Mẹ kiếp, đừng cả ngày trước mặt ông đây cho rằng chính là “sừng sỏ”. Hai người các cậu, xách dép cho anh Diệp cũng không xứng.
Còn được phúc giống người thì hãy nhớ ghi cho kỹ.
Lang Phá Thiên mắng tới. tiếp theo, miệng cười tủm tỉm gọi “anh Diệp” thân thiết:
- Lão Lang, cậu vừa định đùa tôi sao?
Diệp Phàm liếc xéo một cái, có chút bất mãn hừ nói.
- Tôi chỉ mượn tay anh giáo huấn nhóm tiểu binh kia một chút. Bằng không, cả ngày hò hét om sòm nghĩ rằng một vệ sĩ là oai lắm. Chịu giáo huấn cũng tốt.
Lang Phá Thiên cười, giơ tay nói
- Mời Diệp ca đi thôi, Chủ tịch Đường đang chờ.
Mấy người theo lối chuyên dụng đi ra bên ngoài, tuy nhiên, không ngờ là tới thẳng viện quân y.
- Sao lại thế này lão Lang, đi bệnh viện làm gì?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng nghĩ không biết có phải Chủ tịch Đường ngã bệnh hay không
- Việc này, tôi cũng không rõ lắm. Cứ đi sẽ biết.
Lang Phá Thiên cũng làm vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu, nói.
Trong một phòng khách nhỏ của viện quân y, Diệp Phàm đi vào thì phát hiện Lý Khiếu Phong cũng đang ngồi bên cạnh Đường Hạo Đông.
- Ngồi đi
Diệp Phàm đang muốn chào hỏi thì Chủ tịch Đường đã vẫy tay với hắn. Phía bên này, Mấy người Lang Phá Thiên lui ra ngoài. Trong phòng khách chỉ còn lại ba người
- Tôi biết cậu đối với Lỗ Tiến có thành kiến, kỳ thật, tôi muốn nói chính là trong việc này cũng có rất nhiều nguyên nhân. Tôi sẽ không nói tỉ mỉ ra, chỉ nói đại khái thôi. Về chuyện giải trừ quân chức của cậu, là tôi đã đồng ý.
Chủ tịch Đường trực tiếp nói
Diệp Phàm vừa nghe liền nghĩ. Việc này làm sao có thể là do Chủ tịch Đường quyết định.
- Không tin có phải không, việc này đích thực là tôi quyết định. Lúc trước cậu đã rời khỏi tổ A, ở trong mắt tổ A, cậu chính là một phế nhân.
Nếu cậu vẫn mang quân hàm quân chức thì sẽ không thích hợp. Huống chi, cậu vẫn tuyên bố không muốn làm trong quân đội. Nếu cậu một lòng phát triển ở chính phủ, tôi nghĩ, để cho cậu an tâm làm công tác chính phủ là hơn.
Đều là vì dân vì nước, làm sao để phát triển thì đều giống nhau có phải hay không? Bằng không, cậu không có khả năng đến Hải Đông đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Hải Đông là thành phố lớn, cậu mới bao nhiêu tuổi?
Mà hiện tại thì không còn như vậy nữa, nếu cậu đã khôi phục bản lĩnh, nghe nói còn đột phá tới cửu đẳng. Đối với đẳng cấp võ công của cậu, tôi không rõ thế nào.
Nghe lão Lý, lão Cửu là cao thủ nói tổ A chúng ta chỉ có lão Vương là đạt tới cửu đẳng. Người có bản lĩnh này, nếu không vì nước nhà làm chút việc, chẳng phải là lãng phí bản lĩnh mà ông trời đã ban cho cậu sao.
Tổ A gần đây rất khó khăn, đã tới thời điểm tồn vong sinh tử rồi. Mà hành động Phá thiên lần này nhất định phải chấp hành, đối với chiến lược an toàn của quốc gia chúng ta rất quan trọng.
