- Lão Trần, sáng sớm mai mấy người cùng tôi đến Trần gia một chuyến nhé.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã đợi ngày này từ lâu rồi.
Trần Khiếu Thiên miệng run run, có chút kích động nói.
- Lần này đi, vì thứ nhất có nghe nói Trần gia có một bí thuật có thể kích thích thần kinh của con người, có lẽ sẽ giúp ích cho bệnh tình của đại ca tôi. Thứ hai cũng đã đến lúc phải giải quyết ân oán mấy chục năm của các ông rồi. Đúng lúc thời gian này đang bị tạm thời cách chức, cũng rảnh.
Diệp Phàm nói.
- Lạ thật, sao tôi chưa nghe nói có bí thuật gì nhỉ?
Trần Khiếu Thiên mở trợn mắt lên nói.
- Là tôi nghe Lý Khiếu Phong tướng quân nói, chắc là có chuyện như vậy. Nghe nói các cao nhân của Trần gia thường dùng bí thuật này để kích thích đệ tử luyện công. Còn loại bí thuật này tên là gì thì lão Lý cũng chưa rõ.
Diệp Phàm nói.
- Để tôi nghĩ xem nào.
Trần Khiếu Phong như nhắm mắt lại, lục lại trí nhớ.
Một lúc sau, lại chạy về phòng lục lọi để tìm thứ gì đó.
Khoảng một giờ sau, Trần Khiếu Phong về tới đại sảnh, vẻ mặt mừng rỡ, nói:
- Đúng là có một môn bí thuật như vậy thật, tên là ‘Tẩy não thuật’, đương nhiên không phải là đem não rửa sạch đi.
Mà là lợi dụng thuật kình khí độc môn của Trần gia, dưới bàn tay của cao thủ cửu đẳng, kình khí sẽ từ kinh mạch đi vào não bộ của đện tử.
Công tử cũng biết, nội tức khí của những người luyện võ như chúng ta là được dung hợp bởi cơ thể và một loại nội khí đặc biệt. Hoàn toàn là tự nhiên, thích hợp với cơ thể.
Trần gia dùng kình khí tẩy não bộ, thông thường những đệ tử sau khi trải qua thuật này thì sự tiến bộ về mặt luyện công sẽ nhanh hơn. Hơn nữa, lúc đột phá thì thuật này cũng có chút hiệu quả.
Tuy nhiên, thi triển thuật này có rất nhiều điều kiện ngặt nghèo, đầu tiên nhất định phải đạt tới thực lực cửu đẳng. Điểm này thì cậu đã có rồi.
Tuy nhiên, đối với Trần gia mà nói, năm đó cũng chỉ có Thái thượng trưởng lão và Chưởng môn có nắm giữ bí mật này.
Như sư phụ của tôi, tuy nói là đã nghe qua loại bí thuật này, hơn nữa còn đã chịu qua bí thuật tẩy não này, nhưng không hiểu thi triển bí thuật này như thế nào.
- Cái này, có phải có chút giống với bí thuật Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm tự hay không? Phỏng chừng, người của Trần gia dùng tinh thuần nội tức để tẩy tủy cho đệ tử. Tuy nhiên, hiện nay Trần gia còn có những cao thủ nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết có Trần Vô Ba là cửu đẳng. Nhưng lần trước khi tỷ thí với Akiyama Lifu đã bị thương, không biết là đã hồi phục hay chưa? Tuy nhiên Trần gia là một gia tộc lâu đời.
Có cao thủ tuyệt đỉnh đang ẩn mình cũng là chuyện thường. Tôi năm đó chỉ biết trên có Thái thượng trưởng lão, nhưng giờ có lẽ đã qua đời rồi. Nếu chưa chết thì chắc là thành lão yêu quái rồi.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Ừm, Trần gia cũng có lịch sử mấy trăm năm rồi. Gia tộc lâu đời như vậy, nếu không có bí quyết thì đã sớm bị diệt vong rồi. Thường thường những cao thủ đích thực của các gia tộc rất ít lộ diện. Những cao nhân như vậy, cho dù là tổ A cũng chẳng làm gì được. Trung Quốc rộng lớn như vậy, muốn biết rõ tình hình từng gia tộc, từng môn phái là điều không thể. Giống như Kim gia của Hàn Quốc, năm đó không phải cũng mọc ra một cao thủ cửu đẳng đó sao…
- Đúng là như thế. Cái này, cũng là thủ đoạn quan trọng nhất để uy hiếp kẻ khác của các đại gia tộc, đại môn phái. Cậu không biết chi tiết, thì cũng không dám động vào người ta.
Trần Khiếu Phong gật gật đầu nói.
- Mặc kệ nó, ngày mai đi rồi tính tiếp. Dù thế nào thì lần này không thể không đến Trần gia được.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm dẫn cha con lão Trần đến Bắc Kinh. Đầu tiên, ba người liền tới Hồng Diệp Phàm nghỉ ngơi một buổi chiều. Đến tối, Diệp Phàm liền gọi mấy người Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, Phí Nhất Độ đến Hồng Diệp Bảo uống rượu bàn bạc…
- Đại bá đã trở về chưa?
Nhìn Phí Nhất Độ một cái, Diệp Phàm hỏi.
- Chưa, đại bá nói là muốn liên hệ với mấy người bạn. Đến lúc có nổi dậy lên với Hoành Đoạn gia cũng có một chút trợ uy.
Phí Nhất Độ nói.
- Những người mà đại bá gọi tới, chắc toàn là cao thủ cả.
Diệp Phàm cười nói.
- Cao thủ ư, khó lắm.
Phí Nhất Độ lắc lắc đầu.
- Sao thế được, Tọa Địa Lão Hổ nghe nói đã là cao thủ cửu đẳng tầng thứ hai, thứ ba rồi. Trung Hoa lục tôn đều là những cao thủ cùng đồng cấp. Phỏng chừng, Tọa Địa Lão Hổ là người có bản lĩnh nhất. Những cao thủ như bọn họ, quen biết đều là những cao thủ bát đẳng trở lên, gọi một người đến trợ uy, chắc không khó chứ.
Thiết Chiêm Hùng có chút nghi hoặc nói.
- Có khi mọi người không biết, đại bá tôi tính khí cổ quái, ngay cả Lục Tôn Trung Hoa cũng chẳng quen được mấy người. Hơn nữa, đại bá đi Thái Lan nhiều năm, bạn bè bên này gần như là cắt đứt hết rồi. Huống hồ, đại bá cũng đã già, bạn bè của ông ấy có còn sống hay không cũng còn khó nói. Đương nhiên, mời hai ba người đến thì chắc là được.
Phí Nhất Độ nói.
- Cao nhân đều như vậy.
Thiết Chiêm Hùng cười cười, nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Giống với đại ca.
Lang Phá Thiên nhìn Diệp Phàm, nói.
- Ha ha, bình thường.
Diệp Phàm cũng không phản bác, ngược lại còn gật gật đầu nhìn mọi người một cái, nói:
- Đến lúc đó, tôi cũng sẽ mời vài người bạn cùng đến. Vương Nhân Bàng, chắc mọi người đã nghe nói đến rồi chứ, còn Lam Tồn Quân của Lam gia nữa.
- Chưa nghe nói qua.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
- Xem ra bọn họ đều thích ở ẩn thì phải.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải hai người này là hai lão già chứ.
Phí Nhất Độ nói.
- Bọn họ còn ít tuổi hơn anh Thiết, chắc cũng tương đương với tuổi cậu. Tuy nhiên, thân thủ còn hơn cậu nhiều lắm.
Diệp Phàm cười nói.
- Đại ca, anh đừng đả kích huynh đệ của mình như vậy chứ. Tôi cũng đâu đến nỗi. Trừ ‘kẻ biến thái’ như anh ra thì chẳng lẽ có người nào còn nghịch thiên hơn cả tôi sao?
Phí Nhất Độ có chút không phục, cười nói.
- Vương Nhân Bằng là cao thủ bát đẳng, Lam Tồn Quân là lục đẳng đỉnh bậc.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Xem tôi đi, toàn nhớ đến các cậu mà quên đi hai người bọn họ. Để tôi gọi điện thoại cho họ xem thế nào, nếu ở đây thì ngày mai cùng đến Trần gia.
Nói xong, Diệp Phàm liền rút điện thoại ra gọi, vận khí không phải tốt nữa mà là quá tốt. Vương Nhân Bàng đang ở Bắc Kinh, mà Lam Tồn Quân thì đang ở Tân Môn, nghe Diệp Phàm nói muốn mời đi cùng, anh ta liền đồng ý và nói lập tức trở về ngay.
Từ Tân Môn về Bắc Kinh đi xe mất khoảng mấy tiếng đồng hồ, vẫn đến kịp.
Khoảng 10 giờ tối, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cùng đã đến Hồng Diệp Bảo.
- Chú em, cậu mời à.
Vừa thấy Diệp Phàm, Vương Nhân Bàng lên tiếng chào trước.
- Đương nhiên.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu đáp.
- Quái, một chủ tịch thành phố như cậu, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy nhỉ?
Vương Nhân Bàng có chút nghi ngờ, ánh mắt của Lam Tồn Quân cũng như vậy.
- Hai chú em, người anh em này của tôi không phải là người tầm thường, chắc các cậu cũng biết rõ cậu ta rồi đúng không. Làm sao có thể dùng con mắt của người thường để nhìn được.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười nói.
- Chúng tôi đương nhiên là biết cậu ấy không phải người tầm thường, chúng ta hình như cũng đâu kém, đúng không. Tuy nhiên, muốn nói đến khả năng kiếm tiền, ngoài những lúc nổi hứng đi làm những việc cướp của người giàu chia cho người nghèo ra thì thực sự không có bản lĩnh đó, mà chỉ biết tiêu tiền thôi.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Ừm, nhà tôi trước kia tổ tiên có để lại cho chút của cải. Cho nên nói đến bản lĩnh kiếm tiền này thì tôi cũng không có.
Lam Tồn Quân nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái, cười nói.
- Tôi giới thiệu với hai người một chút. Người vừa rồi nói chính là anh tôi.
Diệp Phàm chỉ vài Thiết Chiêm Hùng nói.
- Thiết Chiêm Hùng, công tác ở bộ Công an, đã cùng Diệp Phàm kết nghĩa huynh đệ.
Thiết Chiêm Hùng tự giới thiệu về mình.
- Thật không ngờ. Nghe đến đại danh của Thứ trưởng Thiết từ lâu rồi, hôm nay mới được gặp.
Lam Tồn Quân vẻ vui mừng, đứng lên bắt tay với Thiết Chiêm Hùng.
Được làm quen với nhân vật thực quyền như Thiết Chiên Hùng đương nhiên là phải cao hứng rồi. Là một thứ trưởng của bộ Công an, phân lượng thế nào, đương nhiên là Lam Tồn Quân hiểu.
- Tôi là Vương Nhân Bàng, chẳng có việc làm. Thỉnh thoảng còn làm chút việc trộm gà trộm chó.
Vương Nhân Bàng cũng đưa tay ra bắt, cười nói.
- Cao thủ bát đẳng, không có việc làm, lão Thiết tôi nghe mà chẳng biết hình dung thế nào.
Thiết Chêm Hùng nói.
- Nghe nói thứ trưởng Thiết trước kia từng ở Báo Săn, có đúng không?
Vương Nhân Bàng nói.
- Cái này, cậu cũng biết à?
Thiết Chiêm Hùng nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Việc này không phải tôi nói.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Diệp Phàm chưa nói với tôi, mà là người nhà tôi nói.
Vương Nhân Bàng thản nhiên cười cười, người này vẫn có chút ngạo khí.
- Người nhà, xem ra, chú em cũng có lai lịch thì phải.
Lang Phá Thiên hừ nói một câu.
- Lang Phá Thiên, cục Cảnh vệ Trung ương, Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao. Tôi không nói sai chứ?
Vương Nhân Bàng tiếp tục ‘chứng tỏ’. Còn Lam Tồn Quân vừa nghe xong liền ngơ ngác mất một lúc, sau đó mới vội vàng quat sang giơ tay ra nói:
- Cục trưởng Lang, Tồn Quân thất lễ rồi.
- Ha ha.
Lang Phá Thiên cũng giơ tay ra bắt, nhìn Vương Nhân Bàng một cái, hừ nói:
- Không phải chỉ là bát đẳng thôi sao? Làm như mọi bí mật trong thiên hạ chỉ có một mình cậu biết vậy.
Chẳng lẽ cậu là mật thám sao?
- Anh Lang không phục phải không?
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Muốn Lang Phá Thiên này phục ư. Được, ai có thể thắng được nắm đấm này, Lang Phá Thiên tôi lập tức gọi người đó bằng anh.
Lang Phá Thiên khí phách mười phần, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tôi lớn hơn đại ca Diệp mấy tuổi, nhưng tôi vẫn gọi là đại ca. Đó là vì tôi đánh thua.
- Anh Bàng, vậy lên đi.
Diệp Phàm nhìn Nhân Bàng một cái, thản nhiên cười nói.
- Đã lâu không được giãn gân cốt rồi, khó chịu quá. Đã có người tình nguyện làm bao cát thì Vương Nhân Bàng này cũng không khách khí nữa.
Vương Nhân Bàng càng mạnh miệng, còn cố ý vặn vặn cổ tay mình nữa.
- Chỉ khua môi múa mép thì ai mà chẳng biết, chúng ta ra bãi cỏ bên ngoài xem.
Lang Phá Thiên có chút tức giận, nói xomng liền đi ra bãi cỏ ngoài Hồng Diệp Bảo.
- Nói được lắm. Khua môi múa mép chỉ là vô dụng. Tôi đang muốn nhận một tiểu đệ, đến lúc đó gọi một tiếng anh Bàng là được.
Vương Nhân Bàng ngạo khí mười phần, cùng Lang Phá Thiên ra ngoài.
- Gọi anh Lang thì càng hay hơn đấy.
Lang Phá Thiên khí phách cũng chẳng chịu thua, nói.
- Ha ha, xem náo nhiệt đi.
Phí Nhất Độ cười nói. Có thể chứng kiến hai vị cao thủ bát đẳng quyết đấu, thật không phải là chuyện dễ gặp.