Trưởng ban Chu cười mấy người bước vào phòng riêng.
- Hình như là thế, chính là chuyện Tập đoàn Hồng Phách một trong những tập đoàn đứng trong top 100 thế giới đến đầu tư. Có thể mời được Tập đoàn Hồng Phách thì nhân dân cả tỉnh đều ủng hộ. Tập đoàn đứng trong top 100 thế giới đến đầu tư vào Phong Châu thực sự không đơn giản, hiện tại Phong Châu nổi tiếng cả tỉnh rồi.
Giám đốc đài truyền hình Khâu ra vẻ đồng ý nói.
- Chỉ mấy trăm triệu thôi, không thấm vào đâu.
Diệp Phàm cười cười, một lúc sau nói:
- Tuy nhiên, đài truyền hình tỉnh các anh đắp nặn tôi rất “đúng giờ” rồi, Diệp Phàm tôi cũng không đúng giờ như vậy.
Diệp Phàm bắt đầu tung ra đề tài.
- Hả, đúng giờ, trợ lý Diệp, anh nói vậy tôi không hiểu. Rốt cuộc là cái gì “đúng giờ”? nói tôi nghe một chút.
Trưởng ban Trần cười, nhấp một ngụm trà hỏi.
- Chính là hình tượng rất đúng giờ, chính là chuyện buổi sáng Phong Châu tổ chức lễ cắt băng khởi công xong thì buổi tối ti vi đưa tin về chuyện tập đoàn Hồng Phách, đứng trong top 100 thế giới đầu tư vào Phong Châu.
Lúc đó Bí thư La, Chủ tịch Tề và phó chủ tịch Điền đều ở đấy. Ba nhân vật cấp cao của Tỉnh ủy đều đến. Bọn họ mới là trung tâm của sự kiện có phải không?
Hơn nữa, công tác thu hút đầu tư của Phong Châu lúc nào cũng được sự quan tâm của ba vị đứng đầu. Có sự quan tâm này mới làm cho Tập đoàn Hồng Phách thuận lợi đến đầu tư ở Phong Châu.
Muốn tuyên truyền cũng phải tuyên truyền mạnh mẽ về ba lãnh đạo này có phải không? Tôi chỉ là phối hợp công tác với họ thôi.
Hơn nữa tôi là cấp dưới, đây là chuyện tôi được phân công, những cao thủ của đài tỉnh đã đắp nặt Diệp Phàm tôi thành điển hình. Hơn nữa còn là hình ảnh trung tâm.
Tới giờ tôi không có nổi tiếng như thế. Tôi phải cảm ơn trưởng giám đốc Khâu cho tôi cơ hội này. Ngẫm lại cũng thật sự là buồn, Bí thư La lộ ra nửa một bên mặt làm nền cho tôi.
Đời này tôi sẽ không quên phong cách đắp nặn của đài truyền hình tỉnh thật sự là rất khác biệt, khiến Bí thư La trở thành lá còn Diệp Phàm thành bông hoa hồng.
- Cảm ơn, cảm ơn, giám đốc Khâu. Tôi mời ông ba chén.
Diệp Phàm nói đến đoạn sau tuy giọng nói không thay đổi nhưng Trần Tú Trân sửng sốt, hơi nhíu mày nhìn trưởng đài Khâu một cái ý dò hỏi.
- Việc này tôi còn thật sự không biết sao lại thế này. Đài tỉnh là có một số cao thủ đắp nặn nhân vật có phong cách rất đặc biệt.
Có lẽ trong chuyên đề hôm đó trợ lý Diệp là nhân vật chính. Đương nhiên, phải tuyên truyền về trợ lý Diệp có phải không?
Hơn nữa, mấy ngày hôm trước tôi cũng không ở đài, tôi đến Hoa Kỳ khảo sát thiết bị.
Vì đài chúng tôi gần đây phải đổi mời thiết bị, thiết bị bên đấy tương đối khá.
Giám đốc đài truyền hình Khâu vẻ mặt sầm lại tất nhiên cũng hiểu đôi chút. Hơn nữa lập tức đem việc này đẩy ra ngoài.
- Ha ha, đắp nặn nhân vật tuyên truyền trên ti vi cũng là một thủ đoạn đấy.
Chu Bình Minh cười hòa giải.
Việc này chắc Chu Bình Minh sẽ không phát biểu ý kiến. Bởi vì lãnh đạo trực tiếp Trưởng ban Trần đang ở đây. Muốn gõ, muốn xen vào cũng là do cô. Nếu Chu Bình Minh phát biểu ý kiến cũng có chút quá giới hạn rồi.
Sau đó không bàn đến việc này nữa, bốn người đều là uống rượu nói chuyện phiếm. Tuy nhiên, đề tài này chôn xuống, tất nhiên sẽ mọc rễ nảy mầm.
Vừa ra khỏi Đông Đình các, Trưởng ban Trần về đến nhà không lâu liền nhận được điện thoại báo cáo công tác của Trưởng đài Khâu.
- Anh còn có mặt mũi gọi điện thoại sao, sáng mai đến văn phòng tôi.
Trưởng ban Trần nghiêm mặt hừ một tiếng cúp điện thoại. Bởi vì trong xe cô đã tìm hiểu qua về việc này. Tất nhiên Trưởng ban Trần cũng biết Trưởng ban Chu đến đây là muốn hỏi rõ việc này.
Có người muốn trừng phạt Diệp Phàm nhưng làm cho Trưởng ban Trần tức giận trong lòng. Bởi vì việc này còn dính dánh đến Bí thư Tỉnh ủy La. Trong lòng Trưởng ban Trần giống như lửa đốt.
Vừa về đến nhà không lâu thì thư ký đem băng ghi hình tin tức hôm đó đến. Trưởng ban Trần càng xem sắc mặt càng trầm xuống.
Cô mới đến Bắc Kinh một thời gian ngắn không ngờ có người đứng sau châm lửa rồi. Còn làm được thế này không coi trưởng ban Trần như tôi ra gì đúng không?
8 giờ sáng thứ hai, Trưởng ban Trần vừa đến văn phòng đã thấy giám đốc đài truyền hình Khâu mặt tái xanh đứng ở cửa phòng làm việc đang chờ mình.
- Vào phòng nói chuyện.
Trưởng ban Trần hừ một tiếng bước vào văn phòng.
- Anh nói xem, rốt cuộc sao lại thế này, thế này là muốn làm cái gì?
Trưởng ban Trần cũng không mời giám đốc đài truyền hình Khâu ngồi, trực tiếp ngồi xuống gõ gõ vào hộp băng hỏi.
- Trưởng ban Trần, việc này tôi sẽ giải thích. Việc này là thế này, đài kỳ thật không phải có ý đấy. Tuy nhiên, khi sản xuất chương trình xong không được phê duyệt, nhân viên công tác lập tức sửa lại, tuy nhiên, vẫn không xong. Cuối cùng, việc này phải có người nhắc nhở mới xong.
Giám đốc đài truyền hình Khâu vẻ mặt đỏ ửng nói.
- Ai nhắc nhở dao?
Trưởng ban Trần vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Việc này…
Giám đốc Khâu hơi do dự.
- Không muốn nói cũng đừng nói.
Trưởng ban Trần trầm mặt xuống phất phất tay đuổi giám đốc Khâu cút đi. Đây rõ ràng là lãnh đạo tức giận, nếu không nói hậu quả chắc chắn nghiêm trọng.
- Vậy, là chỗ trưởng phòng tuyên truyền Lưu Ngôn. Việc này phân công quản lý cũng là Phó trưởng ban Vi Công Minh.
Giám đốc Khâu nói ra rồi.
- Phó trưởng ban Vi? Là ông ấy phê duyệt sao?
Trưởng ban Trần sắc mặt càng khó coi, bởi vì Vi Công Minh là em họ của vi Bá Tiếu, nhà họ Vi ở Tấn Lĩnh thật không đơn giản.
Mặc dù Trưởng ban Trần là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng phải suy nghĩ nặng nhẹ việc này. Hơn nữa, Trưởng ban Trần cũng không muốn tự nhiên tham gia vào việc này.
Chỉ có điều việc này liên quan đến Bí thư La, nếu sau khi về mặc kệ không hỏi thì trong lòng Bí thư La sẽ nghĩ như thế nào? Không chừng còn cho rằng chính cô ngấm ngầm đồng ý. Khi đó tự mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết oan được. Cho nên, việc này chắc chắn phải giải thích với Bí thư La.
Vả lại, “chủ nợ” Diệp Phàm tìm đến Trưởng ban Chu cũng phải nể mặt Trưởng ban Chu.
Hơn nữa nghe nói Diệp Phàm là người thân của Chủ tịch Tề, Chủ tịch Tề tuy tạm thời chưa lên tiếng nhưng việc này chủ tịch tỉnh Tề chắc chắn biết rõ.
Việc này dây dưa quá lớn, không ngờ dính dáng đến nhân vật số 1 số 2 của tỉnh. Hiện tại là liên quan đến cả nhà họ Vi, tâm trạng Trưởng ban Trần lập tức cảm thấy trầm trọng lên. Có lẽ bất kể như thế nào làm thế nào cũng sẽ có chút không như ý rồi.
- Tôi đã xem qua, thật sự là có sự phê duyệt của phó trưởng ban Vi.
Giám đốc Khâu kiên trì nói, người này hiện đang hối hận đã nói thẳng, trán đã toát mồ hôi.
Thật sự là muốn chạy về đài lôi hết những người này đánh cho một trận mới hả giận. Việc như thế này không ngờ cũng dám làm, không muốn làm việc nữa có phải không?
- Tuy nói có chỉ thị phê duyệt của phó trưởng ban Vi nhưng tôi tin rằng đài các anh cũng có kinh nghiệm rất phong phú. Nhóm “cao thủ” năng lực chắc chắn sẽ không kém. Như vậy rõ ràng là xiếc không ngờ không nhìn ra. Tốt lắm, anh về trước đi.
Trưởng ban Trần khoát tay đuổi giám đốc Khâu.
Tuy nhiên, trưởng đài Khâu vừa đi vừa giải thích;
- Tôi hỏi rõ ràng rồi là trưởng phòng Lưu nói là cấp trên có ý tạo điển hình.
Bởi vì Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân năm nay quyết định cho Tập đoàn Hồng Phách đầu tư vào Phong Châu là để tạo ra cơ hội phát triển kinh tế mạnh mẽ cho Phong Châu.
Cho nên tuyên truyền nhân vật điển hình là vô cùng quan trọng. Mà Diệp Phàm chính là một điển hình, Lưu Ngôn nói như vậy, nhân viên của đài tất nhiên tin.
Hơn nữa, còn nói, tác dụng của nhân vật điển hình là không thể đo lường. Yêu cầu đài truyền hình tỉnh nhất định phải làm việc này cẩn thận.
Việc này tôi lại đi nước ngoài khảo sát cho nên các đồng chí cấp dưới liền làm theo.
Không lâu, Phó trưởng ban Vi đến văn phòng của Trưởng ban Trần.
- Trưởng ban Trần, lần này đem về cho chúng tôi một suy nghĩ mới về công tác tuyên truyền.
Sau cuộc họp hôm qua, các đồng chí đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Buổi tối qua về nhà tâm trạng của tôi cũng mãi mới có thể bình tĩnh. Đây là ghi nhận của Đảng và nhà nước đối với những người làm công tác tuyên truyền như chúng ta.
Một lời khen, cũng có thể nói là một lần nữa ghi nhận.
Phó trưởng ban Vi cười nói.
- Đúng vây, như thế có nghĩa là gì, chính là phải theo kịp thời đại mới được. Đặc biệt trên trận tuyến tuyên truyền.
Đây là trận địa tuyên truyền của Đảng và nhà nước, tuyên truyền đối với dân chúng có ảnh hưởng rất lớn.
- Lão Vi chúng ta phải bước theo cùng thời đại, một lần nữa nhận thức sâu sắc về vấn đề tuyên truyền, sáng tạo một số hình thức tuyên truyền, cũng như xúc tiến công tác tuyên truyền trên toàn tỉnh…
Trưởng ban Trần mới Trưởng ban vi ngồi, nói tiếp:
- Hôm nay tôi gọi anh đến đây cũng muốn thảo luận với anh về triển khai công tác tuyên truyền của tỉnh ta. Làm thế nào để tuyên tuyên truyền tốt.
- Tôi rất vui có cơ hội có thể nghiên cứu thảo luận với Trưởng ban Trần về vấn đề này.
Tuy nhiên, lão Vi trong lòng cũng thầm nghĩ. Tuy nói Trưởng ban Trần không tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng làm việc cùng mấy năm qua cũng biết người này luôn nói năng cẩn thận.
Trước kia khi bắt đầu bàn công việc cô đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, không có tỏ vẻ tươi cười. Hơn nữa, người ta là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo thật sự.
Lúc đó Phó Trưởng ban Vi cho rằng người này là lãnh đạo nên biểu hiện tự cao cũng là bình thường.
Tuy nhiên, hôm nay Trưởng ban Trần khách khí khác thường làm cho lão Vi có chút lo lắng.
Bởi vì lãnh đạo khách khí khách thường có mấy khả năng. Một là lãnh đạo khen mình muốn trọng dụng mình hoặc là kéo gần mối quan hệ giữa hai người.
Hai là lãnh đạo muốn nhờ gì mình nên khách khí.
Thứ ba chính là lãnh đạo tức giận, khách khí một chút sau đó có lẽ là mưa rền gió dữ rồi.
Muốn nói là Trưởng ban Trần muốn nhờ y Vi Công Minh cảm thấy căn bản không có khả năng, y làm sao có thể giúp đỡ cô.
Nếu như nói là muốn kéo gần quan hệ cũng không có khả năng. Trưởng ban Trần người ta biết mình là cháu của Phó chủ tịch vi Bá Tiếu đây, cho dù là gần thì y cũng không thể thân thích với Trưởng ban Trần được.
Vậy chỉ còn lại một khả năng thứ ba, nhất thời trong lòng Vi Công Minh cũng hơi lo lắng.
- Tốt lắm, tuy nhiên, trong quá trình nghiên cứ, chúng ta xem một đoạn phim làm tài liệu thảo luận.
Trưởng ban Trần đứng lên mở Ti vi.
Vi Công Minh cũng ngồi thẳng thân mình nhin lên ti vi tự nhủ xem ra là đoàn đúng, thuộc tình huống thứ ba.
Hơn nữa, xem một chút vẻ mặt tươi cười của Vi Công Minh mất hẳn, càng ngày càng trầm xuống, còn len lén nhìn Trưởng ban Trần.