Quốc gia hưng thịnh hay diệt vong, mọi người đều có trách nhiệm. Là một người dân Hoa Hạ. Cậu cũng là một phần tử của Hoa Hạ. Về phần đồng chí Lỗ Tiến, có một số việc quả thực anh ta có phần hơi vội vàng.
Tuy nhiên, đều là chuyện đã qua, tôi không phải đã tặng cậu một bức tranh chữ “Hải Nạp Bách Xuyên”. Xin cậu hãy cân nhắc cái gì đúng, được không?
Đường Hạo Đông lúc này giống như bề trên. Không phải là lãnh đạo Diệp Phàm, giọng điệu giống như tán gẫu với Diệp Phàm
- Lại nói Lỗ Tiến làm sao có thể làm như thế? Làm tổng thủ trưởng tổ A, hẳn là phải có được tấm lòng “Hải Nạp Bách Xuyên” chứ.
Bằng không, làm sao có thể lãnh đạo cơ cấu tổ A thần bí.. Hơn nữa, lại còn bức ép bằng hữu của tôi để cô lập. Về phương diện này, Lỗ Tiến rất không “nhân đạo”
Trần Quân đang ở trên tiền tuyến, không ngờ ngay cả phụ thân anh ta, một người già cũng không buông tha. Chẳng lẽ Hoa Hạ chúng ta thực sự không còn cao thủ?
Chắc chắn có, các phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, La Phù, ít nhất cũng có vài cao nhân đi ra. Vì sao Lỗ Tiến không vào đó chiêu mộ mà lại nhằm vào chính bằng hữu của tôi.
Nhìn nhóm đầu tiên của hành động Phá Thiên, Tề Thiên, Trương Cường, Trương Hùng, những người này, tất cả đều là huynh đệ tốt của tôi.
Đội thứ hai, Lỗ Vĩ, Trần Quân, đều sắp nhanh chóng biến thành quân nhà họ Diệp
Diệp Phàm thản nhiên nói
- Vậy cậu muốn Lỗ Tiến làm như thế nào cậu mới vừa lòng?
Chủ tịch Đường hỏi
- Có ông ta thì không có tôi
Diệp Phàm nói, kiên trì ý kiến của chính mình.
- Đây là cậu nói? Ý là chỉ cần Lỗ Tiến rời khỏi tổ A, cậu đồng ý quay về tổ A có phải hay không?
Vẻ mặt Đường Hạo Đông bình tĩnh hỏi.
- Vâng
Diệp Phàm thận trọng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Hạo Đông một cái, nói
- Tuy tôi đồng ý quay về tổ A, nhưng tôi không hy vọng phát triển ở tổ A. Tôi thích công tác ở địa phương. Tôi nghĩ, để tổi làm lá bài thần bí như lão Vương là được
- Cậu quyết định vậy?
Chủ tịch Đường hỏi lại, khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy nhiên, cũng không nghĩ nhiều việc này, gật đầu. Diệp Phàm tin tưởng, Lỗ Tiến không thể rời khỏi tổ A. Quốc gia không có khả năng để một người áp chế.
- Cậu đi theo tôi
Chủ tịch Đường đứng lên nói, Diệp Phàm không hiểu ra sao cả, hắn vụng trộm liếc nhìn Lý Khiếu Phong một cái. Phát hiện lão Lý không ngờ hướng về phía mình chớp chớp mắt một chút.
“Ý tứ gì, đồng chí lão Lý này còn muốn làm gì thần bí?”
Đường Hạo Đông đi tới một căn phòng khác nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
- Cậu xem đi?
Đường Hạo Đông nói
Diệp Phàm hướng mắt đảo qua, lập tức ngẩn người ra.
Bởi vì, đây là phòng bệnh đặc biệt, trên giường bệnh có một người đang nằm. Người này có hóa thành tro Diệp Phàm cũng nhận ra, không phải là Lỗ Tiến thì còn là ai. Toàn bộ đầu Lỗ Tiến đều quấn băng, truyền dịch từng chút. Trên mặt sưng phù.
Chẳng lẽ là khổ nhục kế? Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, cảm thấy hẳn là không có khả năng. Chủ tịch Đường sao lại chơi trò này với mình. Với ông ta, chỉ cần trứng ra cái mác lãnh đạo quốc gia thôi là hắn cũng phải cúi đầu.
- Chủ… Chủ tịch …
Nghe được tiếng động từ sau lưng, Lỗ Tiến cố gắng giật giật cúi đầu xuống
- Đừng cử động, cứ nằm như vậy
Chủ tịch Đường khẩn trương ngăn lại
- Diệp Phàm, vài ngày trước sau khi tôi đến tìm cậu. Thủ trưởng Lỗ cũng hiểu được chuyện này, ông ta rất là đáng thương, mang theo đồng chí Trịnh Phương không ngờ tự mình giáp trụ tới Sahara.
Vì muốn cứu lão Vương ra, thủ trưởng Lỗ đã cùng hai vị cao thủ bát đẳng quyết chiến hai giờ liền.
Cuối cùng, một bị chết, một bị thương nặng. Tuy nhiên, chính ông ấy cũng bị trọng thương. Nếu cậu không tin cậu cứ nhìn ông ta xem. Đã bị trúng hai mươi ba đao, đao sâu đến xương cốt, ôi, ông ấy có thể sống trở về đây đã là may mắn…
Lý Khiếu Phong có chút đau thương nói.
- Lão Lý, không cần nói nữa.
Lúc này, Lỗ Tiến đột nhiên chen vào cắt ngang lời Lý Khiếu Phong, ông ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói
- Tôi biết cậu đối với tôi đã có thành kiến, tuy nhiên, Lỗ Tiến tôi tuyệt đối là xử lý sự việc chứ không xử lý con người.
Ngay cả việc bố trí mấy người Tề Thiên, Trương Cường đi Sahara cũng là vì quốc gia. Tổ A, đã tới tình cảnh không còn binh tướng rồi.
Tổ phó thường trực tổ A đồng chí Nghiêm Thế Kiệt hiện tại còn chiến đấu hăng hái ở Sahara. Từ nay về sau, Lỗ Tiến tôi đã thành một phế nhân.
Hôm qua đã báo lên bộ Chính trị và quân ủy đưa đơn từ chức. Bọn họ đã chính thức phê chuẩn. Lỗ Tiến tôi muốn nói chính là, một số việc nhỏ tôi xử lý đối với cậu đúng là có chút không công bằng.
Tuy nhiên, làm nam tử hán của Hoa Hạ, khi quốc gia gặp nạn, Lỗ Tiến tôi da ngựa bọc thây, thực sự nghiêm túc. Diệp Phàm, tôi những nghĩ nên nói với cậu ba tiếng “rất xin lỗi”
Hy vọng cậu lấy quốc gia làm trọng. Tới Sahara chiến đấu, tổ A chúng ta đang đứng giữa cuộc chiến sống còn, tuyệt đối không thể thua.
Bằng không, Lỗ Tiến tôi dù ngồi xe lăn cũng muốn đi, chết cũng muốn chết ở Sahara.
Lời nói Lỗ Tiến rất chân thành, bi tráng. Trong phòng bệnh im lặng thật lâu.
- Hoa Hạ, sẽ không thua!
Diệp Phàm chỉ nói một câu, xoay người đi ra. Việc này hóa ra trong lòng hắn cũng không phải là để bụng, trước kia cắn răng hận Lỗ Tiến, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng ông ta như vậy, Diệp Phàm ngược lại cảm thấy nhạt nhẽo. Tất cả mọi việc, đều thoảng qua
- Diệp Phàm nghe lệnh
Về đến phòng khách, Lý Khiếu Phong đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hô to ra lệnh cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm hơi sửng sốt sau đó lập tức đứng nghiêm.
- Theo hội nghị thường vụ bộ Chính trị phê chuẩn, quân ủy phê chuẩn, quyết định bổ nhiệm cậu vì Hoa Hạ mà làm phó tổ trưởng tổng bộ đội đặc nhiệm A.
Phối hợp với đồng chí Nghiêm Thế Kiệt dốc toàn lực vào hành động Phá Thiên. Tìm ra bí mật ở mê cung Tử vong, đem tài liệu chiến lược về đến Trung Quốc.
Mặt khác, loại bỏ tất cả xử phạt trong Đảng trước đây, khôi phục chức thiếu tướng của cậu. Suy xét đến yêu cầu của cậu, tổ chức quyết định, đồng ý để cậu làm tổ phó đội A
Chỉ có nhiệm vụ quan trọng, khi tổ A không thể giải quyết mới phải ra tay. Công tác chính của cậu là ở địa phương.
Điều này tổ A không can thiệp..
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong nghiêm túc đọc quyết định của tổ chức. Đường Hạo Đông cũng ngồi thẳng người nghe.
Không lâu, một đại tá đưa vào một bộ đồ và vài đồ vật. Quân phục, súng ống, giấy chứng nhận…
- Làm tốt nhé!
Đường Hạo Đông vỗ vỗ vai Diệp Phàm, sau xoay người đi rồi.
- Lão Lý, Lỗ Tiến đi rồi, không biết ai là người kế nhiệm sau ông ấy.
Diệp Phàm hỏi
- Việc này, tôi chưa rõ lắm, đây là chuyện của cấp trên, rất phức tạp. Tổ A, có thể nói như vậy, nó là tổ chức giỏi hơn bất luận bộ môn nào của quốc gai.
Như vậy người phụ trách bộ môn, không phải cậu với tôi có thể bàn bạc
Lý Khiếu Phong xoay người vỗ vỗ vai Diệp Phàm nói tiếp.
- Lần này cậu là chủ soái phân đội cuối cùng, Chủ tịch Đường nói, quân đội cả nước đều do cậu điều động, cậu thích chiêu mộ ai thì cứ làm.
Chỉ cần là vì quốc gia, vì hành động Phá Thiên, ngay cả khi người cậu cần là đồng chí Tư lệnh quân khu Bắc Kinh Tiền Thành Đông để trợ thủ ông ấy cũng sẽ đồng ý.
Trong văn kiện này đã có chữ ký của Chủ tịch và lãnh đạo quân ủy, những chỗ trống là thông báo chiêu mộ, chỉ cần cậu điền vào là ai thì sẽ là người đó.
- Chiêu mộ tư lệnh viên Tiền Thành Đông, tôi nào dám?
Diệp Phàm nói
- Có gì không dám, chỉ cần cậu dám điền, tôi cho làm một tiểu binh cho cậu. Tiền Thành Đông thì sao chức? Chẵng lẽ không phải là người Hoa Hạ sao, không nên vì nước mà dốc sức sao?
Lý Khiếu Thiên cười nói
- Chỗ trống trưng chiêu này có phải vĩnh viễn có hiệu lực không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng hỏi
- Nghĩ gì vậy, tiểu tử cậu, dã tâm không nhỏ à. Đừng nhìn vào mấy tờ giấy, đó là hội nghị thường vụ bộ Chính trị và quân ủy thông qua. Bình thường ngay cả Chủ tịch Đường cũng không làm được. Cho nên, giới hạn trong nhiệm vụ lần này. Nhiệm vụ hoàn thành, chỗ trống trong trang giấy liền trở thành phế thải cần thu hồi
Lý Khiếu Phong tức giận hừ giọng nói, thiếu chút nữa bị dã tâm Diệp Phàm làm cho tức giận mắng.