Diệp Phàm nói.
Vừa hỏi mới biết, Á Liên thật đúng là đã tới nhiều lần rồi, xem ra việc giả làm Á Liên trà trộn vào dám chắc sẽ không được rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn quyết định cải trang để tiến vào hàng rào, về phần Á Liên, Diệp Phàm tự có biện pháp, mặc dù đến lúc đó bị làm lộ thì có lẽ sớm đã bắt được tộc trưởng rồi.
- Trương Hùng, tổng bộ vẫn muốn lấy được yêu độc, vậy thú độc đó lấy về có ích lợi gì?
Trương Hùng dẫn đường, mọi người thoái lui về phía sau hơn mười dặm, mai phục tại đạo biên.
Kỳ thật, con đường lớn này nhìn cũng không giống là đường lớn cho lắm, so với những con đường hẹp quanh co của Trung Quốc thì dấu vết con đường khá rõ mà thôi.
Giống như con lộ mà bọn Diệp Phàm vừa đi qua, căn bản là không có dấu vết gì của một con đường, chỉ biết lần mò mà đi, nhắm một phương hướng đại khái mà tiến.
- Yêu độc à, tác dụng rất lớn. Lấy tình huống của Phương Viên ra mà nói, nếu chúng ta đem yêu độc đi nghiên cứu, sau đó phối chế ra loại dược có độc tính khác, ra tay ở trên người đối thủ không phải khá tốt đó sao? Hơn nữa, loại lá tông bát này có lẽ còn có thể có tác dụng kích thích khác. Chuyện này, lão Bang ở tổ Khoa học Năng lượng có khi sẽ có biện pháp.
Trương Hùng hắng giọng cười nói.
- Đợi khi phục kích Á Liên thì biết, hơn nữa, tốt nhất không nên dùng súng ống hiện đại, bởi nơi này suy cho cùng thì cách hàng rào không bao xa, nếu nghe được tiếng súng thì sẽ gặp phải phiền toái.
Diệp Phàm vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
Một giờ chiều, ánh nắng rất gay gắt, tuy nhiên, bởi vì đang là mùa đông nên ánh thái dương kia chiếu lên người vẫn thấy rất ấm áp và thoải mái.
Cả nhóm Diệp Phàm mai phục hơn nửa ngày, rốt cục cũng nghe được những tiếng bước chân hỗn độn. Không lâu sau thì truyền đến tiếng nói chuyện. Nhưng điều khiến Diệp Phàm kinh ngạc chính là những người này không ngờ lại nói tiếng Trung Quốc, chỉ có điều phát âm có chút lơ lớ, nghe kỹ thì cũng có thể nghe ra đang nói gì.
- Sẽ không phải là con cái đời sau của những tàn dư của Quốc Dân đảng trước đây chạy trốn tới vùng Tam Giác Vàng này chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Có tám phần khả năng là vậy, ngày hôm qua tổng bộ cũng điều tra qua, thủ hạ của đông ba có rất nhiều người là người mang dòng máu Trung Quốc.
Năm 1950, sau chiến dịch Nguyên Giang, tàn quân của Quốc Dân đảng chạy đến Myanmar, tuy nói là tàn quân nhưng bọn họ cũng khiến chính phủ Myanmar đau đầu hai mươi năm.
Chính phủ Myanmar sau vài lần tác chiến với đám tàn quân này đều thất bại nên báo cáo lên liên hiệp quốc rằng bọn họ là một đám tàn quân có kinh nghiệm được Mỹ trang bị vũ khí tiên tiến, mất mười năm hỗn chiến với quân phiệt, tám năm chiến tranh kháng Nhật, năm năm nội chiến.”
Chỉ dựa vào kinh nghiệm chiến tranh như vậy, đoàn lính đánh thuê của chính phủ Myanmar sao đánh thắng được.
