Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt ngượng ngùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Quả thực là tôi biết thân phận của ông ấy. Tuy nhiên, hiện tại cậu rời khỏi tổ đặc nhiệm A rồi, còn hỏi cái này để làm gì? Nhưng, lão Vương đúng là vương bài thần bí nhất của Tổ đặc nhiệm A, là một trong những người bảo hộ của nước cộng hoà chúng ta.

Đường Hạo Đông dường như ở trong lúc vô ý đã hé lộ một chút tin tức, đó chính là, ông lão thần bí họ Vương kia.

Hơn nữa, theo cách xưng hô “lão Vương” của Đường Hạo Đông, Diệp lão đại nhìn ra được, " lão Vương " rất được các lãnh đạo quốc gia tôn trọng.

Diệp Phàm vừa nghĩ cũng hiểu rõ, Đường Hạo Đông tuyệt đối sẽ không tiết lộ hết. Từ đó có thể chứng minh, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là, Đường Hạo Đông cố ý tiết lộ cho mình biết.

Diệp Phàm trong lòng lập tức cản thấy kích động, bởi vì, hắn cảm thấy, trong mắt của Đường Hạo Đông phân lượng của hắn hẳn là lại gia tăng thêm một chút rồi. Tuy nói chỉ một chút xíu thôi, nhưng là là một bước tiến lớn rồi.

- Haizz, tuy nói hiện tại thân thủ của tôi thấp. Cũng rời khỏi tổ đặc nhiệm A rồi, tuy nhiên, đối với loại cao nhân này, tôi vẫn vô cùng bội phục, thực hy vọng có thể được lão Vương chiêu gặp.

Diệp Phàm cố ý biểu lộ vẻ khâm phục trên mặt.

- Cậu muốn tìm ông ấy để khôi phục công lực, không cần. Ông ấy có kiểm tra qua thân thể của cậu, lão Vương đã nói là không có biện pháp.

Đường Hạo Đông nói thẳng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Tài liệu sửa chữa khe suối Vượng Phu này tôi chưa xem. Nhưng tôi biết cậu muốn làm gì.

- Tôi...

Suy nghĩ cẩn thận của Diệp lão đại đã bị Đường Hạo Đông vạch trần, vô cùng ngượng ngùng.

Gãi gãi đầu, đứng ngồi không yên.

- Tuy nhiên, tôi có thể cho cậu một kiến nghị nhỏ, vậy tôi viết trên giấy đi nhé.

Đường Hạo Đông cười cười, lấy bút viết một hàng trên tài liệu.

Khe suối Vượng Phu của thành phố Hải Đông quả là đã đến mức không thể không sửa chữa rồi. Đề tặng: Đường Hạo Đông.

- Cảm ơn chủ tịch Đường đã phê chỉ thị.

Diệp lão đại hưng phấn đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, có câu chỉ thị này, đến lúc đó có đến các phòng ban ở tỉnh đòi tiền, thì cứ phải gọi là Thượng Phương bảo kiếm. chữ do Phó chủ tịch Đường phê, dùng câu “một chữ ngàn vàng” cũng không đủ để hình dung.

- Ha hả, xem như tiền lì xì năm mới cho cậu đi. Bằng không, cậu tặng cho tôi rượu thuốc, tôi cũng không thể không phóng khoáng một chúng đúng không nào? Không chừng sau này khi trở về cậu sẽ nói tôi thế này thế nọ.

Chủ tịch Đường khoát tay pha trò cười.

- Không dám không dám!

Diệp lão đại liên tục gật đầu.

Ra ngoài.

Diệp Phàm tâm tình vừa hưng phấn lại vừa nặng trĩu, nặng trĩu chính là vì tình trạng ô nhiễm ở Hải Đông không ngờ lại đưa lên tài liệu tham khảo nội bộ cấp cao của Đảng.

Vui là vì Phó chủ tịch Đường đã ký tên, một bản Tài liệu tham khảo nội bộ đã không đơn giản là một bản Tài liệu tham khảo nội bộ nữa. Giờ, nó đã trở thành “Thượng phương bảo kiếm” có thể hái mũ quan của người ta rồi.

