Cung Khai Hà nói.
- Chuyện này tôi cố hết sức rồi, cũng phải giành lấy cơ hội mới được. Nếu không Diệp Phàm tôi không phải là cao thủ ra tay nữa rồi.
Diệp Phàm nói, trong lòng hắn cũng hiểu chuyện này mình và Trịnh Phương chắc là không dám sang bên kia nói chuyện.
Chuyện này, mách lẻo sau lưng sẽ phiền người ta nhất. Cúp điện thoại không lâu Diệp Phàm buồn bã, Kiều Viễn Sơn cũng đến rồi.
- Nghe Hoành Sơn nói, đối với chuyện của Thế Hào còn không được nhiệt tình đúng không?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Không phải là không nhiệt tình mà là nhiệt tình không nổi.
Diệp Phàm nói.
- Thái độ này của con là gì thế hả? Sao muốn nhiệt tình mà lại nhiệt tình không nổi?
Có lẽ Kiều Viễn Sơn hơi tức giận.
- Ba, con sẽ nói thật với cha. Vỗn là con muốn đề cử Tề Thiên, xem ra bây giờ không được rồi!
Diệp Phàm nói.
- Không phải là Tề Thiên vừa mới đề cử Thế Hào rồi sao?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Thế Hào cũng không được, thành phố quyết định, con có thể lật lại quyết định đó được sao?
Dù sao thì Kiều Viễn Sơn cũng biết sự tồn tại của Tổ A, Diệp Phàm cũng không giấu giếm làm gì.
- Hừ, vậy thì chứng tỏ trong tổ các con cũng không thể quyết định được suy nghĩ của Uỷ ban quân giới được.
Kiều Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Việc này con cũng không thể giúp được ai, mọi người gây sức ép thế nào thì tự mình đi khắc phục thôi. Không phải là con không giúp mà giúp thế nào đây? Cha của đồng chí trong đó trong tổ lúc sinh thời có ân với con sâu tựa biển khơi.Diệp Phàm con không muốn làm hạng người vong ân bội nghĩa. Như vậy con thành ra cái gì nữa. Cho nên, cho dù chuyện này là con cũng sẽ thế thôi.
Diệp Phàm nói.
- Vị đồng chí trong tổ kia đối với con ân sâu như biển, còn có phải Kiều gia chúng ta đối với con vong ân phụ nghĩa phải không?
Khẩu khí của Kiều Viễn Sơn nghiêm khắc hơn, ông còn thở dài nói thêm:
- Tình hình hiện giờ của Kiều gia con là người rõ nhất. Đến giờ ta và Hoành Sơn đều già hết rồi.
Nhưng chúng ta còn chưa được tìm người nối nghiệp. Nếu đợi Hoành Sơn không rút lui được thì cũng chẳng có cách nào mà giúp dược Thế Hào.
Vậy sau này càng không có hy vọng. Bác cả đối với con không tồi, trên cơ bản là có cầu tất có cung.Nói ra còn dễ chịu hơn ta nhiều.
- Điều này con rất rõ!
Diệp Phàm nói.
- Rõ rồi mà còn nói chuyện thế à, ba thấy chính là con không rõ. Căn bản là còn không phân biệt được người ngoài và người thân nữa.
Kiều Viễn Sơn hừ lạnh nói.
- Con phân biệt rất rõ, không thể mắc nợ người ngoài, chuyện của người thân có thể hoãn được.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, con tự suy nghĩ đi. Sau này vẫn còn cần nhiều sự giúp đỡ của bác cả con đấy.
Kiều Viễn Sơn thở dài, cũng không nói gì nữa.
Cơm tối là Lô Vĩ mời, gọi ba người Hạ Hải Vĩ, Đoàn Hải Thiên và Lật Nhất Tiêu cùng ăn. Địa điểm là ở Phi Vân Các.
Ở thành phố Thương Hải, Phó cục trưởng cục công an Vu Kiến Thần nghe nói Diệp Phàm đã trở về đã từ thành phố Thương Hải chạy tới Thủy Châu.
- Kiến Thần, bây giờ Thương Hải cũng khá nhỉ?
Diệp Phàm cười vỗ vai Kiến Thần.
- Cũng thường thôi.
Vu Kiến Thần cười nói, nhưng vẫn lộ ra thần thái khó che đậy.
- Lúc nào ngồi trên ghế vàng Cục trưởng tôi sẽ đặc biệt đến thăm anh.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy sếp Vu, anh chuẩn bị tất cả các điều kiện đi!
Lô Vĩ cười nói.
- Khó đấy! Tuy ghế vàng Cục trưởng cũng giống với cấp bậc của tôi. Nhưng khó lên lắm. Cục công an thành phố Thương Hải có đến 6 Phó cục trưởng. Hơn nữa Cục trưởng đương nhiệm Lưu Tư Đông đến Thương Hải cũng chưa được 3 năm. Vả lại, Cục trưởng Lưu còn kiêm luôn cả chức trợ lý Chủ tịch thàng phố nữa cơ.
Vẻ mặt của Vu Kiến Thần có hơi chua sót.
- Không vội, từ từ sẽ được.
Hạ Hải Vĩ an ủi nói.
- Vội cũng vô ích thôi, bây giờ lề lối làm việc của thành phố hoàn toàn không giống với mấy năm về trước. Về cơ bản người gia đã đi hết rồi, bây giờ nhìn toàn là những gương mặt mới.
Đoàn Hải Thiên thở dài.
- Quan trọng là nhân vật số một Tỉnh ủy là Sở Nhất Cư, số hai là Trần Nguyệt Thanh hai đồng chí nào chúng ta lại chẳng có qua lại gì. Mà vị trí Cục trưởng cục công an thành phố Thương Hải lại không phải là nhỏ.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện của Trưởng ban Minh Châu đang gấp, còn chuyện của Lô Vĩ, nếu có Trưởng ban Minh Châu cùng liên thủ với chúng ta thì mới có thể nắm chắc được.
Đoàn Thiên Hải nhăn mặt.
- Không sao, Trưởng ban Minh chỉ trở lại trong nay, mai.
Diệp Phàm nói.
- Tôi lại quên mất cậu, cậu nhúng tay vào phải không?
Đoàn Thiên Hải nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười hai tiếng.
- Nhưng, làm như vậy có lẽ sẽ này sinh những ảnh hưởng khong tốt đến chuyện của bản thân Trưởng ban Minh Châu?
Hạ Hải Vĩ nói:
- Tuy rằng chuyện này là Trưởng ban Minh Châu bị oan nhưng muốn loại bỏ ảnh hưởng trong thời gian ngắn e rằng khó đấy. Nếu để mất cơ hội thì loại bỏ ảnh hưởng sẽ quá muộn.
- Chưa chắc, chuyện lần này nhất định phải chỉnh đốn lại một chút.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ, nếu muốn làm thì phải nắm chắc, thời gian loại bỏ ảnh hưởng cũng phải nhanh. Hơn nữa, ngược lại sẽ càng chứng minh Trưởng ban Minh Châu trong sạch. Cái này lại vừa tạo ra được một tấm gương mẫu mực.
Đoàn Thiên Hải gật đầu. Lúc đang uống chút rượu thì có điện thoại của Phó Trưởng ban thường trực Quách Thiên Minh gọi đến.
- Không phải nghe nói cậu đang ở Thiên Vân, sao lại đến Thủy Châu vậy?
Quách Bình Minh cười hỏi.
- Có cách nên phải vất vả thôi mà!
Diệp Phàm cười nói.
- Vất vả thì không sao nhưng tôi vừa về đã có người tố cáo cậu lên thành phố rồi.
Quách Thiên Minh nói.
- Có lẽ là đồng chí Vương Phong Uỷ ban kỷ luật Quốc gia?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Đúng là Phó Trưởng ban Lan của ủy ban quản lý giám sát gọi điện đến, nói chuyện Vương Phong bị cậu tát.
Hơn nữa còn chỉ rõ cậu hành động quá thô bạo. Trong công việc có thể hợp tác với Vương Phong, tại sao lại hành động như kẻ lưu manh thế?
Vả lại, trong vụ án của đồng chí Lô Minh Châu cậu ra tay điều ra rất thô bạo, can thiệp cả vào công việc của Uỷ ban kỷ luật.
Cậu muốn gặp Lô Minh Châu cũng đúng nhưng phải có sự đống ý của đồng chí Vương Phong là người phụ trách chính mới được.
Nếu như cái gì cũng lấy nắm đấm ra giải quyết thì quốc gia còn gì là pháp luật nữa?
Trưởng ban Quách nói.
- Trưởng ban Quách, có lẽ anh chưa từng thấy bộ mặt kiêu ngạo của Vương Phong. Hơn nữa tên này còn quấy nhiễu tôi phá án.
Giống như là sai bảo tôi vậy. Dù gì thì Diệp Phàm tôi cũng là trợ lý của Bộ trưởng, sao có thể thành người hầu cho đồng chí tiểu phó Vương Phong đó được.
Lẽ nào ngành này của chúng ta không bằng Uỷ ban kỷ luật hay sao?
Tôi giám sát vụ án này chứ không phải là tùy tùng của Vương Phong.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Hơn nữa, tôi thấy Trưởng ban Lan, người này cũng quá bao che cấp dưới rồi.
Ít nhất anh cũng phải làm rõ chuyện này rồi mới nói chuyện có đúng không? Chứ không phải chỉ trích tôi làm càn.
Tôi ra tay, thực sự là quá tức giận thôi. Hơn nữa, Vương Phong cố tính ngăn cản, tôi không ra tay không được.
- Ha ha ha, Vương Phong anh ta cho rằng mình mới chính là người phụ trách vụ án. Hơn nữa đồng chí trong Uỷ ban kỷ luật quốc gia có lẽ ai cũng có một chút tâm lý quái dị. Đồng chí này gặp cậu thực sự là xui xẻo rồi. Nhưng cậu là người tham gia, cũng không thể mạnh tay thế được.
Quách Thiên Minh cười.
- Điều này thì anh sai rồi, Trưởng ban Quách.
Diệp Phàm cười nói.
- Sai rồi, nói thế là sao?
Quách Thiên Minh hỏi.
- Tôi đi giám sát chứ không tham gia.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này là đích thân Trưởng ban lo liệu, nghe nói là xuống tham gia. Cậu cứ khăng khăng phải giám sát như vậy e rằng đồng chí Lan Tiềm sẽ không đồng ý. Hai chữ tham gia và giám sát này ý ghĩa không hoàn toàn giống nhau.
Quách Thiên Minh nghiêm túc nói.
- Tôi cũng chẳng làm bậy, tôi thỉ giám sát theo giấy của chính tay đồng chí Phó bí thư Uỷ ban kỉ luật Lục Hải Bình đã kí. Lẽ nào chuyện này họ chưa lên tiếng với anh sao?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Tôi thực sự không biết, xem ra cậy thực sự có năng lực.
Quách Thiên Minh cười nói:
- Nhưng, cậu đánh người và chuyện giám sát chẳng có quan hệ gì đến nhau cả. Vương Phong khăng khăng muốn ngăn cản cậu không để ý đến gã là được chứ đánh người là không nên.
- Đánh anh ta là con nhẹ đấy, người này nhân lúc tôi và Lô Minh Châu đang nói chuyện đã lén lút mang hai phạm nhân Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh đi rồi. Còn dấu ở chùa Tượng đồng ở Thủy Châu. Tôi không thể tin nỏi, anh nói xem có đáng tức hay không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Vương Phong có nghi ngờ, người này thật kì lạ.
Quách Thiên Minh nói.
- Tôi cũng cảm thấy bực bội có lẽ là Vương Phong nghe được tin đồn hoặc gì đó.
Nhưng, không lâu sau tôi đã tiên hệ được với Uỷ ban kỷ luật tỉnh Nam Phúc biết được địa điểm đã đổi của bọn họ. Chỉ là tên Vương Phong này đã làm mất người rồi thôi.
Hơn nữa, lúc trước còn muốn che dấu chuyện này. Cuối cùng vẫn là gã ra tay.
Hiện giờ 2 thủ phạm của vụ án này không thấy đâu. Tôi không tìm Vương Phong gây phiền toái thì tôi gã còn dám tố cáo tôi.
Diệp Phàm nói.
- Người muốn làm thì không được, sao có thể chứ thế chứ? rốt cuộc là chuyện gì đây?
Quách Thiên Minh hỏi, Diệp Phàm mang chuyện kể cho ông ta nghe một chút.
- Ha ha, Vương Phong gặp cậu xui xẻo là cái chắc rồi.
Quách Thiên Minh cười nói.
- Trưởng ban Quách, anh nói câu này hơi quá rồi!
Diệp Phàm cười nói.
- Nhưng đồng chí Diệp Phàm này. Có những chuyện nếu đùa quá mức sẽ phát hỏa đấy, vừa phải thôi.
Hơn nữa, Uỷ ban ký luật phá án rất nghiêm túc không phải trò đùa. Đương nhiên tôi tin cậu sẽ xử lý tốt.
Còn về phần chuyện tát Vương Phong, thực ra chuyện này xử lý dễ thôi.
Tôi sẽ nói chuyện với đồng chí Lan Tiềm. Không thể để cho người khác chỉ trích chúng ta được đúng không?
Chuyện này có lẽ Lan Tiềm sẽ giải quyết được, ta cũng nên phê bình bọn họ có những đồng chí cá biệt khác người.
Trưởng ban Quách nói, Diệp Phàm cũng hiểu.
Người ta là Trưởng ban Quách sớm đã nhìn ra manh mối trong chuyện này. Có lẽ chuyện hai thủ phạm mất tích này mình làm sẽ không bằng nếu không anh ta đã không nói chuyện như thế.
- Ha ha, vậy làm phiền Trưởng ban Quách rồi!
Diệp Phàm cười nói, lúc này là Trưởng ban Quách gọi điện, cấp trên có phản ứng rất nhanh.
Buổi sáng hôm sau Diệp Phàm bị Hướng Đông Phương gọi đến.
Đi vào văn phòng của Bí thư đã phát hiện ra Vương Phong ở đó. Hơn nữa Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện ra, trong vòng một đêm mà đầu tóc của Vương Phong kia bạc trắng một nửa
- Hôm nay gọi cậu đến đây chủ yếu là cùng với đồng chí Vương Phong chuyển giao vụ án này một chút.
Hướng Đông Phương nói. Đăng bởi: admin