Sau đó, Thailand tiến hành chiêu an và bọn họ đã vì chính phủ Thailand ra sức cống hiến. Hiện tại bên ngoài nơi nào cũng có rất nhiều bộ đội.
Nghe nói bây giờ ở vùng Tam Giác Vàng có tới mấy chục vạn con sau đời sau sinh sống và vùng quanh mảnh đất này nữa, ôi... Bọn họ đều là người Trung Quốc, bọn họ muốn trở về, nhưng bởi vì nguyên nhân lịch sử nên việc này rất khó giải quyết.
Trương Hùng thở dài.
- Truyền lệnh xuống, nếu người của Á Liên không phản kháng, thì không cần lấy tính mạng bọn họ.
Diệp Phàm truyền đạt mệnh lệnh. Dù sao, nhắm súng vào đồng bào nổ súng thì Diệp Phàm có chút không đành lòng.
Có lẽ là bọn Á Liên chưa từng lọt vào vòng phục kích ở trên con đường này, cho nên vốn không dùng bất cứ thứ gì phòng bị, trên đường đi còn cười nói đùa giỡn rất vui. Họ nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng ngay dưới mắt của tộc Samoa còn có người chờ phục kích bọn họ.
- Trương Hổ, Lạc Kim Hoa không xấu, nghe nói tiểu tử cậu muốn tán tỉnh cô em đó.
Một thanh âm của một người đàn ông cười gượng nói, lập tức một trận cười vang lên.
- Cái này, ha hả, anh Á Liên, còn chưa tới tay mà. Kim hoa là cháu gái họ của tộc trưởng, nói ra thì còn cần tộc trưởng Địch Khắc gật đầu mới được.
Một tràng cười vang dội rất vui sướng.
- Thằng nhóc cậu mừng thầm đi, muốn làm thì làm có cái gì phải sợ, với tôi đây còn phải giấu sao, có phải muốn bị đánh hay không.
Kèm theo những tiếng nói là âm thanh mông Trương Hổ bị đạp một cái, đau đến mức thằng nhãi này phải giơ chân lên, thấy vậy một đám người lại phá lên cười ồ.
- Đội trưởng Á Liên, nghe nói lần này chuẩn bị chọn lựa một số thanh niên tráng kiện có phải là chuẩn bị có động tác lớn hay không?
Một thanh âm vẻ khàn khàn hỏi.
- Hỏi nhiều như vậy làm quái gì, cẩn thận anh Đông Ba đem mày đi làm banh đá bây giờ.
Á Liên hừ thanh nói, có ý cảnh cáo.
- Hành động.
Diệp Phàm ra lệnh, bọn lão Hạ đã sớm mai phục xong giờ bắt đầu xông lên. Vì phải trong khoảng thời gian ngắn nhất tạo hiệu suất cao nhất, khắc chế kẻ thù nên Diệp Phàm đồng thời phóng năm cây Phi Đao ra, mục tiêu công kích tất nhiên là năm rồi. Bên này, Trương Hùng như chim to xà tới.
Một âm thanh vang lên.
Á Liên còn chưa có phản ứng, súng trên tay sớm bị Diệp Phàm đá vang đến bụi cỏ dại rồi, cảm giác có bóng người thoáng qua, trên mông bị đạp một cước.
Thằng nhãi này tuy nói cũng khí lực đầy mình, da dày thịt béo nhưng dù sao gã cũng xui xẻo khi gặp Diệp Phàm mà không phải ai khác. Lập tức giống như đang biểu diễn, phi người vào khoảng không trực tiếp quăng gã vào bụi cỏ dại.
Không đợi gã phục hồi lại tinh thần, bồi thêm một chân nữa dẫm lên bụng gã.
- Các người là ai? Tụi tao là người của Đông Ba.
Á Liên dùng tiếng Thái rống lớn lên nói.
- Hừ, Đông Ba có ở trước mặt ông đây cũng không là gì, thành thật chút đi.
