Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên cũng không thể nói Chủ tịch huyện Diệp ý chí sắt đá. Bởi vì huyện Ma Xuyên quá nghèo, không có tiền làm sao làm được chuyện gì, làm một Chủ tịch huyện, đương nhiên không thể hứa hẹn lung tung được. Nếu không thì dần dà cấp dưới người ta sẽ chửi cho, không còn coi trọng lời nói của mình nữa, vậy thì về sau mệnh lệnh của mình làm sao người ta thi hành được?

Vậy nên thằng nhãi này nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Ừ, chuyện này đúng thật là vấn đề nan giải.

Không riêng gì xã Chức Nữ các cô mà toàn bộ huyện Ma Xuyên đều gặp phải vấn đề này. Ngay như Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi đấy, địa điểm làm việc không phải cũng ở ngay tại đại viện Mã Hồ Tử đấy sao.

Tuy nhiên, điều kiện chúng tôi thì có đỡ hơn một chút. Mã Hồ Tử có tiền, sân đều được làm bằng gạch đá, nhìn thì thấy rất ít chỗ phải làm sàn nhà bằng gỗ.

Đương nhiên, xã Chức Nữ của các vị thì có đặc biệt hơn một chút, nằm trên dốc núi cao, điều kiện khó khăn hơn nhiều so với các xã khác. Huyện cũng xem xét tình hình thực tế của các vị rồi nhất định sẽ có trợ cấp đặc thù.

Chủ tịch huyện Diệp bật cười ha hả. Lời nói này ngay cả đến kẻ ngốc cũng hiểu được là một câu nói lấp lửng không thành thật. Cái gì mà suy xét trước sau, trợ cấp đặc thù chứ, anh có suy xét thì cũng nói được mà không suy xét cũng nói được. Đó tất nhiên là kiểu nói của người lãnh đạo, anh có cấp cho một trăm ngàn cũng là trợ cấp đặc thù mà cấp mười ngàn thì cũng là trợ cấp đặc thù.

Chủ tịch xã Nông cũng hiểu chuyện này, miệng hơi có vẻ bất mãn nhưng lại dịu dàng nói:

- Chủ tịch huyện, anh vừa tới, chắc cũng có chuyện còn chưa rõ lắm? Bề ngoài và thực tế cũng không hoàn toàn giống nhau đâu?

- Ừ, vậy nói cho tôi nghe xem nào.

Diệp Phàm nhấp một ngụm trà rồi nói.

- Huyện Thanh Sơn Trấn , Chủ tịch huyện đi đã tới chưa?

Nông Âm Vận đặt vấn đề, cẩn thận hỏi.

- Tôi còn chưa tới, có chuyện gì sao?

Trong lòng Diệp Phàm hơi giật mình, trước mắt hắn hiện ra giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Bí thư đảng ủy, thường vụ huyện ủy thị trấn Thanh Sơn Trấn Thiết Đông.

Người này để lại ấn tượng cho hắn là một người khá kiêu ngạo, tuổi chừng chưa tới 30, có dáng vẻ của một thanh niên rất anh tuấn.

Trước đây khi đến Ma Xuyên hắn đã bắt tay với y, chỉ có điều trong ánh mắt y Diệp Phàm nhìn rõ vẻ coi thường. Hắn cũng tự biết mình tuổi còn trẻ nên người ta không phục.

- Tôi xin trình bày rõ trước là không phải tôi kiện cáo gì mà chỉ nói đúng tình hình thực tế mà thôi.

Chủ tịch xã Nông có vẻ hơi e dè.

- Xin mời cô cứ nói, tôi sẽ không để ý đâu.

Diệp Phàm ra hiệu rồi nói. Hắn cũng mang đến cho Nông Âm Vận một lời hứa hẹn, ý bảo cô cứ thoải mái mà nói.

Nông Âm Vận nhìn chằm chằm Diệp Phàm chừng hơn mười giây, giống như phỏng đoán tâm tư của Chủ tịch Diệp là gì, có đáng tin hay không.

Thấy ánh mắt Diệp Phàm trong suốt, cô mới gật gật đầu rồi nói:

-Thị trấn Thanh Sơn kinh tế xếp hạng nhất huyện chúng ta, bởi vì nơi đó có trữ lượng mỏ đồng rất phong phú.

Mỏ đồng vốn là tài nguyên khoáng sản của quốc gia, tuy nhiên tỉnh và địa khu đều xuy xét tình trạng thực tế của Ma Xuyên chúng ta cho nên giao quyền khai thác cho huyện.

Tình hình ở huyện thì tôi không nói, Chủ tịch Diệp tự mình điều tra thì tốt hơn, nếu không sau lưng người khác nói tôi nói láo.

Nông Âm Vận chung quy đúng là không hoàn toàn tin tưởng Diệp Phàm, không dám nhiều lời, cô chỉ đưa ra ngòi nổ mà thôi.



Chuyện này cũng bình thường, Diệp Phàm mới đến vài ngày, không thể nào có được ngay sự tín nhiệm của người khác. Chữ tín nhiệm này khi nói đến thì dễ dàng, nhưng thực sự muốn có được sự tín nhiệm của người khác cũng khá khó khăn, bởi vì cũng có khá nhiều người vì tin tưởng người khác mà mất nhà mất cửa, huynh đệ tương tàn, vợ chồng còn phải đề phòng nhau nữa là, huống chi là người ngoài, lòng dạ người ta như thế nào làm sao mà biết được.

- Ừ, tôi hiểu, khó trách được tại sao thị trấn Thanh Sơn giàu có như vậy, hóa ra là do có được sự ưu đãi của thiên nhiên.

Diệp Phàm nói.

- Ông trời đã cho họ hào phóng như vậy, còn các xã và thị trấn khác không có gì thì có phải là ở huyện rõ ràng có đối xử bất công không?

Chủ tịch xã Nông có vẻ hơi bất bình thốt lên một câu.

- Bất công ư, cô nói cho tôi nghe xem, ở huyện bất công như thế nào?

Đến đây Diệp Phàm có vẻ hứng thú, dường như vấn đề này đang chạm đến các đốt ngón tay của hắn.

Biết đâu đây là bước đột phá, trong nháy mắt trong đầu Diệp Phàm hiện ra hình ảnh Chủ tịch huyện Giang, chẳng lẽ lại có liên quan đến ông ta?

- Chuyện này tôi cũng không sợ gì, trong lòng mọi người đều biết rõ không ngờ huyện lại trao toàn bộ quyền khai thác mỏ đồng cho thị trấn Thanh Sơn, hơn nữa còn trao quyền lực khá lớn cho cấp dưới. Nghiễm nhiên mỏ đồng kia là của thị trấn Thanh Sơn, nên thị trấn một năm chỉ nộp lên cho tài chính huyện chỉ 3 triệu tiền thuế, còn các khoản khác một mực mặc kệ, chỉ qua loa đại khái cho có.

Giọng của Nông Âm Vận chùng xuống:

- Chủ tịch huyện, sau này ngài tới thị trấn Thanh Sơn thì hiểu ngay.

Xã chúng tôi nghèo khó, ngay cả trụ sở làm việc cũng không có, vậy mà thị trấn Thanh Sơn, chỉ một bộ phận cũng cả một tòa nhà. Chủ tịch thị trấn và các Bí thư chiếm hẳn tầng một của trụ sở.

Một người có tới hai ba mươi phòng, một tầng có tới năm sáu phòng vệ sinh. Văn phòng Chủ tịch thị trấn và Bí thư thì hết sức xa hoa, hơn hẳn vả văn phòng thường vụ của địa khu.

Bên trong thực ra là một phòng được trang bị đầy đủ mọi trang thiết bị, đủ dùng cho tất cả các bộ phận của toàn xã chúng tôi, ôi…

Nông Âm Vận nói đến đây rốt cục không nhịn được nữa, vẻ mặt dịu dàng cũng dần dần biến mất. Cô liếc mắt nhìn xem người nghe có cảm tưởng gì.

