- Anh Diệp, anh đã nuôi rắn chơi lúc nào thế. Rắn này nhỏ thì có tác dụng gì chứ, người ta có cả mấy trăm con kia kìa, đều to bằng miệng chén. Có thể nuốt vừa cả mấy con rắn nhỏ của anh.
- To cũng không có nghĩa là có tác dụng, rắn của anh Diệp có thể được coi là đại vương của rắn. Anh mới chỉ nhìn thôi còn chưa vào trận chiến thật mà
Trương Hùng cười nói, Kế Vĩnh Viễn cũng đang nhìn kính nhìn trong đêm, nhìn những con rắn của Diệp Phàm.
Loạt xoạt…
Diệp Phàm vừa ra tín hiệu thì tiểu hồng xà đã từ trên thân cây bắn ra. Việc đột ngột đã xảy ra, con rắn đã có thêm cả cánh.
- Mẹ kiếp, rắn mà lại còn có cánh sao, có phải thành rồng rồi à?
Bao Nghị kinh ngạc nói.
- Anh Diệp có những đồ nghịch thì thôi rồi, có thể là loại lai cũng nên.
Trương Hùng khách sáo nói.
Chỉ thấy tiểu hồng xà liền bay ngay lên đầu con rắn to kia, nó như vương giả, sau đó dùng đuôi như người đứng trên con rắn kia.
Giờ phút này những con rắn đang định tiến vào phòng như đã ngửi được mùi gì, nên đều sợ hãi lui ra ngoài ngay.
Không lâu sau liền rời khỏi phạm vi đến mười mấy mét. Còn con rắn to kia vì tiểu hồng xà đứng trên đầu nên cũng không dám động đậy gì.
Có thể cách khống chế con rắn kia cũng có vẻ lạ, một âm thanh sắc nhọn truyền đến.
Bầy rắn lại bắt đầu nhúc nhích, nhưng miệng của tiểu hồng xà đột nhiên lại phát ra âm thanh lạ. Diệp Phàm dung tay chỉ tiểu hồng xà tiến vào phản công.
Tiểu hồng xà dùng đuôi quất vào đầu con rắn to kia cái đột nhiên con rắn to không do dự gì liều mình mà trườn.
Còn bầy rắn cũng như thủy triều phản công về. Còn tiểu hồng xà như vương giả trong thế tấn công.
- Sao lại thế, chúng đã quay lại rồi?
Có một giọng nói tương đối ngạc nhiên cách đó hai dặm vọng lại.
- Chẳng lẽ rắn của chị lại điên hết rồi sao?
Một giọng khác nói.
- Không xong rồi, chúng như bị điên vậy, lại tấn công về phía chúng ta.
Âm thanh người nói trước vọng lên :
- Nhanh chạy đi, có thể đã gặp phải cao thủ luyện rắn rồi. Rắn của chúng ta đều đã phản công ngược lại rồi.
- Sao chị lại không thể khống chế được cả rắn của mình, có thế nào đi nữa cũng không thể tấn công lại mình được chứ?
Người nói thứ hai lại thốt lên vẻ không thể tin được.
- Chạy mau bằng không chúng quấn lại thì phiền đó. Cô không biết chứ con rắn của chúng ta cũng có thể là đẳng cấp đó.
Nếu như có nhiều cao nhân hơn tôi. Những con rắn này vốn không thẻ nghe lời tôi, mà lại nghe đối thủ để tấn công lại chúng ta.
Những con rắn này mà tấn công lại là mất hết tính người.
Người nói đầu tiên lại thốt ra, :
- Xem ra sơn trang Chu Tước này có cao nhân, em khyên chị dừng lại đi, đừng có đến đây mà gây phiền nữa, không là lại thêm phiền phức thôi.
- Sợ cái gì, chị còn muốn chơi đến cùng.
Người nói sau lên tiếng.
- Không được rồi, đã bị bao vây cả lại rồi, đã nói chạy đi thì không chạy, giờ thì phiền rồi.
Người nói đầu tiên có chút giận dữ nói.
- Không phải là rắn độc sao? Lại còn phải nề hà sao, giết chết chúng là được rồi.
Người nói sau lên tiếng.
- Chị không ra tay được.
Người nói trước đau lòng nói.
- Không giết không được, dù sao những con rắn này đều đã phát điên cả rồi.
Người nói sau lại nói.
Bùm bùm… những âm thanh vang lên.
Rắn trong rừng đã thành chiến trận lớn.
Tiểu hồng xà dưới sự chỉ đạo của Diệp Phàm đã hung hãn tấn công về phía bóng kia.
Bóng kia vừa nhìn thấy tiểu hồng xà đã hét lên:
- Nhanh chạy đi Mộc Nguyệt, đây chính là vua rắn Hồng xà đó, để đụng vào nó là phiền rồi, chị không cứu được em đâu.
Bóng dáng gầy yếu kia cũng không hề do dự, Tay tung ra một nắm bột, nhanh chóng chạy.
Mộc Nguyệt Nhi vừa thấy, đã tức giận, cô ấy không cam tâm. Liền vung ra liễu diệp đao về phía tiểu hồng xà.
Biết là tiểu hồng có thể giết được cả cao thủ thập đẳng, công lực của Mộc Nguyệt Nhi lại không cao như thế. Nhưng bởi vì có Diệp Phàm đang giúp đỡ khống chế, Mộc Nguyệt Nhi thấy thân thủ của tiểu hồng đúng là rất linh cảm.
Hơn nữa lại có thể bay nên chắc chắn phải có cao thủ khống chế rồi.
Mà giống như mũi tên lao ra lại có cả chất lỏng màu đỏ to. Hình như là tấn công như súng nước vậy.
Đương nhiên Mộc Nguyệt Nhi không để độc phun trúng nhưng độc này đúng là lợi hại. Không bắn trúng và Mộc Nguyệt Nhi mà lại trúng vào đám cỏ, đột nhiên dùng mắt thường cũng có thể thấy đám cỏ đã bị khô vàng chết đi.
Độc rơi vào tảng đá, tảng đá lập tức xuất hiện những lỗ nhỏ, phải sâu đến chừng nửa mét đó, nếu như vào người chắc chắn là có thể xuyên qua người và chết lềnh bềnh rồi.
- Cô em, còn muốn chơi nữa không?
Lúc này cách đó không xa có một âm thanh truyền đến.
Mộc Nguyệt Nhi che mặt ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một khuôn mặt vặn vẹo, xấu xí nghiêm tức đứng đó, cũng đung đưa theo gió, người này cứ như không nặng vậy.
Mộc Nguyệt Nhi biết hôm nay đã gặp phải cao thủ rồi.
- Nhìn gì mà nhìn, chúng ta cùng chơi đi. Công tử ta đây thích cùng cô em lên giường. Người khác gọi là là Hương Quân, có biết nghĩa gì không?
Diệp Phàm cười nói, quyết định phải chơi một phen. Hắn ta đã luyện yoga của Ấn Độ đến cảnh giới cao nhất rồi.
Công phu thu giãn xương cũng đã lộ ra rồi, không những có thể biến cao thành thấp mà mặt cũng đã thay đổi rồi.
Nhưng công lực của Diệp Phàm cũng chưa đủ cao. Công phu mặt còn chưa được, biến như kiểu quỷ thắt cổ ấy, thịt trên mặt chẳng có quy tắc nào cả, vì thế mà có thể dọa người được.
Chẳng trách mà Mộc Nguyệt Nhi bị dọa đến sợ.
- Tôi thèm quản Hương Quân anh, chọc bản cô nương này thì phải chết.
Mộc Nguyệt Nhi nảy sinh ác độc, hai thanh song kiếm hợp bích tấn công đâm liền về phía Diệp Phàm.
Hai thanh kiếm bay trên không trung như hai con rắn dài, còn Mộc Nguyệt Nhi đứng đằng sau nó.
- Giết đi, anh nói này em, em đúng là quá ác đó. Phu quân này không xinh đẹp gì nhưng em cũng không được nghĩ như thế chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn một bên chụp lấy hai thanh kiếm, hai thanh kiếm đột nhiên rơi xuống đất.
Mà Diệp Phàm cũng không ngừng tay, tránh ra rồi ngay lập tức lại đến trước Mộc Nguyệt Nhi. Giơ cánh tay ra, rồi sờ mông cô ta một cái.
- Ồ, không tồi, đúng là có chút thịt.
Diệp Phàm đắm đuối cười nói, Mộc Nguyệt Nhi cũng đang đỏ bừng mặt lên.
- Đồ háo sắc, dâm tặc, bản cô nương sẽ giết anh.
Mộc Nguyệt Nhi đúng là tức rồi, tay vơ lấy thanh kiếm, quay 360 độ.
Choang một tiếng.
Hai thanh bảo kiếm không ngờ lại kết hợp với nhau một cách kỳ lạ, hai thanh hợp lại nên cũng rất dày.
Kiếm chợt lóe lên, như tiếng sét chói tay trong tay Mộc Nguyệt Nhi, cả người mang kiếm cũng đang cố gắng lao về phía Diệp Phàm.
- Người kiếm hợp là một, cô còn chưa đến cảnh giới đó đâu, chỉ là ra vẻ mà thôi, cô em, công lực còn không đủ mà.
Diệp Phàm như kiểu một đại sư nói.
Đọt nhiên hắn ta liền cao lớn, quay người lại, bất ngờ đến bên Mộc Nguyệt Nhi. Sau đó nắm chặt hai chân Mộc Nguyệt Nhi kéo lại.
Ngay lập tức Mộc Nguyệt Nhi đã bị Diệp Phàm ôm vào lòng.
Diệp Phàm không nhân nhượng, hất tay một cái, chiếc khăn che mặt kia rơi xuống, lộ ra hai mắt Mộc Nguyệt Nhi đang chăm chú nhìn, khuôn mặt quả là trắng.
- Thật là thơm!
Diệp Phàm sờ lên mặt Mộc Nguyệt Nhi, rồi nhẹ nhàng bỏ tay.
- Tôi sẽ liều mạng với tên háo sắc nhà ngươi.
Mộc Nguyệt Nhi tức đến run cả môi, lấy bảo kiếm rồi lại liều mạng lao về phía Diệp Phàm.
- Đến đây, để Hương Quân này cùng luyện với em.
Diệp Phàm cười nói, cùng chơi với Mộc Nguyệt Nhi.
- Người này, chơi với đàn bà đúng là số một.
Trương Hùng nói.
- Giờ anh mới biết, anh ta vốn đúng là cao thủ trong chuyện này. Cao thủ mà, tự nhiên không thiếu gái xinh rồi. Tiếc là đã già rồi, không được rồi.
Kế Vĩnh Viễn lại than thở, hỏi :
- Trương Hùng, cô nàng anh nói có thân thủ thế nào?
- Có thể cùng anh Diệp đấu ít nhất cũng phải là thập đẳng, đúng là cao thủ. Không ngờ lại có thể gặp được cao thủ trẻ tuổi thế.
Trương Hùng có chút buồn bực nói.
- Không cần phải buồn bực, cô ấy cao thủ như vậy chắc chắn là do ông trời định sẵn rồi. Cộng thêm cả duyên kỳ ngộ nữa.
Kế Vĩnh Viễn an ủi nói.
Đột nhiên ầm một cái.
Mộc Nguyệt Nhi phát hiện, suýt thì xấu hổ chết đi được. Áo ngực không ngờ bị tên dâm tặc kia tháo ra một nửa, lộ ra cả ngực bên trong.
Mộc Nguyệt Nhi quay người lại, chạy. Biết rằng nếu cứ tiếp tục đánh chắc chắn sẽ lộ ra hết, nếu thế thì chắc ngượng chết mất thôi.
- Đi thong thả thôi bảo bối, chúng ta lần sau gặp. Nhưng nói cho cô em biết, đừng có đến Chu Tước làm loạn nhé. Bằng không lần sau Hương Quân này sẽ cho cô em lên giường đó. Lần này là cảnh cáo đó.
Diệp Phàm cười, cũng không thèm đuổi theo, dù sao cũng đã biết là ai rồi, cứ từ từ xem.
- Ha ha ha…
Vừa về đến phòng, Kế Vĩnh Viễn đã không nhịn nỏi cười, nói :
- Tiểu Diệp, tuổi cậu không phải nhỏ không thể trêu đùa với người ta như vậy được?
- Không trêu đùa không được, cả ngày đến đây quấy rầy thật là phiền.
Diệp Phàm nói.
- Cô ta là ai, sao lại để cho cô ấy chạy.
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Việc này, chúng ta cũng phải thương hoa tiếc ngọc chứ. Bằng không còn muốn thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ anh đã biết người ta là ai đúng không?
Kế Vĩnh Viễn đúng là giảo hoạt, không thể lừa được.
- Sao mà biết được?
Diệp Phàm giả ngu nói.
- Ha ha, đừng có lừa gạt tôi thế chứ. Anh có thể cảm nhận được công lực của cô ta thế nào, tuổi tác cũng không lớn mà. Người trẻ tuổi thế này mà vào tổ thì chắc chắn là anh lập công lớn rồi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Việc này tôi cũng không rõ, ngay cả người ta là ai còn không biết. Còn về công lực của cô ấy, cũng là cảnh giới ban đầu của thập đẳng rồi.
Diệp Phàm nói.