Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chủ tịch huyện Vệ, nghe nói Chủ nhiệm Diệp đã trở lại, Tổng giám đốc Phí Nguyên Thành của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông muốn gặp Chủ nhiệm Diệp, hiệp đàm chuyện hợp tác kinh doanh Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương, thỏa thuận với bên Phúc Xuân có lẽ sẽ hủy bỏ, lần này trở về có tám phần nắm chắc có thể thành, có thể liên hệ với Chủ nhiệm Diệp được không. Tổng giám đốc Ngạo Sương hiện đang chờ ở tòa nhà Khu kinh tế Lâm Tuyền.

Tiếu Tuấn Thần báo cáo chuyện bơm tiền với Vệ Sơ Tinh.

Trong lòng Vệ Sơ Tinh run rẩy mãnh liệt, khẽ hô một tiếng:

-Tiểu tử Diệp Phàm này đoán thật như thần, biết Bố Thăng vừa đến Lâm Tuyền tham quan, nhất định sẽ làm cho Tập đoàn Phi Vân Tiếu gia luống cuống, xem ra thật sự có chút mánh khóe rồi, vừa diễn trò vừa ép, Tiếu gia có vẻ đã ngồi không yên, vô cùng có lợi đối với triển khai đàm phán sắp tới.

Vệ Sơ Tinh cảm thấy cần phải tăng cường thêm lo lắng cho Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông nên giả bộ rất tùy ý.

- Chuyện đàm phán hình như có chút phiền toái. Bí thư Cổ vừa rồi đã thu xếp cho Chủ nhiệm Diệp đuổi theo người của tập đoàn Bố Thăng tới Tích Ninh, có lẽ sắp đuổi kịp rồi! Khách tới từ Bố Thăng cũng rất có thành ý, trực tiếp từ Hồng Kông chạy tới, sau khi thị sát lại muốn đàm phán ký hợp đồng. Tuy nhiên vì đồng chí Trường Hà hành động lỗ mãng tạo ra tình huống đặc biệt, may là Bí thư Cổ thay đổi cục diện. Nếu không tổn thất mang tới cho Ngư Dương chúng ta sẽ rất lớn.

“Cô ả này, còn cố ý gây khó khăn cho mình, tuy nhiên cô ta nói cũng đúng”

Tiếu Tuấn Thần âm thầm mắng một câu.

-Tôi thấy trong khoảng thời gian ngắn muốn thay đổi thành kiến của tập đoàn Bố Thăng đối với Ngư Dương chúng ta, thành kiến đối với Chủ nhiệm Diệp có lẽ có chút khó khăn. Đồng chí Trường Hà hơi nôn nóng, cục diện tốt như vậy lại bị y làm cho lộn xộn.

Chuyện này tạo thành tổn thất rất lớn đối với Ngư Dương chúng ta. Tuy nhiên tôi hi vọng Chủ tịch huyện Vệ lập tức liên hệ với Chủ nhiệm Diệp, kêu hắn nhanh chóng đổi đầu xe trở về Lâm Tuyền bàn bạc chuyện hùn vốn mở nhà máy với Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương.

Đây là một cơ hội rất tốt, chúng ta không thể bỏ lỡ. Giám đốc Tiếu nói, chỉ cần điều kiện thỏa đáng, về căn bản có thể ký hợp đồng, hơn nữa lần này Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông còn có thể gia tăng hơn ngàn vạn đầu tư.

Tiếu Tuấn Thần nói ra còn có quan hệ anh em với Chu Trường Hà, bởi vì bà xã Tiếu Hoài Nguyệt của Chu Trường Hà có quan hệ anh em họ với Tiếu Tuấn Thần, cho nên hai người còn là anh em đồng hao.

Tuy nhiên vì bất hòa về phương diện chính kiến, ích lợi, hai người căn bản không giống như anh em đồng hao, thường xuyên xảy ra tranh chấp đỏ mặt tía tai ở hội nghị thường ủy huyện.

Chu Trường Hà là bạn nối khố với Phí Mặc của Phí gia, Tiếu gia và Phí gia căn bản không hòa hợp, cho nên lần này Tiếu Tuấn Thần thấy Chu Trường Hà gặp xui xẻo, cũng không vươn tay ra trợ giúp, nghe Vệ Sơ Tinh vừa nói như vậy, ngược lại ra sức thêm dầu vào lửa.

Lần này Chu Trường Hà thật sự chọc ra chuyện lớn, chẳng những trong lòng Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh không vui, vì ngăn cản khách từ Hồng Kông đến khảo sát, chuyện này đối với Vệ Sơ Tinh mà nói quả thực còn độc hơn rắn độc, bởi vì Vệ Sơ Tinh muốn kinh tế phát triển nhanh.

Bí thư Cổ Bảo Toàn lại càng không vui vẻ. Tiếu Tuấn Thần vừa thấy, dứt khoát điểm một mồi lửa, vừa rồi Vệ Sơ Tinh cũng mịt mờ hiểu, Tiếu Tuấn Thần ủng hộ phê phán Chu Trường Hà, đoán chừng nhà học Ngọc ở Ngư Dương cũng thích thấy Chu Trường Hà gặp xui xẻo, bởi vì Chu Trường Hà gặp xui xẻo, chẳng khác nào đánh tan tổ hợp lâu đời của Phí Mặc và Chu Trường Hà, đối với nhà họ Phí ở Ngư Dương mà nói cũng không phải tin gì tốt.

Đoán chừng Tạ Cường của Tạ gia cũng vui vẻ nhìn thấy loại cục diện này, có thể gạt bỏ Chu Trường Hà, tương đương với phế đi bốn thành bản lĩnh của Phí Mặc.

Tác dụng chức năng tương đối rõ ràng. Phí Mặc muốn ngẩng đầu một lần nữa trên hội nghị thường ủy cũng lâu, trong một thời gian ngắn nữa nhà họ Phí ở Ngư Dương sẽ lâm vào trạng thái khó khăn. Chuyện này đối với tam đại gia tộc lâu năm như Ngọc gia, Tiếu gia, Tạ gia mà nói, đương nhiên là nước nổi bèo nổi.



-Ừ! Nếu Tổng giám đốc Tiếu của Tập đoàn Phi Vân đã có thành ý như vậy, tôi thấy có thể gọi Chủ nhiệm Diệp trở lại thử tiếp xúc với bọn họ, tôi không hy vọng nhìn thấy bọn họ bỏ cuộc giữa chừng giống như lần trước, song phương đều lao tâm lao lực, vừa tốn thời gian cũng lãng phí tiền.

Vệ Sơ Tinh bình thản nói, sau khi cúp điện thoại đem chuyện này lập tức báo cáo cho Cổ Bảo Toàn, Cổ Bảo Toàn đang trên đường chạy về Ngư Dương đương nhiên vui mừng như điên, chẳng qua giọng nói trấn định, lập tức chỉ thị Vệ Sơ Tinh liên lạc với Diệp Phàm, kêu hắn lập tức chạy về Khu kinh tế Lâm Tuyền triển khai hiệp đàm hợp tác với Tập đoàn Phi Vân.

-Chủ nhiệm Diệp, tôi được Bí thư Cổ ủy thác, kêu anh lập tức chạy về Lâm Tuyền tiến hành đàm phán với Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương về chuyện bơm tiền vào nhà máy thảm sợi huyện. Chuyện này không thể kéo dài, trở lại ngay thì triển khai.

Vệ Sơ Tinh vừa dứt lời.

Diệp Phàm cũng thản nhiên nói:

-Thật xin lỗi Chủ tịch huyện Vệ, tôi đang trên đường chạy tới Tích Ninh, hiện tại đã tiến vào cảnh nội Tích Ninh, sợ rằng nhất thời không quay lại được.

Hơn nữa, tôi mới vừa bị đồng chí của Ủy ban kiểm tra tiến hành điều tra trước mặt mấy trăm nhân viên công vụ của thị trấn Lâm Tuyền, bây giờ tôi còn là người bị tình nghi tham ô công quỹ.

Cho nên, trước khi làm rõ những chuyện này tôi vẫn mang thân phận người chờ xử tội, làm sao còn mặt mũi quay về đàm phán với Tập đoàn Phi Vân? Hơn nữa người ta cũng chưa chắc tin tưởng tôi, các thương nhân Hồng Kông rất tin tưởng công sở trong sạch hoá bộ máy chính trị. Bọn họ làm sao chịu cùng một phạm nhân tham ô hiệp đàm, thay vì đề tôi mặt dày đi đàm phán chi bằng phái những người khác nói chuyện với Tiếu Ngạo Sương.

Ha ha, chuyện này, tôi không thể can dự vào, hơn nữa nhân tài Ngư Dương xuất hiện lớp lớp, Ngư Dương chúng ta thiếu gì, chứ không thiếu người.

Hai vạn đồng chí ăn lương nhà nước, Chủ tịch huyện Vệ không tìm người khác mà tìm một người bị tình nghi đi đàm phán thật sự không ổn, cho nên, tôi không thể đi được.

Diệp Phàm bình thản từ chối.

Bởi vì hắn có lá bài chủ chốt nơi tay, chính là nửa tầng mặt bằng cao ốc Thiên Mã, cho nên cũng không sợ hãi Tiếu gia trở mặt, hơn nữa lần trước Tiếu Ngạo Sương kiêu ngạo như vậy, nhìn mình giống như nhìn chó đất gà rừng.

Chuyện lần này Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông làm có chút không thỏa đáng. Trước kia Tiếu Phi Thành khẳng định muốn đầu tư, sau đó lại bày ra các loại điều kiện hà khắc khiến Ngư Dương không thể nào đạt được.

Diệp Phàm này cũng không phải là quả bóng cao su, các người muốn tròn thì tròn muốn dẹp thì dẹp, người ta nói tượng đất cũng có ba phần khí, huống chi đồng chí Diệp Phàm là một người sống sờ sờ.

-Đồng chí Diệp Phàm, tôi biết anh có ủy khuất, đổi lại lúc ấy là tôi bị điều tra cũng có tâm tình đồng dạng giống anh. Tuy nhiên tôi hi vọng anh có thể lấy đại cục Ngư Dương chúng ta làm trọng, xuất phát từ lợi ích của nhân dân Ngư Dương, từ ích lợi của quốc gia. Chuyện anh bị điều tra, tôi tin sau khi huyện điều tra rõ tình huống sẽ làm sáng tỏ cho anh, cho anh một giải thích thuyết phục. Hiện giờ anh nên nhanh chóng trở lại nắm chặt chuyện hùn vốn với Tập đoàn Phi Vân mới đúng, anh là Phó Chủ tịch huyện, phát triển kinh tế cũng là nhiệm vụ và trách nhiệm của anh.

Vệ Sơ Tinh thấy Diệp Phàm có vẻ kiêu ngạo, trong lòng hơi có chút tức giận, thầm nghĩ tiểu tử này lại bắt đầu giở trò rồi, không hề chú ý đến đại cục, cho nên khẩu khí của Vệ Sơ Tinh cũng hơi nghiêm túc.

“Mẹ kiếp! cô ả này, các người nói điều tra lão tử thì điều tra, kêu lão tử trở lại thì phải giống như chó Nhật, ngoan ngoãn kéo tiền đầu tư cho các người.”



Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng mấy câu.

Hắn bất chấp, còn ra vẻ lười biếng nói:

-Thật xin lỗi Chủ tịch huyện Vệ, cô nói với Bí thư Cổ giúp tôi, không phải tôi không muốn tham gia hiệp đàm, mà là tôi không đủ tư cách. Hơn nữa hai ngày nay tôi cũng không chợp mắt rồi.

Tôi vì đưa khách quý từ Bố Thăng Hồng Kông đến xó xỉnh hẻo lánh Ngư Dương mà vất vả một phen, ở Hồng Kông còn bị thiếu gia của khách sạn Bảo Đức Lai nói xấu thiếu chút nữa phải vào nhà lao.

Tôi đã tâm lực tiều tụy rồi, Bí thư Chu của Ủy ban kiểm tra thật tài giỏi, chỉ bằng một câu điều tra, đã hù dọa khách quý bỏ chạy.

Nếu khách đã bị y hù dọa bỏ chạy thì cứ để y đi mời về đi.

Còn nữa tôi thật sự mệt chết đi được, phải ngủ một giác, cô để tôi khép mắt một lát có được hay không?

Diệp Phàm nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không nghe Vệ Sơ Tinh giải thích.

-Thật quá cuồng vọng, như vậy còn giống một đảng viên sao? Anh ta còn là cán bộ của đảng sao?

Trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện Vệ truyền đến tiếng chửi bực tức.

Vệ Sơ Tinh giận đến xanh mặt, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Cổ Bảo Toàn:


- Bí thư Cổ, anh xem xem, đồng chí Diệp Phàm giống một quan viên sao? Làm chuyện tính toán chi li, không chịu thiệt thòi. Hắn nói hai ngày nay mình không được chợp mắt, bây giờ có thể ngủ được không? Hắn tỉnh dậy mấy ngàn vạn đều mọc cánh bay đi rồi. Tôi thấy nên để cho đồng chí Trường Hà bắt hắn thẩm tra một phen mới đúng, thật hết chỗ nói, nếu không dứt khoát thay người hiệp đàm với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, tôi không tin Ngư Dương chúng ta rời hắn thì không làm gì được?


-Ha ha, đồng chí Sơ Tinh, đừng nóng giận. Đồng chí Diệp Phàm tức giận là chuyện rất bình thường. Đồng chí Trường Hà tiến hành điều tra với hắn. Chúng ta đều là người trong thể chế. Ai không sợ chuyện đó. Đồng chí Diệp Phàm có thể đuổi theo khách quý từ Bố Thăng đã là rất tốt. Tuy nhiên chuyện hiệp đàm nếu như muốn hắn ra mặt, trước hết khẳng định phải khôi phục thanh danh của hắn mới đúng. Nếu không đeo hiềm nghi điều tra cũng không yên lòng.


Cô nói có phải không, hơn nữa nếu như đổi người hình như cũng không thỏa đáng, Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông người ta chỉ đích danh muốn cùng đồng chí Diệp Phàm hiệp đàm.


Khách Hồng Kông tín nhiệm hắn như vậy chúng ta đổi người khác, chỉ sợ lợn lành chữa lợn què, trở thành chuyện xấu. Ha ha.


Cổ Bảo Toàn nói rất ẩn ý, đơn giản là buộc Vệ Sơ Tinh tỏ thái độ ủng hộ mình động đao với Chu Trường Hà.


“Hừ! Cổ Bảo Toàn đơn giản là muốn xem thái độ của mình, xem ra y sẽ động thủ với Chu Trường Hà.


Trong hội nghị thường ủy, Phí gia có Chu Trường Hà ủng hộ coi như là một thế lực không nhỏ, trái lại có thể thỉnh thoảng chế tạo một chút phiền toái cho Cổ Bảo Toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK