Sự kích động của hắn mỗi lần đều có mục đích cả. Phỏng chừng để Chủ tịch tỉnh gọi điện cho hắn sớm một chút. Người ta không tham tiền, nên không có cách nào, đành phải đánh động đến Cao Thành.
Cao Thành không có cách gì, dù sao cũng phải giữ thể diện. Cho nên, đành phải đi tìm Diệp Phàm. Cuối cùng xem chừng nếu không nói chuyện xong xuôi, Cao Thành sẽ ngậm ngùi ỉm đi.
Tuy nhiên, việc này không thể dừng lại như vậy. Diệp Cao hai người âm thầm đọ sức sẽ dẫn đến một cục diện mới. Các anh nói xem, là gió đông thổi bạt gió tay hay gió tây áp đảo gió đông?
Tất Vân Lý nói.
- Diệp Phàm tất thua, ít nhất, không nói tới năng lượng của hắn ở những nơi khác, riêng ở thành phố Đồng Lĩnh này hắn chẳng là gì cả. Một người từ bên ngoài tới mà định ngăn chặn con hổ bá đạo đã nhiều năm ở đây. Cường Long đấu với Địa Hổ, không biết sẽ thế nào. Phỏng chừng sẽ thể hiện qua hai kẻ Diệp Cao.
Trì Hạo Cường nói, vẻ mặt vui vì người khác gặp họa.
Việc lên nắm quyền của Bao Nghị hoàn toàn chặt đứt tính toán của cục trưởng cục công án kiêm nhiệm, đồng chí Lão Trì. Lão Trì đương nhiên cũng hận Diệp lão đại đến mức ngứa cả răng.
Giữa trưa ngày hôm sau, ở phòng số 8 tòa nhà Phong Vân.
- Mẹ nó, coi tôi là mèo ốm phải không vậy.
Không ngờ cả một bàn đồ ăn vừa mới được mang lên, đã bị Phượng Thảo Thiên đá một cước chén bát đập loảng xoảng, nước canh thức ăn đều rơi vãi trên đất cả.
- Tổng giám đốc Phượng, bớt giận, bớt giận, đừng tự làm mình tức giận, không đáng đâu.
Phó Tổng giám đốc tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, Phượng Bội Thạch vội khuyên nhủ.
- Bớt cái con khỉ.
Phượng Thảo Thiên hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phượng Bội Thạch, nói:
- Người ta cưỡi lên đầu lên cổ mình thế mà còn phải bớt giận, anh nói xem, nỗi giận này có thể nuốt được sao?
Hơn nữa, Phượng Thảo Thiên tôi từng nói trong vòng ba tháng phải đưa được Mễ Nguyệt lên giường, chẳng lẽ Phượng Thảo Thiên tôi là hạng người nói không giữ lời.
Các anh ra bên ngoài hỏi một chút, có khi nào Phượng Thảo Thiên tôi nói mà không tính toán không. Đừng tưởng một Bí thư Thành ủy thì đã oai rồi, làm bố tức giận, cho hắn thảm đã rồi tính sau.
- Làm hắn thảm thì có khó gì, đại đương gia, anh đã quên xuất thân rồi. Tuy nhiên, gây gổ với một Bí thư Thành ủy, vào lúc mấu chốt này, mọi người đều sẽ biết tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của chúng ta có mâu thuẫn với hắn. Đó chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao? Không hợp lý lắm, đại đương gia.
Quân sư Trình Giảo Tiền khoát khoát cây quạt trên tay, còn lắc lắc đầu theo.
- Xuất thân…
Phương Thảo Thiên thái độ ngông cuồng, không ngờ lập tức dịu lại, hình như từ ‘xuất thân’ này rất nhạy cảm, dường như hơi kiêng dè.
- Giảo Tiền, chính là bởi vì đại đương gia xuất thân đàng hoàng, chúng ta còn sợ cái gì? Nếu Diệp Phàm tiếp tục làm như vậy, mỏ than Hải Sơn của chúng ta còn có thể khai thác than được nữa hay không?
Giảo Tiền, anh chẳng lẽ không hiểu, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chúng ta có một nửa doanh thu là từ mỏ than đá Hải Sơn sao.
Chậm trễ một ngày, tổn thất tính đến mấy triệu đấy. Xem tình hình điều tra, hình như định đóng dài ngày ở Hải Sơn rồi.
Đặc biệt là cái tổ trưởng Bao Nghị đó, bà nội nó. Tiểu tử này quả thực chính là một cái mụn nhọt thối tha, thối hơn cả nhà vệ sinh.
Cả ngày nghển mặt lên bới lông tìm vết, có gì hay không cũng đều bắt lỗi. Rõ ràng là muốn cố ý làm khó chúng ta.
Rõ ràng là không coi Phượng đại đương gia là cái gì. Loại người này phải kiên quyết đả kích, chứ không phải cứ né tránh suốt. Anh càng tránh, anh ta càng kiêu ngạo, anh cương thì phỏng chừng anh ta sẽ phải nhu.
Vừa mới ngồi lên vị trí cục trưởng Công an thì đã vênh váo ngất trời? Buồn cười, không nói cái khác, chỉ riêng việc chúng ta có người ở Tỉnh, anh ta thì đáng gì?
Nghe nói phía tỉnh đã đem tài liệu đưa lại cho Uỷ ban nhân dân thành phố. Tuy nhiên, phía thành phố không có phản ứng gì, nhất định là Diệp Phàm bắt ỉm đi, không coi là việc quan trọng gì.
Nói dễ nghe, thì là vì việc công. Nói khó nghe một chút, Diệp Phàm căn bản chính là trả thù lời nói ngày đó Phượng đại đương gia nói với Mễ Nguyệt.
Phượng Bối Thạch ở bên cạnh hết sức châm ngòi thổi gió.
- Trả thù thì nhất định là trả thù rồi, tin tức vừa nghe được, nghe nói Chủ tịch Cao đã đi tìm Diệp Phàm, Diệp Phàm vẫn cứng rắn không chịu. Hay là, đại đương gia không thể tức giận như vậy được. Dịu đi dịu đi.
Trình Giảo Tiền hướng về phía người phục vụ vừa mới tới thu dọn chén bát nói.
- Diệp Phàm, đây là hắn đang ép tôi.
Phượng Thảo Thiên lại nổi giận, một phen quét tới. ‘Rầm’ một tiếng, toàn bộ chén bát rơi chỏng chơ trên mặt đất, khiến cho nữ nhân viên phục vụ sợ hãi, vội chạy ra ngoài phòng.
- Đại đương gia, cứ dứt khoát mời mấy người trong nhà ra mặt.
Phượng Bội Thạch lại đưa ra chủ ý.
- Gọi Phượng Lôi ra. Tôi không tin thiên lôi Phượng Lôi này còn không đốn ngã gã Bao Nghị mụn nhọt kia.
Phượng Thảo Thiên khoát tay chặn lại, hung tợn nói.
- Đại đương gia, Phượng Lôi nghe nói chẳng phải vẫn đi theo cô Tứ sao? Chỉ e rằng người ta có chịu ra mặt không chúng ta cũng khó nói.
Trình Giảo Tiền có chút chần chừ, nói.
- Tiểu Trình, đầu óc anh có lúc sáng láng có khi lại rối rắm vậy.
Phượng Thảo Thiên đột nhiên phá lên cười haha. Đám người Phượng Bội Thạch cũng cười theo.
- Cười gì, tôi thật không rõ ý anh là gì?
Trình Giảo Tiền mơ mơ màng màng không hiểu.
- Phượng Lôi là con trai, anh biết không?
Phượng Bội Thạch cười tủm tỉm nói, mặt lộ vẻ bỉ ổi.
- Á, tôi đúng là đã quên mất, anh ta rất giỏi chuyện này.
Trình Giảo Tiền bừng tỉnh đại ngộ, mặt không khỏi có chút ngại ngùng.
- Haha, thấy chưa, đại quân sư Trình của chúng ta cũng kinh ngạc. Trước kia, chỉ có thể là chúng ta kinh ngạc, thật không ngờ, không ngờ, rất thú vị.
Trưởng ban bộ phận bảo an, Hách Thanh chỉ vào Trình Giảo Tiền cười.
Sự việc phát triển thật nhanh chóng.
Lúc tối, Bao Nghị tới nhà Diệp Phàm.
- Nhìn vẻ mặt vui như tết của anh, có phải đã có manh mối gì không?
Diệp Phàm ra hiệu cho Bao Nghị ngồi xuống nói.
- Manh mối quan trọng, ôi cái cuộc đời này, vẫn có người không sợ chết
Bao Nghị cười nói.
- Mau nói, mau nói, đừng thừa nước đục thả câu.
Vương Long Đông đến từ trước, đã sớm không nhịn nổi, thúc giục.
- Xế chiều hôm nay, tầm năm giờ, sau khi đi làm về, tôi đang chuẩn bị lên đường đi để về thành phố. Lúc xe chạy đến nội thành không ngờ gặp một kẻ đên vừa nhảy vừa hét trên đường.
Cũng không thể đâm chết người ta, cho nên, tôi bảo xe dừng lại định kéo tên điên kia ra. Không ngờ kẻ điên đó cũng khá khỏe.
Thân thủ của tôi đâu phải loại kém, kẻ điên đó sức cũng không kém tôi. Sau khi hai chúng tôi giằng co một hồi, miệng anh ta đột nhiên kêu lên điên loạn- 12345689, 12345689…
Bao Nghị nói.
- Đây là ý gì, 12345689, số điện thoại, không giống, chẳng lẽ là có chứng cứ gì giấu ở mật mã ngân hàng. Hoặc là biển số xe, cũng không giống.
Vương Long Đông sửng sốt, hỏi.
- 12345689…
Diệp Phàm miệng cũng lẩm bẩm, liếc nhìn Bao Nghị nói:
- Kẻ điên lầm bẩm số này sao? Có…nói gì khác không?
- Không, anh ta nhắc đi nhắc lại mười mấy lần, rồi hình như bị tôi làm cho sợ quá liền chạy mất.
Bao Nghị nói.
- Chắc chắn anh đã phát hiện ra bí mật gì? Nếu không, sẽ không vui vẻ như vậy?
Diệp Phàm nghiêng qua, liếc mắt nhìn anh ta, nói.
- Lúc các anh lẩm bẩm đọc, có phải thấy thiếu cái gì đúng không?
Bao Nghị cười bí hiểm.
- Thiếu số 7.
Vương Long không hề nghĩ ngợi trực tiếp thốt ra, sau đó nói:
- Cái này có gì lạ lùng, như mật mã lấy ở Ngân hàng cũng là chọn bất kỳ mà.
- Haha, nếu liên hệ với mỏ than Hải Sơn, tôi lại thấy rất nghi ngờ. Mỏ than Hải Sơn có hơn mười miệng giếng. Nếu chỉ cần thiếu giếng số 7, vậy có phải là, tai nạn phát sinh ngày 5 tháng 1 năm nay là ở miệng giếng số 7 không. Người này là đang nhắc nhở chúng ta chú ý kiểm chứng hầm mỏ số 7.
Bao Nghị nói.
- Vậy thì bắt đầu từ số 7.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi vừa gọi điện về đó hỏi, nghe nói miệng giếng số 7 vì chất than đá không tốt, điều kiện khai thác khó khăn, từ năm ngoái đã bị mỏ than Hải Sơn bỏ đi rồi.
Bao Nghị nói.
- Năm ngoái đã ngừng khai thác rồi. Vậy chẳng phải là nói mỏ than số 7 không xảy ra tai nạn sao?
Vương Long Đông cảm thất vọng.
- Kiểu nói này cũng không đáng tin. Nếu thật sự mỏ than số 7 phát sinh sự việc, người ta đương nhiên sẽ che dấu tội ác. Việc này nếu như muốn thăm dò từ các thợ mỏ, xem chừng chẳng có bao nhiêu hy vọng. Bởi vì Phượng Thảo Thiên đã tạo áp lực quá lớn cho họ.
Diệp Phàm nói
- Ngày mai anh kiểm tra hầm mỏ số 7 nhưng phải chú ý phương pháp, phương thức.
Gần đây bên phía tỉnh và thành phố đều có chút không vừa ý với việc điều tra của các anh. Đương nhiên, điều này có quan hệ rất lớn với tập đoàn Thiên Mộc, cũng không phải là chuyện riêng của tổ điều tra các anh.
Tuy nhiên, chúng ta phải làm được cái gì? Vừa phải điều tra ra sự việc, vừa phải khiến cho họ không nói lại được mới ổn. Đương nhiên, vẫn phải áp dụng phương pháp tất yếu.
- Tôi biết rồi, tôi chính là phải tạo nên thanh thế. Xem xem có thể từ đó tìm ra con đường đột phá không. Cứ điều tra điều tra mãi, thực ra đều là giả bộ. Tin là tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc cũng sớm lau sạch dấu vết thôi.
Bao Nghị nói.
- Chuyện của mẹ Dương Tú Phát đã điều tra rõ ràng chưa, là ai đang âm thầm phá rối?
Diệp Phàm hỏi.
- Những người có trách nhiệm liên quan tôi đều xử lý rồi, người thao túng phía sau của việc này chính là Ninh Mãn. Cái lão già này, việc đứng đắn thì không làm, cứ thích gây chuyện.
Bao Nghị không kìm nổi, có chút bực bội.
- Tiếp sau đây sẽ ‘chỉnh’ ông ta thế nào đây?
Vương Long Đông đột nhiên cười quỷ dị.
- Anh biết nhược điểm của ông ta?
Bao Nghị lập tức vui vẻ, vội truy hỏi.
- Tôi cũng vừa mới để ý tới, tuy nhiên, em trai ruột Ninh Đông của Ninh Mãn mở một công ty, tên là Thuận Phong Khí Mậu. Theo phạm vi kinh doanh mà nói thì chính là liên quan đến vài sản phẩm về ô tô.
Tuy nhiên, tiểu tử này đầu óc rất nhanh nhẹn, kinh doanh ô tô chỉ là hình thức bên ngoài. Phương thức kiếm tiền trên thực tế cũng không phải như vậy
Mà là chuyên buôn bán xe đã sửa chữa lại. Loại xe đã qua sửa chữa này thực tế là đại tu xe đã bị bỏ đi rồi trang trí lại một chút.
Bởi vì Ninh Mãn là ở cục công an thành phố. Phỏng chừng, những khâu liên quan đến đăng kí ô tô đều là ông ta âm thầm hỗ trợ.
Bằng không, loại xe phi pháp này ai dám mua? Chỉ cần điều tra việc Ninh Mãn cấu kết với em trai, tin là Ninh Mãn cũng bị đen đủi không ít.
Vương Long Đông nói.
- Ninh Mãn có Phó giám đốc sở Dương Tiêu ở tính chống đỡ, bằng không, Hồ Qúy Thiên sẽ không hỗ trợ ông ta như thế. Nếu muốn bắt ông ta thì cũng hơi khó, làm chút chuyện khiến ông ta khó chịu thì còn được. Hơn nữa, tôi cũng không muốn bỏ sức lực vào ông ta. Mục tiêu của chúng ta là tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
Bao Nghị nói.