- Cô muốn nói là thị trấn Thanh Sơn trên thực tế thu vào khá nhiều tiền, thậm chí gấp mấy lần 3 triệu?

Diệp Phàm hỏi với vẻ tự nhiên. Hắn biết nếu chạm đến một ít vấn đề trung tâm thì phỏng chừng Nông Âm Vận sẽ không thổ lộ.

- Chuyện này tôi không rõ lắm.

Khóe miệng Nông Âm Vận giật giật, có vẻ như cô không nói thật.

“ không nói đúng không? Xem ra phải ra đòn sát thủ rồi”.

Diệp Phàm giật mình, vấn đề này là vấn đề mấu chốt, có lẽ vị Chủ tịch tiền nhiệm đã chết có liên quan đến việc này. Diệp Phàm dường như thấy được vấn đề cho nên quyết định hạ chốt.

Hắn kiềm chế không cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chủ tịch Nông, tôi hy vọng cô có thể nhắc lại một số số liệu so sánh chi tiết? Cô cứ tin tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Việc của cô tôi hiểu, mặc dù có phải tự mình điều tra việc này tôi cũng sẽ bắt tay vào làm.

- Tôi cũng không rõ lắm đâu.

Nông Âm Vận hơi lắc đầu.

- Ở huyện cho cô xây dựng một trụ sở làm việc?

Diệp Phàm nhìn Nông Âm Viện chằm chằm. Hắn tung ra một quả bom tấn làm người khác kinh ngạc. Diệp Phàm tiền vốn đủ lớn nhưng một khu nhà thì đúng là cần nhiều tiền.

Nông Âm Vận trong nháy mắt thất thần, cô ngơ ngác nhìn Diệp Phàm không hiểu hắn đang nghĩ gì?



Tuy nhiên, cuối cùng cô lắc đầu, cười nói:

- Cảm ơn Chủ tịch huyện đã quan tâm, mặc dù anh có xây cho tôi một tòa nhà thì tôi cũng không biết rõ ràng về chuyện này lắm.

Cô cười rồi liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Chủ tịch huyện, anh cũng không thể nào đồng ý xây dựng cho chúng tôi một khu nhà được ư, rõ ràng ở huyện có khả năng này. Hơn nữa, còn có chuyện này, không biết khi nào thì Chủ tịch có thể cho chúng tôi rút tiền về để tôi còn có sự chuẩn bị tốt, cho các cán bộ phá hủy tòa nhà cũ đi hay là giữ lại và xây thêm nhà mới? Tôi tin rằng mọi người khi nghe được tin này thì sẽ rất phấn khởi.

“Cô gái này thật không hề đơn giản chút nào, nhưng thật ra mục đích của mình là muốn cô ta nói ra thôi. Tiền của ông đây này dễ lấy như vậy sao? Không nói rõ ràng mọi chuyện thì đừng có mà mơ.

Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng rồi hơi cúi người xuống một chút.

Hắn vươn người qua bàn làm việc, ghé sát mặt Nông Âm Vận, miệng cười nói:

- Chủ tịch Nông, tôi cho tới bây giờ tuy không thể nói rằng xử sự tuyệt đối công bằng, nhưng cũng tương đối công bằng đấy. Hôm trước tôi đến xã bên cạnh gây dựng được mấy trăm nghìn để xây dựng trường học mới đấy. Cô muốn xây trụ sở mới thì cũng được, nhưng cô phải đề xuất rõ lý do muốn xây trụ sở mới mới được, ha hả…Bằng không, huyện Ma Xuyên chúng các xã, thị trấn có trụ sở nghèo nàn cả, ngay cả đường phố của thị trấn cũng làm từ đá vụn, chẳng lẽ lại không giúp sao?

Diệp Phàm nói xong cười lộ cả hàm răng trắng bóng.

Nông Âm Vận rất điềm tĩnh. Diệp Phàm áp sát cô, chỉ cách khoảng một thước. Không ngờ cô vẫn không lùi về phía sau mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nhưng trên khuôn mặt cô không hề hiện lên một tia đỏ ửng nào, điều này khiến cho cô gái trở nên rất dịu dàng động lòng người, thậm chí dần dần nét quyến rũ của cô lộ cả ra ngoài.

Cô cười nói:

- Chúng ta cũng giống nhau. Sự khó khăn của chính quyền xã như vậy, Chủ tịch huyện đã thấy rồi, còn muốn tôi nói gì nữa?

“Cô gái này thoạt nhìn thì rất dịu dàng yếu ớt, nhưng như vậy là có ý gì? Giống như mình có gì xấu xa lắm không bằng.”

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, hắn chợt lui người về phía sau.

Hắn uể oải dựa người vào lưng ghế rồi cười nói:

- Muốn huyện xuất tiền ra xây dựng trụ sở làm việc cho các cô thì cô cũng biết rõ tình hình tài chính huyện chúng ta rồi đấy. Bây giờ phòng Tài chính huyện chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, trong đó còn lại không được bao nhiêu tiền đâu.

Tuy nhiên, Chủ tịch Nông à, chẳng lẽ cô không nghĩ tới việc chấn hưng kinh tế xã nhà, cải thiện đời sống cho năm mươi ngàn dân trong xã ư.

Tuy nói là để lại tiếng thơm cho đời thì đúng là nói trống không thật, nhưng đời người thì làm được một việc gì tốt cũng đáng tự hào lắm chứ. Hơn nữa, cô là một Chủ tịch xã, nhân vật đứng đầu dân chúng trong xã thì việc tạo điều kiện cho nhân dân làm giàu cũng là một nghĩa vụ.

- Tôi mỗi ngày đều suy nghĩ, đều muốn làm như vậy. Nhưng điều kiện của xã chúng tôi ở đâu, xin Chủ tịch huyện chỉ thị cho chúng tôi một con đường làm giàu, Nông Âm Vận tôi nguyện dẫn dắt dân chúng trong xã đi theo con đường ấy. Khiếm khuyết của chúng tôi chính là giao thông.

Giọng nói của Chủ tịch Nông Âm Vận đột nhiên trở nên kiên quyết hẳn ên, dường như quật ngược lại Diệp Phàm.


Ý cô rất rõ ràng, muốn người ta làm giàu thì anh là Chủ tịch huyện, nhờ anh chỉ cho một con đường. Tuy nhiên, lời nói của Nông Âm Vận chứa nhiều ẩn ý sâu xa khiến cho Diệp Phàm giật mình.


Thằng nhãi này như chộp được cây gậy, vội nói:


- Xã Chức Nữ các cô không phải là có thanh sương trà nổi tiếng đó ư, sao không nghĩ cách làm giàu từ đó?


- Chúng tôi có suy nghĩ rồi, tuy nhiên việc đó cần có nguồn tài chính ủng hộ phát triển thanh sương trà. Tuy nói rằng nhân dân Ma Xuyên biết đến loại trà này nhưng đi ra ngoài thì nó vẫn chưa có danh tiếng.


Để nổi tiếng được thì phải có quảng cáo, phải có tuyên truyền. Hơn nữa còn phải mang trà đi giới thiệu với người ta. Không phải cứ lên núi hái trà về sao khô lên bếp rồi pha uống là được, cần phải có quy trình sản xuất đóng gói mới được.


Cả xã chúng tôi ngay cả việc xây dựng nhà máy còn không nổi nữa thì lấy gì mà quảng cáo? Đây là một hạng mục rất công phu và tốn tiền của rồi.


- Năm ngoái, huyện cũng có quyết định này. Sở Nông nghiệp tỉnh không phải cũng có hạng mục trợ giúp đó sao. Lúc đó, Bí thư Chu cũng bảo tôi chạy một lần thử xem, tuy nhiên kết quả lại rất thất vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK