình như cũng từng đánh cuộc không ít, chưa từng thua.