Chu Ngọc Hà sửng sốt, nhăn mặt lại.
- Tỉnh ủy cấp cao đã chú ý rồi, bằng không, Giám đốc sở Võ cũng không tự mình đi hỏi việc này. Cán bộ cấp cao trên tỉnh đã chú ý rồi, người trên Bộ sẽ đến thôi. Nhưng, nói thì dễ nghe. Nói là xuống giúp đỡ chúng ta, thật ra, đến lúc đó, chúng ta đều phải diễn rồi.
Trịnh Đông có chút không phục.
- Trịnh Đông, đến lúc đó anh đừng có giận dỗi. Đồng chí trên Bộ bảo chúng ta làm như thế nào thì chúng ta làm như thế là được.
Vẻ mặt Chu Ngọc Hà nghiêm túc, nói:
- Biết rồi, nhưng, tôi kêu oan cho Giám đốc sở Chu anh đấy. Cấp bậc của Vương Triều còn không bằng anh, dựa cái gì mà anh ta sắp xếp chúng ta phải nghe theo. Đoán chừng những đồng chí mà anh ta gọi nhiều nhất cũng phải có cấp bậc chứ.
Trịnh Đông nói:
- Ha ha, anh chưa nghe sao? Trưởng ban trên Bộ xuống đều là lãnh đạo của chúng ta. Người ta là người trên Bộ cử xuống. chúng ta à, là đơn vị cấp dưới, phải phục tùng cấp trêm thôi.
- Ha ha, người ta là đặc sứ trên Bộ, là người đại diện cho cho lãnh đạo trên Bộ. chúng ta nghe theo anh ấy cũng là lẽ thường tình.
Chu Ngọc Hà cười thần bí, nói:
- Thật ra, các anh nghĩ mà xem, chúng ta nghe họ đối với chúng ta cũng không phải là chuyện gì xấu cả mà?
- Việc này mà không phải là việc xấu à, chúng ta đều biến thành người hầu rồi. Việc này, bảo đi đâu là đi đấy sao?
Trịnh Đông nhất thời không nghĩ mà nói ra những lời này.
- Ý của Giám đốc sở Chu là gì?
Tần Quốc Trung dù sao tuổi cũng cao hơn một chút, đột nhiên nghĩ đến điều này, giống như là ngộ ra vậy.
- Đúng vây, các anh nghĩ mà xem. Vụ án này hiện giờ có liên quan đến hai đầu sỏ của thành ủy Giang Hoa. Hơn nữa, rất có khả năng xuất hiện người thứ ba thậm chí là người thứ tư nhúng tay vào. Mà tất cả các lãnh đạo trên Bộ đều tham gia. Anh nghĩ mà xem, vụ này không lớn sao?
Chu Ngọc Hà nói:
- Hiểu rồi, ý của sếp Chu chúng ta không kéo vào. Để cho Bộ làm việc, ngược lại có thể xem là diệu kế.
Trịnh Đông rốt cuộc hiểu vấn đề rồi.
- Loại việc này, thật sự khó giải quyết. Nếu như làm không tốt sẽ làm bị thương chính chúng ta, so sánh với “cao thủ”, chúng ta bị cho là cái gì?
Chính là hai chum đầu sỏ của địa ủy Giang Hoa, người nào là người dễ trọc đây. Đặc biệt là trợ lý Diệp, chúng ta với thật thận trọng với hắn.
Cho nên, ít nói đến quá trình điều tra ở đằng sau đi, làm nhiều việc, báo cáo cho hắn. Phải tôn trọng lãnh đạo.
Chu Ngọc Hà thừa nhận nói:
- Hắn không phải là người phá án sao, theo lý là phải tránh chứ.
Trịnh Đông hừ nói:
- Ha ha, báo cáo là báo cáo, xem anh báo cáo được cái gì. Người ta một tay che cả Giang Hoa, hiểu tình hình tiến triển vụ án là chuyện bình thường.
Chu Ngọc Hà cười nói:
Buổi chiều.
- Lời đồn vẫn là lời đồn, lời đồn khỉ gió.
Chu Gia Sinh như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng làm việc rồi.
Vừa nghe thấy tin Triệu Nhất Thác đã choáng váng rồi. Chu Gia Sinh không thể thấy được, trong mắt Triệu Nhất Thác đột nhiên tai họa lại ập xuống.
- Đúng rồi, thật là điên rồ rồi?
Chu Gia Sinh đột nhiên hỏi lại:
- Điên rồi, chắc chắn điên rồi. Chuyên gia trên Bộ đã xen xét xong rồi. Nói là đoán chừng gánh nặng tâm lý quá nặng rồi. Bị đâm ở đằng sau sẽ rất khó hồi phục, cuối cùng thần kinh bị hù dọa mà phát tác thành điên.
Triệu Nhất Thác nói:
- Con mẹ nó, sớm không điên muộn không điên lại điên vào đúng lúc này. Anh điên rồi tôi biết phải làm sao? Đến lúc đó, việc này càng ngày càng mơ hồ, muốn làm cái gì thì làm.
Chu Gia Sinh tức giận.
- Chủ tịch địa khu Chu, chúng ta cũng không nhất thiết phải lo lắng gì cả. Việc này, không phải là còn liên quan đến một người khác sao? Nghe nói anh ta còn đùa giỡn ở trước mặt nhân viên công an tỉnh, thiếu chút nữa đánh nhau. Nhưng, sau đó đoán Giám đốc sở Võ quay về nói cái gì, tên ấy lại quay trở về rồi.
Triệu Nhất Thác nói:
- Người ta là trợ lý trưởng của công an tỉnh, còn hữu danh vô thực hơn chúng ta, chúng ta không thể đứng trước mặt chu ngọc hà mà đùa giỡn được nhưng người thì có thể.
Nhất Thác, khác nhau là như thế, đây là biểu hiện của quyền lực trực tiếp nhất. nếu như tôi có danh hiệu này, Chu Ngọc Hà còn dám giải quyết việc của chúng ta sao?
Sao lại thế, tiểu nhân đắc trí.
Chu Gia Sinh nhìn không nổi chửi má nó, gần đây rất nhiều đả kích khiến cho anh ta nhanh chóng bị sụp đổ.
Cấp trên là Trưởng ban Bạch không hài lòng, nhưng mà trên địa ủy lại bị diệp phàm ép cho rất thảm, bây giờ ngay cả dân chúng cũng bịa đặt, thêm một chút, không quan tâm là mọi người có chịu được hay không.
- Nhất Thác, tăng cường tốc độ phá án.
- Không được rồi, không phải là do chúng ta.
Không thể tin được là Triệu Nhất Thác lại chua xót thở dài.
- Có ý gì?
Chu Gia Sinh nhìn Triệu Nhất Thác nói:
- Mặc dù là Chu Sảnh Trường đích thân đến.
Nhưng, không phải là làm việc chính với cục công an khu Giang Hoa chúng ta sao? Cường Long còn không đối đầu với hổ?
Triệu Nhất Thác anh cũng không phải là trái hồng, một Chu Chu Ngọc Hà đã khiến anh thành ra cái bộ dạng này sao.
Chúng ta nhất định phải nắm bắt quyền chủ động vụ án này. Bằng không, đến lúc đó làm cái gì, người khác sớm đã biết, chúng ta còn bị coi thường.
Cứ như vậy có vẻ như khá bị động. chúng ta tuyệt đối không thể bị động, nắm giữ được chủ động mới có thể nhìn được toàn cục.
- Không phải chúng ta muốn bỏ quyền chủ động này, nếu như chỉ có Chu Ngọc Hà đến làm một chút, nhưng bây giờ không giống như thế người trên Bộ đã xuống rồi.
Vừa mới nhận được tin, Chu Ngọc Hà đã bỏ quyền chủ động rồi, hỗ trợ người trên Bộ phá án. Đương nhiên, bề ngoài Chu Ngọc Hà vãn nắm bắt được tình hình, trên thực tế chính là theo đuôi.
Không phải là trưởng phòng trên Bộ xuống rồi sao?
Triệu Nhất Thác giận giữ nói:
- Haiz
Chu Ngọc Hà cảm thấy có gì đó. Chính là cố ý nhượng bộ quyền chủ động. Khu Giang Hoa này đã biến thành nơi đầy thị phi rồi. Nếu có thể đồng chí ấy đã sớm muốn bứt ra rồi, có thể không phải tận lực tận tâm.
Chu Gia Sinh thở dài, sắc mặt tương đối khó coi.
Phân khu quân đội Giang Hoa là một nơi giam giữ bí ẩn.
Diệp Phàm và Bao Nghị cùng đi vào, đã được chuyên gia trên tỉnh giám định người bị bệnh tâm thần đang lắc loạn điên cuồng trên giường.
Thằng nhãi này kêu to, mà tay chân đều bị trói chặt ở khung giường rồi. và mấy vị cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm người này.
- Các anh ra ngoài hết đi.
Bao Nghị phất tay, mấy tên cảnh sát này sau khi chào cũng đi ra ngoài.
Nội khí xuyên thấu qua đôi mắt chim ưng trong cơ thể Mộc Lý Cát, chậm dãi chảy, không lâu sau đó, Diệp Phàm thu công.
- Xa Thiên, anh đến đây kiểm tra cái gì vậy?
Diệp Phàm hỏi:
- Tôi có chút cảm giác, giống như là ở não bộ bị bệnh vậy. Nhưng, cụ thể là bệnh nặng như thế nào tôi cũng không biết rõ lắm.
Xa Thiên hơi lắc đầu nói:
- Ha ha, nội khí người này còn không mạnh bằng anh. Nhưng, nội khí của người này có chút kỳ lạ.
Diệp Phàm cười nói:
- Có phải có cảm giác giống như có sâu lông đang bò không, vừa rồi sau khi tôi đưa nội khí vào có cảm giác cơ thể có chút ngứa. mới làm được nửa ngày ngứa không chịu được để tiếp tục kiểm tra. Nhưng, càng ép bộ não thì càng cương lên, cuối cùng tôi chỉ đảo qua được mấy lần, bởi vì, thật sự là ngứa không chịu nổi.
Xa Thiên nói:
- Ha ha, đúng vậy. tôi đoán là nội khí người này luyện trong đó có tồn tại một nội chất gây ngứa.
Cho nên, cho dù công lực của người này còn thấp hơn so với anh một chút, nhưng bởi vì đây là tính đặc thù của nội khí.
Cho nên, khiến cho anh bó tay không có cách nào, nhưng thôi, gặp người có công lực quá cao như anh ta, tác dụng làm ngứa của anh ta cũng yếu dần thôi.
Diệp Phàm cười nói:
Trên đời này còn có loại nội khí thầnhưng kỳ này sao, thật đúng là mở mang tầm mắt rồi.
Bao Nghị rất phục nói:
- Thế gian rộng lớn như thế, tình hình nào cũng có. Điều này, cũng không kỳ lạ. đối với sự việc này, đầu tiên tôi sẽ dồn cho cái vật làm ngứa ấy rơi ra khỏi người Mộc Lý Cát sau đó hồi phục cho anh ta sau.
Hơn nữa, tôi cảm thấy nội khí gây ngứa này có phải là một loại độc tố trời sinh hay không. Ví dụ như, bệnh có chút khuẩn có thể ép được.
Giống như bệnh nấm ngoài da vậy. đây là một loại bệnh có tính lây nhiễm rất cao, bệnh này thu hút những thực khuẩn gây ngứa.
Lúc bệnh nấm ngoài da phát tác thì trên da sẽ xuất hiên những lấm tấm màu đỏ màu xám, hoặc là trên đầu xuất hiện một cái mụn tròn.
Nên có thể nhìn rõ vi khuẩn này này bên ngoài da, nhưng kết quả bên trong mắt thường không nhìn thấy được.
Mà khuẩn bệnh này phát ra trên toàn bộ cơ thể mắt thường khó có thể nhìn thấy được, đoán chừng nhìn qua kính hiển vi mới có thể nhìn thấy được.
Nhưng, bởi vì năng lực đặc thù của tôi, cho nên, có thể cảm giác nhìn thấy được. chỉ cần có thể nhìn rõ trong nội khí mà anh ta giấu cái chất đấy thì chúng ta có thể ép chất này ra.
Bước tiếp theo chúng ta có thể từ tư giải cái thứ mà người này đã ám.
Diệp Phàm vừa nói, đôi mắt chim ưng cẩn thận quan sát.
Hơn nữa, nội khí trong trong cơ thể của Mộc Lý Cát chảy rất chậm, cảm nhận thấy nội khí này có tính đặc thù.
- Loại này thật tốt, nếu có thể luyện thành công như thế này. Người mà bị đánh thì nội khí sẽ đánh người. người bị đánh sẽ không biết ngay bởi vì ngứa không chịu nổi trở nên điên cuồng.
Bao Nghị cười nói:
- Ha ha, tôi nghĩ công lực của người này đạt tới mức này, đoán chừng là có thể làm được như thế.
Đến lúc đó, xuất một chưởng, giống như độc khí phát ra. Đến lúc đó, anh mà bị dính vào thì sẽ bị ngứa đến phát điên mà chết đấy.
Việc này, còn đáng sợ hơn là giết người. cũng không khác mấy so với đạn trong chiến tranh thời hiện đại.
Các tiền bối của chúng ta thật là thông minh, tự nhiên có thể nghĩ ra cách này. Điều này, thật sự phải nhìn vào thực tế.
Cũng thuộc loại độc trưởng, đoán chừng là người này từ nhỏ đã tiếp xúc với vi khuẩn bệnh ngứa này, từ nhỏ đã luyện công cùng với chúng rồi.
Mà bản thân ông ta vì tiếp xúc lâu dài nên mới có khả năng kháng bệnh. Mà những người khác thì không thể như thế được.
Diệp Phàm cười, thử dùng nội khí tấn công.
Sau mấy lần thay đổi độc chất cuối cùng cũng có hiệu quả, một loại độc chất trong đó giống như thuộc tính của vi khuẩn gây bệnh ngứa.
Trong lòng Diệp Phàm rất vui, không ngừng tăng cường tốc độ. Mộc Lý Cát kêu thảm thiết, suốt ba giờ đồng hồ, đã ép hết hoàn toàn chất độc ngứa ra ngoài, Mộc Lý Cát đã dẫn im lặng trở lại.
Bước tiếp theo là rửa sạch chỗ bị ám, việc này, nếu không thì dùng cái gì để tẩy não.
Đối với việc Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng mà nói cũng không phải là chuyện khó, nửa giờ sau, hoàn toàn có thể ép được hết bệnh ra khỏi người Mộc Lý Cát, người này cũng dần dần tỉnh lại.
Việc làm tiếp theo chính là Bao Nghị dẫn người đi thẩm vấn, Diệp Phàm về nhà nghỉ ngơi.
Sáng ngày thứ hai, Bao Nghị gọi điện thoại tới. nói là đã điều tra được dấu hiệu tên là cuồn cuộn của Phi Hùng. Nhưng, cuối cùng cơ thể của Phi Hùng lại bị mắc kẹt.
Bởi vì, Phi Hùng bị mất tích, tạm thời rất khó có thể tìm thấy người, manh mối lại bị đứt.