Diệp Phàm tung một cước đá vào người Á Liên, không ngờ gã cũng quên đau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi:
- Các người là người trên đỉnh núi?
Gã còn tưởng rằng Diệp Phàm cũng là người Trung Quốc, cùng phe với gã.
- Đỉnh núi, nơi này chỗ nào cũng là đỉnh núi của ông mày.
Diệp Phàm ra vẻ hung hăng, chân vẫn dùng sức, cái đầu hói của Á Liên kia toát mồ hôi ra như tắm. Tuy nhiên, Diệp Phàm vì dùng qua nước thuốc biến hình nên quai hàm trên mặt trông rất giống ác ma, đích xác có chút gì đó rất đáng sợ. Đối với nước thuốc kích thích làm biến tướng khuôn mặt của lão Bang ở tổ Khoa học Năng lượng Tổ đặc nhiệm A kia
Diệp Phàm hoàn toàn không có chỗ nào phải nói rồi, một chút điển trai cũng không có, tất cả đều biến thành thứ bát quái dị dạng. Lúc đó Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ lần đầu thấy mặt biến dạng đã nói thầm một câu, bố mày giờ thành Ngưu Ma vương rồi, chỉ còn thiếu hai cái sừng thôi.
- Các người rốt cuộc muốn làm gì?
Á Liên hỏi.
- Mày là con cháu mang dòng máu Trung Quốc?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, chẳng lẽ mày không phải?
Á Liên hỏi ngược lại.
- Tao hỏi mày trả lời là được, nơi này không cho phép mày được hỏi.
- Đại ca, trực tiếp bắn chết nó đi, thực phiền toái.
Tề Thiên cố ý bạo nộ, đi tới đá mấy đá khiến Á Liên chỉ biết nhếch miệng thống khổ, không chịu nổi nên lập tức cũng thành thật hơn.
- Có hai con đường cho mày lựa chọn, một là ngoan cố chống lại thì rốt cuộc chỉ còn con đường chết. Hai là làm một vụ giao dịch với cùng chúng tao.
Diệp Phàm mỉm cười nơi khóe miệng, tuy nhiên, Á Liên cũng không vì đó mà cảm thấy người này giống hạng lương thiện.
- Ngài nói đi.
Á Liên nói, không dám mở miệng là cuồng ngôn.
- Mày phụ trách tìm về phương thức phối của yêu độc và thuốc giải độc từ chỗ tộc trưởng Địch Khắc Ma Đinh, còn nữa, cây tông bát cũng phải xách về mấy khúc.
Diệp Phàm cười nói.
- Nếu là yêu độc thì tôi có thể xách mấy bình về, còn như cách phối thì không có khả năng. Không phải tôi không lấy, mà cái này là một bí mật trong tộc bọn họ, lần trước Đông Ba hỏi ông ta sao chưa giao thuốc, ông ta thiếu chút nữa đã trở mặt rồi.
Á Liên không chút giả dối nói.
Cái Mạc Dã cũng nói:
- Đúng vậy, cách phối thì không có khả năng lấy được đâu, Địch Khắc cất giấu như giấu bảo bối vậy. Trừ phi tiêu diệt toàn bộ tộc Samoa.
- Rất đơn giản, mày dẫn chúng tao đi, nhất định phải tìm thấy tộc trưởng, những chuyện khác chúng tao sẽ tự làm. Đừng mong giở trò, uống thuốc đi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn lão Hạ gật gật đầu,
- Còn cả Trương Hổ cũng phải uống thuốc.
Bởi vì vừa rồi nghe nói Trương Hổ cùng cháu gái của tộc trưởng tên Lạc Kim Hoa gì đó có quan hệ, nên Trương Hổ khẳng định phải hiện diện trước mắt họ, có lẽ còn có thể nhờ được gã này.
Hạ Hải Vĩ tiến lên, đem một viên màu đen đen có mùi hôi nhét vào miệng Á Liên và Trương Hổ.
- Các người cho chúng tôi uống gì thế?
Á Liên trừng lớn mắt, hoảng sợ hỏi.
- Thuốc bổ thôi, Hoa Hạ xuyên tràng hồng có ghe nói qua chưa?
Tề Thiên hắng giọng cười nói.
- Hình như... có loại thuốc viên này….
Á Liên cái hiểu cái không, gật gật đầu.
- Biết là tốt rồi, không có chúng tao giải độc, ha hả, trong vòng 3 ngày, tụi bây có thể sẽ đến Địa phủ uống trà.
Hạ Hải Vĩ cười gượng một bên. Diệp Phàm đưa tay vỗ vào người Á Liên và Trương Hổ.
Không lâu, cả Trương Hổ và Á Liên đều có phản ứng.
- Thế nào, có phải hơi tê tê dại dại hay không, nội phủ hơi đau, hơn nữa, là từng cơn từng cơn một.
Diệp Phàm cười nói.
- Thuốc đó có độc?
Trương Hổ sớm bị dọa đến mặt trắng bệch, mồ hôi toát ra như mưa.
- Rất đơn giản, chỉ cần các người phối hợp với chúng tao lấy cho được cách phối của yêu độc và cách phối của thuốc giải độc, còn có cả cây tông bát nữa, ba ngày sau khi chúng tao rời khỏi thì sẽ giải độc cho các người. Nói thực, chúng tao với tụi bây cũng không có ân oán gì, đừng ảo tưởng sẽ có thể tìm thấy thuốc giải độc, vô dụng thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh.
Kỳ thật, thuốc này do Diệp Phàm dùng thảo dược chế, căn bản không có gì độc hại. Nhưng Diệp Phàm lúc nãy dùng Thiên Âm Lôi Cương Chỉ hạ âm thủ, cho nên Trương Hổ cùng Á Liên mới có cảm giác đau.
Chiêu này phải cao thủ lục đẳng trở lên mới có thể xuất chiêu, hơn nữa phải bí mật độc môn ra tay. Bởi vì, gã nằm mộng cũng không thể tưởng được có loại công phu thần bí này.
Thay xong quần áo, Baba Rudge ở lại.
Có Á Liên thành thật dẫn đường, nên thuận lợi vào được bên trong sơn trại.
Khá rộng lớn, từ giữa sườn núi bắt đầu, rải rác một vài phòng ở mộc lầu. Tuy nhiên, bởi vì cây cối khá cao lớn, cho nên, những gian phòng này nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy.
Diệp Phàm thuận miệng đếm, phóng mắt quan sát, không dưới một trăm tòa, xem ra, nhân mã trên ngọn núi này cũng không ít.
- Đội trưởng Á, hoan nghênh anh.
Tộc trưởng Địch Khắc Ma Đinh độ khoảng năm mươi, tuy nhiên, nhìn qua thì da mặt nhăn nheo trông rất đáng sợ, hơn nữa lại đen đúa nên khi người này với vẻ mặt thật thà chất phác tươi cười đã khiến Diệp Phàm nhớ tới dã nhân trong phim.
Mấy người đi đến đại lầu, người đứng gác hai bên khom lưng cúi chào, những thanh niên trên mặt vẻ rằn ri nhìn đám người Diệp Phàm mà như hổ rình mồi.
- Thủ lĩnh Đông Ba có khỏe không?
Địch Khắc Ma Đinh hỏi.
- Tạm ổn.
Á Liên gượng cười, gật gật đầu, mấy người bước vào đại sảnh, ghế bên trong nhìn khá thô ráp.
- Lạc binh, lên món thịt đi.
Tộc trưởng Địch Khắc Ma Đinh đột nhiên vỗ hai tay, Á Liên kia mí mắt đột nhiên nhảy vài cái, có chút khó coi nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.