Kiều Hoành Sơn không kìm nổi chửi thầm một câu, ngẫm nghĩ chốc lát rồi bảo:
- Nhưng việc này cũng khá là phiền toái đấy. Bí thư Phạm đã gọi anh về Thành ủy thì đích xác là lão Từ đã nổi giận rồi.
Việc này, tôi đoán chắc lão đã có tác động lên phía tỉnh. Nếu không, Phạm Viễn sẽ không lo sốt vó mà gọi gấp như vậy.
Nghe nói tình tình lão Từ này rất khó ưa lại chưa từng học qua sách vở gì nên mở mồm là nói lời thô tục, cố nhiên, lòng dạ lão lại thiện lương không có gì xấu, chỉ có điều theo thói quen mà làm vậy thôi.
Chỉ dựa vào chức vị của lão thì cũng không có gì đáng lo cả, cũng lắm đi nữa cũng chỉ làm đến Phó tư lệnh căn cứ Lam Nguyệt Loan.
Chẳng qua thân phận lão Từ này có được là do hắn từng cứu mạng một người nên theo đó mới có chút đặc biệt.
- Chẳng lẽ hắn cứu được Chủ tịch chăng?
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.
- Không ngờ bị anh đoán trúng rồi đấy, ha ha!
Kiều Hoành Sơn bỗng bật cười vui vẻ trên nỗi khổ của kẻ khác.
- Lẽ nào... là thật ...
Diệp lão đại trong lòng cả kinh, lúc này quả nghĩ mà thấy sợ. Không thể ngờ được lão già này lại có lai lịch hoành tráng đến vậy, từng cứu mạng cả Chủ tịch cơ đấy. Thế chẳng phải là rất lợi hại sao?
- Thôi đi, không làm anh hồ đồ thêm nữa, cứu Chủ tịch Đường là chuyện nói cho vui miệng thôi. Tuy nhiên, đúng là lão Từ đã từng cứu sống cha của bí thư Đinh Tuấn Đức, ông Đinh Đại Trụ. Thế lực nhà họ Đinh trong chế độ cộng hoà ta dù không đến nỗi lớn lắm nhưng cha của bí thư Đinh Tuấn Đức ông Đinh Đại Trụ cũng là một trong những khai quốc công thần của nhà nước cộng hòa. Thế lực thì tôi không nói nữa, chắc anh cũng hiểu được sự lợi hại của những gia tộc kiểu này.
Kiều Hoành Sơn kể liền một hơi dài.
- Vậy việc này, bác có thể ra mặt nói chuyện tình cảm một chút được hay chăng?
Diệp Phàm vội vàng cầu giúp đỡ luôn, lúc này đỡ được chút nào hay chút ấy.
Nếu không, lão già này mà làm ầm ĩ lên thật thì quả là khó sắp xếp ổn thỏa. Đinh Tuấn Đức vốn là một trong “cửu đỉnh” của giới lãnh đạo cao cấp nhà nước cộng hoà, đảm trách mảng chính trị pháp luật. Diệp lão đại có bị ẩm IC cũng không dám đi gây sự với nhân vật tầm cỡ như vậy.
- Tôi, thế có khác gì anh muốn tôi ra đỡ đạn. Vả lại tôi cũng chưa từng gặp qua lão Từ đó, về cơ bản là không quen biết. Nhưng tôi thấy việc này vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa được.
Chẳng phải còn có Phí gia đấy sao? Nếu Từ lão quả thật muốn làm ầm ĩ, thì cứ bảo Phí gia cho người báo với bí thư Đinh một tiếng, thế thì liệu còn có chuyện gì nữa chứ.
Tuy nhiên, tôi đoán chắc lão Từ không phải người không hiểu chuyện, dù trình độ văn hóa hơi thấp nhưng vẫn là kẻ từng trải sự đời.
Việc này, có lẽ cởi chuông thì phải tìm người buộc, thái độ bản thân khẩn thiết một chút, nhận lấy cái sai, tự phê bình kiểm điểm bản thân nghiêm khắc vào thì chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Lão già kia đã mau giận thì ắt cũng mau nguôi. Có lẽ, lão ta nhất thời cao hứng, về sau thì lại chẳng chấp nhặt gì đâu. Về phần lão có làm ầm ĩ đến tai Đinh gia không, tuyệt đối là không. Lão Từ là người biết vì đại cục lớn bé.
Kiều Hoành Sơn nhận định.
- Chuyện này, để cháu tới Thành ủy sẽ tùy vào tình hình mà quyết.
Diệp Phàm hơi thất vọng cúp điện thoại.
- Thằng nhóc này hay làm hỏng việc, nay gặp phải chuyện khó khăn rồi đây. Cũng tốt, nhân dịp này cho nó chịu khổ đôi chút, nếu không rèn giũa thì không thành tài được. Ngọc bất trác bất thành khí mà. Nhưng dù gì thì vẫn nên báo cho Viễn Sơn một tiếng. Nếu không, có chuyện gì thì sẽ rất phiền phức.
Kiều Hoành Sơn nhẩm tính rồi lấy điện thoại gọi cho Kiều Viễn Sơn.
Không lâu sau, Diệp Phàm ngồi xe tiến vào trụ sở Thành ủy, sau khi xuống xe thì đi thẳng đến phòng khách Thành ủy.
Vừa mới tiến vào phòng khách liền phát hiện lão già ngồi xe lăn Từ Thiên Tinh đang oai phong ngồi ở ghế chính, chủ nhân là Phạm Viễn cũng chịu ngồi một bên.
Đồng chí Từ Thiên Tinh hiện đang uống trà, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào lá trà. Thấy Diệp Phàm tiến vào, Từ Thiên Tinh vẫn không thèm ngó đến. Diệp lão đại biết, lão đang cố ý coi rẻ mình đây mà.
Mày giả ngu thì bố mày cũng ngó lơ vậy. Diệp Phàm trong lòng chửi thầm một tiếng rồi làm bộ không nhìn thấy lão, cất tiếng hỏi Phạm Viễn:
- Bí thư Phạm, tôi đang cùng đoàn trợ lý Lệ trên tỉnh xuống tuần tra khu vực suối Vượng Phu, bọn họ đang hỏi han tình hình, không biết có chuyện gì mà vội tìm tôi như vậy?
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi xin giới thiệu một chút. Vị này chính là lão tướng quân Từ Thiên Tinh, là một trong những cựu binh hồng quân lừng lẫy một thời. Từng đảm đương chức vụ Phó chủ nhiệm thường trực Tổng bộ chính trị.
Phạm Viễn đọc bài giới thiệu dài lê thê.
- Chúng ta làm quen một chút, vừa rồi không may có chút xung đột. Xin chào Từ tướng quân!
Diệp Phàm gật đầu chào, cũng không thèm che giấu gì nữa, mà có muốn giấu diếm cũng không được. Chi bằng cứ đánh bài ngửa với nhau xem thằng già này muốn chơi trò gì.
- Tôi không đảm đương nổi ba tiếng Từ tướng quân của Chủ tịch Diệp vĩ đại đây, một lão già về hưu sắp hết hơi thì cứ gọi là thằng già, hay lão già gì đó là được. Từ Thiên Tinh tôi đời này chưa từng đọc qua sách vở, sao mà so bì với những người làm công tác văn hoá như các anh đây được.
Từ Thiên Tinh thôi nhìn lá trà rồi tiến đến quan sát Diệp Phàm, buông lời châm chọc.
- Lão Từ, chuyện vừa rồi, đầu tiên, tôi xin thay mặt Chủ tịch thành phố tạ lỗi với lão. Về phần thượng tá Triệu, tôi sẽ cho người tiễn về ngay. Lão cứ yên tâm, tôi lập tức đánh điện đến sở trưởng công an thành phố.
Phạm Viễn nuôi chút hi vọng mong manh, cầm điện thoại ra chực gọi.
- Không cần, nếu thượng tá Triệu đã phạm đến cái uy của Chủ tịch thành phố, thì cứ để y chịu phạt cho hợp lẽ. Ai bảo y vì bảo vệ ông già này mà lại đi xúc phạm Chủ tịch Diệp.
Nói đến đây, Từ Thiên Tinh nhìn Phạm Viễn bảo:
- Bí thư Phạm, các quan lớn ở Hải Đông này oai thật đấy! Đã đánh cảnh vệ của người ta lại còn muốn bắt người, xem ra, Hải Đông này vốn là căn cứ cách mạng tôi khởi nghiệp trước đây, vậy mà bây giờ muốn trở về thăm một chuyến cũng không dám nữa rồi. Tôi phải nhanh chóng trở về thôi, tránh việc cứ ở đây mà lỡ ra phạm húy người nào đó lại bị sở Công an cho đi ăn cơm từ vài năm thì gay.
- Lão Từ, tất cả chuyện này nhất định là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà. Đợi tìm hiểu rõ ràng xong là hiểu ngay thôi mà. Nếu quả thật là các đồng chí bên Hải Đông chúng tôi có gì sai, tôi nhất định sẽ gọi họ về cho lão xử lý.
Phạm Viễn nói xong quay sang Diệp Phàm chất vấn:
- Chủ tịch Diệp, rốt cuộc sao lại thế này. Thượng tá Triệu là tổng cục cảnh vệ trung ương cử xuống bảo vệ lão Từ đây, Cục cảnh vệ TW có nghe qua không hử? Mau gọi An Kỳ khẩn trương đem người về đây!
Đúng lúc này trợ lý Lệ dẫn theo vài cán bộ tiến vào phòng khách. Phạm Viễn tiến lên chào hỏi xong thì trợ lý Lệ đặt mông ngồi xuống. Nhân vật này xuất hiện chẳng qua là đến góp vui mà thôi.
- Việc này, còn chưa tìm hiểu rõ ràng thì sao có thể thả người. Huống chi, lúc đó thượng tá Triệu đang muốn rút súng bắn chết tôi.
Mặc dù thượng tá Triệu là quân nhân bên Bộ nội vụ đi nữa thì các đồng chí bên sở Công an thành phố cũng không thể nào trơ mắt nhìn y sát hại Chủ tịch thành phố được đúng không?
Nói đi thì cũng phải nói lại người chủ động tấn công không phải là tôi, cũng không thể xử lý sự việc càn rỡ như vậy phải không? Chúng ta hiện tại đã là xã hội pháp chế, đâu còn là thời thổ phỉ cướp bóc tung hoành nơi nơi như trước giải phóng.
Diệp Phàm không chịu giữ cho lão Từ chút thể diện nào cả.
Từ Thiên Tinh vừa nghe thấy thế quả nhiên đùng đùng nổi giận, chỉ mặt Diệp Phàm quát:
- Nói ai là thổ phỉ hả? Đồng chí Diệp Phàm, hôm nay không nói rõ ràng ra thì Từ Thiên Tinh hôm nay buộc phải chường cái mặt già này ra nói chuyện phải quấy với anh thôi.
- Đồng chí Diệp Phàm, ngày xưa khi lão Từ đây làm cách mạng, để thành lập nên nước cộng hoà đã từng vào sinh ra tử lập nên biết bao công lao hiển hách.
Không cần nói cũng biết ngay cả cha mẹ thân sinh của lão anh hùng đây cũng đáng để người ta nể phục. Thế mà anh dám nói lão Từ đây là thổ phỉ, lão anh hùng đây là hồng quân, vậy ý anh là chiến sĩ hồng quân đều thành thổ phỉ cả hay sao?
Vậy chính phủ nhà nước ta thành ra cái gì? Nếu thế người lãnh đạo hồng quân chẳng lẽ đều là đầu lĩnh thổ phỉ cả hay sao. Những lời này tôi nghe không lọt tai chút nào, trước mặt các lãnh đạo tỉnh đây, tôi xin trực tiếp phê bình đồng chí chuyện này.
Mau rút lại những lời vừa nói và xin lỗi lão Từ đi. Phải coi đây là bài học kiểm điểm sâu sắc.
Trợ lý Lệ đang ngồi như phỗng một bên bỗng dưng phun ra một tràng như bão táp mưa sa, nói xong lại quay sang bảo Phạm Viễn:
- Đồng chí Phạm, tôi thấy một số đồng chí ở Hải Đông có vấn đề trầm trọng về mặt tư tưởng, có sự lệch lạc nghiêm trọng trong suy nghĩ. Tình hình cứ tiếp tục như vậy là không được, phải chú ý tăng cường giáo dục về tư tưởng cho đội ngũ cán bộ.
- Lão Từ, cả trợ lý Lệ nữa, hai người nói vậy là có ý gì? Tôi nói các cựu binh hồng quân là thổ phỉ, lãnh đạo hồng quân là đầu lĩnh thổ phỉ, lão Từ đây là thổ phỉ, tôi nói thế hồi nào?
Diệp Phàm mạnh miệng cự cãi.
- Hừ, Từ Thiên Tinh này dù không học qua sách vở. Nhưng, lời nói có ý tứ này khác, lão già sống giai này vẫn nghe ra được.
Từ Thiên Tinh hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là thái độ gì vậy? Biết sai biết sửa thì chẳng sao, biết sai mà không sửa thì lỗi ngày một lớn. Vừa rồi nhất thời lỡ lời nói vậy cũng chẳng lấy làm điều, chỉ cần anh nhận thức được sai lầm, thành thật xin lỗi lão Từ đây, tôi tin lão anh hùng đây sẽ không chấp nhặt.
Trợ lý Lệ muốn đem cái oai Chủ tịch tỉnh ra hù lại muốn cho Diệp lão đại biết mùi dính phốt.
Bây giờ mà nhận thì chỉ còn đường chết, Diệp Phàm thầm cắn răng kiên quyết nói:
- Trợ lý Lệ, là một Đảng viên, lại là lãnh đạo cấp tỉnh. Tôi hy vọng anh có thể căn cứ vào sự thật, sâu sát với thực tế? Chứ không phải nghi ngờ lung tungkhông căn cứ, bẻ cong ý tứ câu nói của người khác? Đặc biệt là lãnh đạo cấp tỉnh thì càng không thể tùy tiện nói ra những lời đường đột đến thế.
- Mọi người ngồi xuống hẵng bàn tiếp được không? Cứ bàn bạc kỹ lưỡng, tôi tin tưởng, sự thật chính là sự thật, sẽ được điều tra rõ ràng.
Thấy trợ lý Lệ và Diệp Phàm cùng đứng lên vào thế như hai con trâu đang tức khí, Phạm Viễn đành xuề xòa cho bớt không khí căng thẳng.
Rầm...
- Đồng chí Phạm, một số đồng chí có vấn đề lớn về mặt tư tưởng như vậy, chẳng lẽ còn nhìn không ra? Ở Hải Đông, anh là Bí thư Đảng ủy, là nhân vật số một ở đây. Cấp dưới có tật xấu, tôi hy vọng anh có thể vạch ra mà sửa chữa tận gốc. Nếu không, Lệ Chí Đạt tôi sẽ báo cụ thể lên trên. Đến lúc đó, nếu có liên lụy anh cũng đừng trách tôi nói chuyện không lưu tình.
Trợ lý Lệ đập bàn hét lên với Phạm Viễn, ý uy hiếp đã dần rõ ràng ra đấy.
Lão già họ Từ nãy giờ không hề hé răng như đang xem diễn tuồng, quả là có chút kỳ lạ.
- Đồng chí Diệp Phàm, ít nói vài câu có được hay không vậy?
Phạm Viễn không thể làm gì hơn, Lệ Chí Đạt là thân tín của Chủ tịch Yến, không lâu nữa sẽ lên chức Phó chủ tịch tỉnh.
Đối với y, Phạm Viễn không tài nào “cứng” nổi. Hơn nữa họ Lệ kia lại đang nói giúp cho lão già họ Từ, lại còn lão già này nữa chứ, vừa nãy nghe thư ký của lão tên Trương Hà có giới thiệu sơ qua. Mặc dù không nói trắng ra, nhưng có vẻ lai lịch cũng tương đối hoành tráng.
Vả lại, khi lão Từ vừa đến trụ sở Thành ủy đã chỉ thị ngay cho thư ký Trương đánh điện gấp cho Phí Mãn Thiên bên tỉnh Nam Phúc. Mặc dù sau đó nhờ Phạm Viễn khuyên nhủ nên thôi, nhưng từ trong đó y cũng đã nhìn ra lão già này tuyệt đối không phải là chiếc đèn cạn dầu.
- Bí thư Phạm, tôi không nói có được không? Có người chăm chăm muốn cho tôi dính phốt, chẳng lẽ còn bảo tôi im miệng vui vẻ mà đớp lấy cục. Diệp Phàm không có đạo hạnh cao thâm đến thế, đây chịu không có thấu.
Diệp Phàm vẫn không chịu nhún nhường chút nào.