Có nó, lúc nào mọi chuyện thực sự không thể chống đỡ được nữa sẽ lấy nó ra. Chắc chắn, đồng chí Phạm Viễn sẽ kinh ngạc đến ngây người đổ mồ hôi mất.

Có nó sẽ dễ làm việc hơn. Tuy nhiên, Phó chủ tịch Đường cũng có dặn.

Trừ phi đến lúc vạn bất đắc dĩ, nếu không đừng lấy ra. Vậy là có ý gì, Phó chủ tịch Đường đang kiểm tra năng lực của mình, nếu mình có thể giải quyết mà không cần dưa bản Tài liệu tham khảo nội bộ này ra, rất có thể sẽ để lại một ấn tượng tốt trong lòng Phó chủ tịch Đường.

Núi Tử Kim của thành phố Tân Môn không ai mà không biết



Dưới núi Tử Kim có một hộ dân ở, người Tử Kim gọi đó là “Lam viên”. Tại sao lại gọi là “Lam viên”, bởi vì bên trong là khu vườn của nhà họ Lam.

Nghe nói là một gia tộc rất xa xưa, đồng chí nổi tiếng nhất trong Lam viên hiện nay chính là Chủ tịch thành phố Tân Môn đương nhiệm đồng chí Lam Bình Phong.

Diện tích của Lam viên tương đối lớn, nằm ở khi ngoại thành thành phố Tân Môn. Ngôi nhà cũng không quá bắt mắt, chỉ là một toàn nhà ba lầu gạch ngói xanh.

Tuy nhiên, diện tích cũng tương đối lớn. Xung quanh là một khu đất rộng, dài chừng hai dặm.

Kỳ lạ là, quanh tòa nhà trồng đủ loại rau quả linh tinh.

Người không biết chắc còn tưởng Lam viên chỉ là đại viện của một gia đình làm nông mà thôi. Người hiểu rõ Lam viên này, thì rất mong được tới đây, đứng ngoài nhìn chăm chăm vào tòa nhà.

Đêm khuya, tại một mảnh cỏ bên ngoài tòa nhà Lam viên. Lúc này có một thằng nhãi mình đầy mồ hôi đang điên cuồng đánh đấm, giẫm đạp trên bãi cỏ. Khiến cho cành lá rơi rụng, cây cỏ cúi đầu.

- Đánh chết mày này, chó Nhật, chó Nhật!

Người thanh niên vừa mắng, vừa hung hăng giẫm lên đám cỏ, giẫm cho chúng thành bùn lầy rồi mà dường như vẫn không cam lòng, cứ giẫm tiếp, cả bàn chân đã lún sâu vào trong rồi.

Lúc này, bên ngoài Lam viên vang lên tiếng thắng xe “kétttttttttt”.

Tuy nhiên, cậu thanh niên kia vẫn không dừng lại, ra sức giẫm mạnh đám cây cỏ đáng thương, miệng còn chửi bậy, đang phát tiết cơn giận.

Nhất định là rất giận!”

- Tín Trạch, con đang làm gì đấy, làm cả khu vườn lộn xộn cả rồi, chẳng ra làm sao cả.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên. Lam Tín Trạch vừa nghe thấy đã thu chân lại.

Hình như, giọng Lam Tín Trạch tương đối sợ hãi, miệng lẩm bẩm nói:

- Bác cả, con sai rồi!

- Sai chỗ nào?

Cùng với giọng nói đó, một người trung niên bước chân vững vàng bước đến. Người này nhiều nhất chỉ khoảng 50 tuổi, sắc mặt khỏe khoắn, vai rộng.

Đi cạnh người trung niên là một chàng thanh niên tướng mạo tương đối giống. Dáng người tương đối lớn, vì khung xương to, tóc chải một mái, cánh mũi hểnh, mặc bộ đồ tây may vừa khéo, nhìn có vẻ đẹp trai, phong độ.

- Cậu xem xem, có phải bị cô nàng họ Phí kia chọc giận, nên tìm về trút giận lên đám cỏ không, một cô nàng mà cũng chẳng trị được, còn dám ở đây mà chửi mẹ nó. Có bản lĩnh thì đến mà trút giận trên người cô nàng họ Phí ấy.

Tên thanh niên kia lớn tiếng nói với Lam Tín Trạch.

Người này tên Lam Tồn Quân, con trai của Chủ tịch thành phố Lam Bình Phong. Hiện nay đang đảm nhiệm Vụ trưởng vụ xuất nhập khẩu thuộc Bộ ngoại thương.

Lam Tồn Quân mới đầu ba mươi là Phó vụ trưởng trẻ nhất ở trung ương, đúng là tuổi trẻ tài cao.

Hơn nữa, thân thế cũng không tầm thường, gia tộc không tầm thường, dĩ nhiên, trên khuôn mặt người thanh niên này thường có một tia cao ngạo lạnh lùng rồi.

Tia cao ngạo lạnh lùng này, thường khiến các cô nàng bị mê hoặc. Người ta nói, tàn bạo thì gọi là lạnh lùng hà khắc, chính là vì chữ “lạnh” này mà ra cả. Người trong giới ở Tân Môn đều gọi Lam Tồn Quân là Lam thiếu gia.

Vừa thấy người anh họ Lam Tồn Quân này, Lam Tín Trạch giống như tìm được chỗ dựa.

- Anh, em biết làm cách nào khác?

Lam Tín Trạch mặt mày buồn bã, ánh mắt hơi thất thần. Kỳ thực, tên này đang câu cá. Gã biết, anh họ mình không thể nào không để ý chuyện của mình.

Huống hồ, nếu mình có thể nên duyên với Đại tiểu thư Phí gia trang, với bối cảnh Phí gia, Lam gia sẽ có hy vọng tiến lên bậc thang mới. Bằng không, nếu chỉ dựa vào sức bật của Lam gia thì cũng chẳng có được kết quả gì.

Lam Bình Phong tuy nói là Chủ tịch thành phố Tân Môn, ủy viên Trung ương Đảng, là cán bộ cấp tỉnh. Cái này, tuy nói là một quan to của tỉnh. Nhưng, ở khắp cái nước Trung Quốc này, người như vậy cũng không ít.

Chỉ đến khi Lam Bình Phong lên được chức Bí thư thành ủy thành phố Tân Mông, chính thức tiến vào chiếc ghế Ủy viên bộ Chính trị thì Lam gia mới có thể chính thức bước lên trời. Mà Lam Bình Phong muốn ngồi lên vị trí này, trách nhiệm vô cùng nặng nề. Nếu không có sự ủng hộ của Phí gia chắc chắn không thể rồi.



- Rốt cuộc là có chuyện gì? Bị cái gì đập vào đầu à? Sao cậu tức giận như vậy chứ, muốn đạp hết cây cỏ trong vườn để trút giận à. Chẳng được tích sự gì cả!

Lam Tồn Quân cốc đầu em họ, cười mắng. Hai anh em cùng nhau lớn lên, ngay cả chuyện mặc chung cái quần cũng từng làm rồi, cho nên, tình cảm anh em rất tốt đẹp.

- Anh, Điệp Vũ bị người ta cướp mất rồi.

Lam Tín Trạch vẻ mặt tức tối, nói.

- Cướp, ai cướp được của cậu. Không phải cậu từng nói, chuyện của cậu với Điệp Vũ, ván đã đóng thuyền rồi, hơn nữa, cậu cũng từng nói, cậu đã hàng phục được Điệp Vũ, bước tiếp theo là chờ đính hôn thôi

Giờ sao lại xuất hiện một Trình Giảo Kim chứ. Nói cho anh nghe nào, là thần tiên phương nào dám cướp phụ nữ của nhị công tử nhà họ Lam chúng ta?

- Quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc Diệp Phàm, em mới điều tra được. Tên đó ngông cuồng lắm, lái một chiếc Santana 200 cũ mèm lên thủ đô. Mẹ nó, không sợ té chết à.

Lam Tín Trạch không kìm được mắng.

- Tình hình thành phố Hải Đông như thế nào?

Lam Tồn Quân nhíu mày, hỏi.

- Là thành phố cấp ba xếp hạng trung bình trong tỉnh Nam Phúc, nhân khẩu mấy triệu người. Nghe nói tài nguyên khoáng sản phong phú. Cũng có vài xí nghiệp khai thác mỏ đồng.

Nói đến đây, Lam Tín Trạch liếc nhìn anh họ Lam Tồn Quân.

- Thành phố cấp ba, quái lạ. Chủ tịch thành phố cấp ba ít nhất cũng phải gần bốn mươi. Cô nàng Điệp Vũ mới bao nhiêu chứ, khoảng hai mấy, sao lại đi kiếm mấy người trung niên. Chẳng lẽ tên nhãi đó gia thế rất cao, không phải người của Diệp gia thủ đô chứ?

Lam Tồn Quân hỏi.

- Không phải, làm sao có thể là người nhà của Phó thủ tướng Diệp Toàn Sâm hệ Nam Viên, Kinh phái được. Em điều tra rồi, thằng nhóc đó xuất thân bình thường, gia đình cán bộ nhỏ huyện Cổ Xuyên tỉnh Nam Phúc.

Lam Tín Trạch nói, liếc nhìn anh họ, nói thêm:

- Tuy nhiên, có chút kỳ lạ. Thằng nhãi đó xuất thân bình thường sao có thể leo nhanh đến thế được. Chưa đến ba mươi tuổi đã là quyền Chủ tịch thành phố? Cái này, hình như con cháu xuất thân trong đại gia tộc cũng chẳng có ai thăng quan nhanh đến như vậy?

- Có chút kỳ lạ, sao leo nhanh thế được. Cho nên, sau khi tìm hiểu tình hình cậu không dám động thủ. Suy đi nghĩ lại, muốn tôi nhúng tay vào lĩnh vực đối ngoại xuất nhập khẩu để kẹp cổ chúng lại chứ gì?

Lam Tồn Quân liếc mắt một cái đã nhìn thấu thủ đoạn nham hiểm của cậu em họ.

- Anh, em bị người ta ức hiếp. Anh dù sao cũng phải ra mặt đúng không nào? Em nghĩ, thành phố Hải Đông có mấy xí nghiệp xuất nhập khẩu.

Đến lúc đó, anh nhấp nháy môi vài cái là họ đã phải khó chịu rồi. Dù gì tên họ Diệp cũng chỉ là quyền Chủ tịch thành phố, còn phải trải qua đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân.

Đến lúc đó kinh tế đi xuống, các xí nghiệp xuất nhập khẩu vì hắn mà làm ăn không ra gì. Những người kia đến lúc nào đó sẽ làm ầm ĩ lên, chỉ cần chúng ta xuất thêm ít độc chiêu, nếu có thể bóp chết không cho hắn chính thức lên vị trí Chủ tịch thành phố, vậy chẳng phải là xong rồi sao.

Em không tin, Phí Điệp Vũ lại đi thích một tên chức vị thấp, một tên ngốc thất bại chốn quan trường.


Lam Tín Trạch đưa ra một ý kiến không tồi, nhìn anh họ, lại nói thêm:


- Còn nói đến chuyện sợ hãi, anh nghĩ Lam Tín Trạch em là loại người nào? Người Lam gia chúng ta đớn hèn như vậy khi nào chứ.


- Tiểu tử cậu, suy nghĩ chu đáo lắm. Có một số việc, không đơn giản như bề ngoài đâu.


Tuy nhiên, rốt cuộc Điệp Vũ đối với cậu như thế nào? Trước đây cậu nói dối tôi đúng không? Nếu Điệp Vũ thích cậu, sao thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ. Diệp Phàm hắn không phải dáng dấp như Phan An Tống Ngọc chứ? Sao có thể kỳ diệu đến như vậy?


Lam Tồn Quân có chút nghi ngờ, liếc nhìn cậu em họ.


- Cái này... cái này... hình như cô ấy đối xử với em không tệ.


Lam Tín Trạch vẻ mặt xấu hộ, dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh họ, tên này căn bản chẳng dám nói dối thêm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK