Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường tiểu học mà Tiếu gia xây dựng mặc dù nói không có nhiều quan hệ lợi hại đến Diệp Phàm, tuy nhiên chỉ sợ lúc đi đòi tiền lại xảy ra tranh chấp với khu kinh tế, nếu chuyện làm loạn lên tòa án không phải sẽ càng loạn càng lớn sao.

Lúc đó có muốn che giấu cũng không được, ký giả bây giờ nắm tin tức đặc biệt nhanh nhạy. Nếu tìm hiểu nguồn gốc, lấy chuyện tòa nhà tiểu học đăng lên báo thì ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của Tiếu gia. Hơn nữa Tổng giám đốc Hướng Phi của Nhật Thăng muốn thoát khỏi là tương đối khó khăn, cho nên, người hai nhà đều im lặng, dùng 150 vạn để mua thuốc im lặng.

Vì vậy, hôm nay Khu kinh tế Lâm Tuyền cử hành gọi thầu trái lại đặc biệt thuận lợi. Bởi vì hai công ty yên lặng rút lui, trái lại trả lại món nợ nhân tình cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa lúc đẩy thuyền theo nước, đem yêu cầu phạm vi của huyện chỉ chiếu cố công ty địa phương mở rộng ra, thoáng cái đã kéo dài tới thành phố.

Bởi vì trong huyện đã không có công ty đủ tư cách tham gia đấu thầu con đường này, cho nên Diệp Phàm đề xuất, đem công trình 1000 vạn theo kế hoạch ban đầu chỉ chiếu cố công ty địa phương mở rộng ra toàn thành phố Mặc Hương, từ huyện đến thành phố.

Mặc dù thực hiện bay qua, nhưng kỳ thật công ty tới đấu thầu trong phạm vi thành phố Mặc Hương cũng không nhiều. Cuối cùng đương nhiên không cần lo lắng, Ngô Kiến Hoa của công ty Hải Thiên thành phố Mặc Hương trúng thầu được đoạn đường 1000 vạn, hơn nữa còn ở vị trí tương đối tốt, chính là đoạn đường chủ đạo ở đập Thiên Thủy.

Ngô Kiến Hoa đương nhiên cũng biết rõ, trong chuyện này nổi lên tác dụng thúc đẩy rất lớn của Diệp Phàm, chủ nhiệm Khu kinh tế.

Đương nhiên cũng phải nhờ công ty Nhật Thăng và công ty Võ Thần yên lặng thối lui, nếu không phần bánh trái thơm ngon này dù thế nào cũng không tới phiên công ty Hải Thiên.

Phí gia và Tiếu gia Ngư Dương tranh chấp hồi lâu, ngay cả cánh cửa của hội nghị Thường ủy huyện cũng gõ vào, cuối cùng lại làm mai mối cho người khác.

Cũng không biết chuyện này là chuyện tốt hay là một châm chọc cực lớn, đối với Tiếu gia và Phí gia mà nói đương nhiên là một trò cười rất lớn, đối với Diệp Phàm mà nói đương nhiên là chuyện tốt.

Hắn vừa trả nhân tình cho Ngô Kiến Hoa, mịt mờ lấy lại thể diện cho Vu Kiến Thần, bởi vì Tổng giám đốc Ngô của Hải Thiên có quan hệ tương đối tốt với Vu Kiến Thần.

Hơn nữa chất lượng công trình cũng có bảo đảm lớn hơn, bởi vì các phương diện tài lực, nhân lực, kỹ thuật của công ty Hải Thiên rõ ràng hùng hậu hơn so với hai công ty bổn địa Ngư Dương, phù hợp với tâm ý của Diệp Phàm.

Đoạn đường hơn 3000 vạn được hai công ty khác chia nhau.

Một công ty là “Tập đoàn Lộ Hào” tới từ Tích Ninh, Chủ tịch hội đồng quản trị là Khúc Hướng Đông, tập đoàn cũng có hơn năm ngàn vạn tài chính đăng kí, tư chất là công trình quốc lộ và công trình kiến trúc cấp ba, chỉ riêng khoản tiền đặt thầu đã ép xuống 400 vạn.

Một công ty khác là “Tập đoàn Phi Lộ Thải Hồng” tới từ tỉnh Thủy Châu, đăng kí tài chính có hơn ba ngàn vạn. Cấp bậc tư chất là xí nghiệp tổng nhận thầu thi công công trình quốc lộ cấp ba. Tổng giám đốc là một người trung niên hết sức khéo léo, tài giỏi, đoán chừng khoảng 30 tuổi.

Tiệc chiêu đãi buổi tối được cử hành ở tửu lâu Xuân Hương.

Lý Tuyên Thạch đã sớm thừa cơ chu toàn giữa ba công ty, đương nhiên là muốn lôi kéo một số vụ làm ăn cho bãi đá vụn của mình.

Diệp Phàm đương nhiên cũng rất tự nhiên tùy ý giúp hắn giới thiệu, những người làm ăn này đều là người khôn khéo, nhìn thái độ của Diệp Phàm đối với Lý Tuyên Thạch cũng biết người này khẳng định có giao tế không phải bình thường với Chủ nhiệm Diệp, đã giữ vị trí phát tài trong lòng cho Lý Tuyên Thạch.

-Chủ nhiệm Diệp, xin mời anh nói mấy câu, xin mọi người hoan nghênh.

Lúc này Tổng giám đốc Ngô của công ty Hải Thiên la lớn.



Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Diệp Phàm.

-Vậy thì tôi xin nói hai câu, mượn chén rượu này, đầu tiên là chúc mừng ba công ty “Công ty Hải Thiên”,“Tập đoàn Lộ Hào”, “ Tập đoàn Phi Lộ Thải Hồng” đã trúng thầu. Các vị đã thông qua cạnh tranh công bằng để có được, tôi đại diện toàn thể nhân dân Khu kinh tế Lâm Tuyền, Đảng ủy, Ủy ban Nhân dân hoan nghênh các vị.

Diệp Phàm vừa nói đến đây, tiếng vỗ tay lại vang lên.

Một lúc sau mới dừng.

-Tôi cũng chỉ đề xuất mấy yêu cầu nho nhỏ, trước hết quan trọng nhất, chính là bảo đảm chất lượng công trình, sửa đường cho nhân dân Khu kinh tế Lâm Tuyền yên tâm.

Thứ hai nói thành thực, tôi có chút tư tâm, tôi cũng muốn tâm sự với các vị Tổng giám đốc ở đây, cổ nhân thường nói, làm quan tận tụy, tạo phúc một phương, đương nhiên, tôi vẫn chưa có loại tầng thứ này.

Tuy nhiên, làm một cán bộ nhỏ ở đây, tôi đương nhiên hi vọng các vị Tổng giám đốc khi sửa đường có thể tận lực chiếu cố sức lao động địa phương, thu mua nguyên vật liệu ở chính khu kinh tế…

Tỷ như trong tình huống bảo đảm chất lượng cát và đá, ưu tiên suy nghĩ mua trong cảnh nội Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi, khi sử dụng công nhân có thể tận lực thuê mướn người của Khu kinh tế, đương nhiên còn phải xem công trình mà định ra, hơn nữa bảo đảm chất lượng là điều kiện tiên quyết.

Ha ha, các vị kiếm lời nhiều, cũng phải cho bọn họ kiếm chút ít tiền, cuộc sống của nhân dân Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi vẫn còn đang khó khăn, có thể làm cho cuộc sống của bọn họ tốt hơn là tâm nguyện của tôi.

Tôi tin tưởng đây cũng là tâm nguyện của toàn thể cán bộ công nhân viên chức khu kinh tế, tin tưởng ba vị Tổng giám đốc cũng sẽ có suy nghĩ thích hợp có phải không? Ha ha ha…

Diệp Phàm hài hước nói lại đưa tới một tràng vỗ tay như sấm.

-Chủ nhiệm Diệp, trước hết tôi xin biểu lộ thái độ, tập đoàn Lộ Hào chúng tôi tới từ Tích Ninh, tuy nói không cùng một tỉnh với Nam Phúc, nhưng cũng là hai tỉnh anh em. Mọi người càng nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng, chúng tôi sẽ tận lực sử dụng sức lao động vốn có của Khu kinh tế, chúng tôi cũng sẽ ưu tiên suy nghĩ sử dụng nguyên vật liệu của khu kinh tế, tỷ như cát đá xi-măng, tôi chỉ nói một câu, nếu có thể sử dụng nguyên liệu vốn có của Ngư Dương thì tuyệt đối không dùng phía ngoài.

Chủ tịch Khúc Hướng Đông khẽ cười nói, nhất thời nghênh đón một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Ngay sau đó hai Tổng giám đốc công ty khác cũng không cam chịu thua kém, biểu lộ thái độ ngay tại chỗ.

-Tốt! Tốt! Cám ơn!

Diệp Phàm hai tay ôm quyền như nhân sĩ võ lâm tạ lễ.

-Tôi còn có một việc muốn nói cho mọi người. Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi đến bây giờ còn chưa có tòa cao ốc văn phòng, sau khi hội nghị đảng ủy khu kinh tế thảo luận đã quyết định xây một quần thể khu nhà bao gồm nơi sinh hoạt, phòng làm việc kiểu hoa viên ở con suối Lâm Tuyền.

Đoán chừng tổng đầu tư đạt tới hơn 600 vạn, ngoài tổ hợp nhà ở khu làm việc của khu kinh tế ra còn xây dựng một vườn hoa công cộng cho nhân dân Lâm Tuyền nghỉ ngơi, đoán chừng tổng đầu tư vượt qua 800 vạn, có lẽ còn có thể nhiều hơn. Diệp Phàm nói đến đây cố ý dừng lại nhìn lướt qua Tổng giám đốc ba công ty, phát hiện tất cả đều chăm chú nghe mình nói.

-Tuy nhiên, phương diện tài chính có chút phiền phức, tạm thời khu kinh tế chúng tôi vẫn chưa xuất ra được số tiền kia để xây dựng khu làm việc sinh hoạt. Chẳng qua khu kinh tế không có tòa nhà văn phòng và nơi ở cũng không được, rất bất lợi cho phát huy chỉ đạo triển khai công tác với cả sáu thị trấn hai thị xã của khu kinh tế, cho nên, lần này nhất định phải xây dựng.

Đương nhiên, khu kinh tế chúng tôi có phát động xã hội, vận động toàn dân ái tâm quyên tặng, nơi này chủ yếu là một sân chơi công cộng cho nhân dân Lâm Tuyền nghỉ ngơi.

Tuy nhiên tôi đoán chừng tối đa cũng chỉ có thể xoay xở chừng 100 vạn, cộng thêm khu kinh tế nặn ra 100 vạn, ngân hàng cho vay 200 vạn, cũng chỉ mới được 400 vạn, vẫn chưa được một nửa, tổng đầu tư hơn 800 vạn, còn thiếu hụt lỗ hổng hơn 400 vạn tài chính.



Khu kinh tế tính toán lần lượt trong 5 năm hoàn trả lại khoản tiền này. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ trả tiền theo như lợi tức vay ngân hàng, không biết các vị Tổng giám đốc có ý với hạng mục công trình này hay không?

Sau khi Diệp Phàm nói xong thản nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn ba vị Tổng giám đốc ý vị sâu xa.

Hiện trường thoáng cái yên ắng, mấy vị Tổng giám đốc nhanh chóng tính toán được mất trong đầu.

Tuy nói công trình rất là mê người, nhưng lổ hổng tài chính quá lớn, thiếu hơn 400 vạn. Nếu vì chuyện này bị Khu kinh tế Lâm Tuyền kéo dài làm công ty suy sụp cũng không đáng. Phải biết rằng 400 vạn là ứng trước toàn bộ bằng tiền mặt.

Mặc dù Chủ nhiệm Diệp của khu kinh tế có nói trả theo lợi tức ngân hàng, tuy nhiên lợi tức ngân hàng quá thấp, lãi suất hàng năm chưa tới 4%. Trong khi lãi suất năm bên ngoài đoán chừng đạt đến 10%, thậm chí còn cao hơn.

Những công ty lớn như thế này mặc dù tài chính hùng hậu, nhưng trên thực tế tài chính có thể mượn dùng ứng dụng linh hoạt cũng không có nhiều.

Nếu đổi lại, dựa vào lãi suất vay tiền bên ngoài giúp Khu kinh tế Lâm Tuyền xây dựng tổ hợp tòa nhà sinh hoạt làm việc, khu kinh tế hàng năm còn phải trả một phần tiền nợ, lấy lợi tức ngân hàng tính toán, đoán chắc hàng năm còn thiếu khá nhiều tiền lợi tức.

Đây chính là một khoản kinh phí không nhỏ, lấy khoản nợ 400 vạn ra mà nói, tiền lợi tức trong một năm khu kinh tế trả lại cho tập đoàn công ty theo lợi tức ngân hàng không quá 18 vạn, còn tập đoàn cho vay bên ngoài, lợi tức cao tới 50 vạn, 5 năm chính là 200 vạn.

Mà hạng mục công trình đầu tư này liên quan đến 800 vạn, nhiều nhất chỉ kiếm lời được hơn 200 vạn, như vậy tính ra, căn bản không kiếm được tiền lời, hơn nữa còn dẫn đến tài chính công ty quay vòng khó khăn, còn mạo hiểm bị Khu kinh tế Lâm Tuyền dây dưa, không trả.

Lãnh đạo khu kinh tế không ai dám nói Diệp Phàm có thể ngồi vững được mãi, trời có mưa có gió, người có sớm tối họa phúc, quan lại chính quyền chỉ cần nói đổi là đổi.

Nếu như chủ nhiệm kế tiếp không phải là Diệp Phàm, ai biết tân chủ nhiệm có xé ra chuyện gì ngăn cản hay không, đến lúc đó ứng tiền ra có thể thu hồi hay không mới là vấn đề, chứ đừng nói đến lợi tức gì cả.

Số tiền ban đầu cũng khó thu hồi, nói không chừng còn mất trắng, giúp đỡ Khu kinh tế Lâm Tuyền không công. Mặc dù sẽ không phát sinh tình huống như thế, nhưng nếu bị khu kinh tế kéo dài đến mười mấy năm vậy thì cũng không khác gì.

Chuyện chính quyền khất tiền nợ công trình nhận thầu mười mấy năm ở Hoa Hạ chúng ta đã có tiền lệ, cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.


Công trình của chính quyền không thể so với tư nhân, có quốc gia chịu trách nhiệm. Tất cả lãnh đạo lúc ấy đều nói lời thề son sắt, đến lúc cần tự nhiên vỗ mông bỏ đi thì biết tìm ai mà đòi. Hơn nữa người ta đại diện cho quốc gia, muốn đòi tiền thì đi tìm quốc gia mà đòi


Những ông chủ xí nghiệp tư nhân làm ăn với quốc gia thật sự tương đối hao tâm tốn sức, tốn thời gian, phí sức mà không đạt được kết quả tốt.


Hiện tại luật pháp lại không kiện toàn. Tòa án đều là cơ cấu chấp pháp quốc gia, đương nhiên, theo như quy tắc ngầm nói như vậy cũng sẽ nghiêng về bộ phận chính phủ một chút .


Cho nên, nguy hiểm cũng tương đối lớn, không khỏi làm mấy Tổng giám đốc phải suy nghĩ định giá tại chỗ.


Mười mấy phút đồng hồ đã qua, Diệp Phàm thấy không khí có chút tẻ nhạt, liền ha ha cười nói:


-Chuyện này không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Bởi vì lổ hổng tài chính thiếu hụt quá lớn, cho nên Đảng ủy khu kinh tế không đem hạng mục công trình này bỏ vào cuộc gọi thầu hôm nay. Chúng tôi không thể làm người không thành tín có phải vậy không? Tuy nhiên, nếu có công ty chịu nhận, chúng tôi cũng sẽ không để các vị thua lỗ, mọi người ngồi xuống, ăn trước đi, tôi cũng cảm thấy đói bụng rồi.


Chánh văn phòng Đinh Hương Muội lập tức mời mọi người vào bàn, Phạm Xuân Hương ở dưới sau khi nghe tin liền tổ chức đưa đồ ăn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK