- Đại bá, ngôi nhà cũ này có cái gì đáng để xem chứ, cảng qua là phòng ốc lớn một chút, mấy tảng đá u nhọt, bên trong âm u, chủ nhân ngôi nhà cũng không biết là đi nơi nào rồi, giống như phần mộ vậy. Hay là chúng ta đi đến Ủy ban Huyện gọi Diệp Phàm, bảo hắn sắp xếp phòng cho chúng ta nghĩ ngơi trước đã, từ Bối Diệp Cốc trở về, tắm cũng chưa kịp tắm, hôi chết đi được.
Đại tiểu thư Quách Thu Thiên chu cái miệng lên, vẻ mặt khó chịu.
- Thu Thiên, có phải là nhớ thằng nhóc đó rồi không, mới tách nhau ra mấy phút, buổi tối chẳng phải anh ta mời cơm sao? Bây giờ đã hơn 4 giờ rồi, chút xíu nữa là đến 5 giờ rồi. Cái con bé này, không phải là đã thấy hợp ý rồi đấy chứ? Một ngày không gặp như cách ba thu ha ha ha...
Quách Phác Dương với điệu bộ cười tủm tỉm, vừa nói, vừa thò tay ra vuốt lên tường.
- Đại bá, bá cười cháu, cháu nào thấy vừa ý hắn chứ, môt kẻ quê một cục, bản lĩnh lại không có, chỉ thích khoác lác.
Trong lời nói của Quách Thu Thiên tiểu thư, quả thật xem Diệp Phàm không đáng một xu nào rồi.
- Khoác lác, không phải thế chứ cháu thử xem, người ta mới 20 tuổi đầu, đã làm Chủ tịch huyện rồi. Lần này, chí khí cao biết chừng nào, không nhờ khoác lác như thế, muốn làm thông tỉnh Giang Đô, con đường thông từ tỉnh An Đông và tỉnh Nam Phúc chúng ta. Rất giỏi nha, bằng tuổi ấy đại bá, còn đang làm việc cực nhọc dưới quê Thôi.
Quách Phác Dương không quay đầu lại, trực tiếp lắc lắc đầu, hiển nhiên là không đồng ý cách nhìn của cháu gái.
- Đại bá không phải là bị hắn mua chuộc rồi chứ, muốn làm con cá không xương sao, hừm.
Quách Thu Thiên ra vẻ coi thường, nói.
Ừ nói đến cái gọi là 'cá ăn mày' đó, bá quả thật càng nghĩ càng thấy hay, chàng trai này, làm các món ăn ngon quả thật có chút tay nghề.
Quách Phác Dương gật gật đầu, liếc nhìn Quách Thu Thiên một cái, chỉ vào tấm biển cũ nát có viết “Hào khí trường tồn”
Cười nói:
- Nghe nói là tổ tiên của Đoàn trưởng Mã Hồi Niên và Mã Hồ Tử là cùng một tông, một người thành kẻ cầm đầu thổ phỉ, một người thành quân giải phóng.
Năm đó, nếu như tình huống không phải Mã Hồi Niên quen biết Mã Hồ Tử, phỏng chừng quân giải phóng phỏng còn phải thương vong hơn 50% nữa.
Ôi...đã nhiều năm qua rồi, ngẫm nghĩ lại mà xấu hổ quá Đoàn trưởng Mã đều đã hy sinh mười mấy năm rồi, nhưng con cháu hậu thế chúng ta, lại quên mất ông ấy đi rồi. Nhà kỷ niệm Mã Hồi Niên này, nhẽ ra phải xây từ lâu rồi.
Trong lòng Quách Phác Dương có chút chua xót, lẳng lẽ đứng ở trung tâm phòng lớn.
- Mẹ kiếp, đã đến thật rồi, ông đây cũng phải ra tay rồi.
Diệp Phàm nhảy về phía trước, lộn nhào một vòng rất đẹp mắt, chân giẫm lên trên tường, hai tay đã bám vào trên đầu tường.
Hai người áo xanh lam đang đứng ở bên cửa lớn cảm giác hình như có động tĩnh, vừa mới ngẩng đầu lên, cảm giác hoa đầu, lập tức ngã ngửa mềm nhũn qua bên cửa chính. Một bàn tay lớn xuất hiện, gạt hai người sang bên.
Diệp Phàm vẫn đang ngắm nhìn một lúc, có chút vừa lòng, hừ nói:
- Ùm có chút điệu bộ giống như đang ngủ vậy.
Cái này, đương nhiên là Diệp Phàm dùng thủ đoạn rồi, sử dụng phương pháp điểm huyệt tiệt mạch điểm trúng vào huyệt ngủ của hai cảnh sát vũ trang mặc áo xanh, tạm thời rơi vào hôn mê, phỏng chừng là phải ngủ mất một lát dài.
- Mẹ kiếp,Tên ăn mày này từ đâu đến, ngồi xổm dưới chân tường nhà người ta mà cũng có thể ngủ được à, thật xui xẻo.
Mã Đông mắng một câu, nhấc chân lên muốn đá đi.
Diệp Phàm nấp ở chỗ tối bên này sớm đã cài vào một tấm đá, đương nhiên là không muốn thằng nhóc này làm hỏng chuyện tốt của mình rồi.
- Chậm thôi, quản hắn làm gì, đi vào đi.
Tay trái của Mã Đông bị Mã Vân Tiền kéo lại.
- Đồ khỉ hai tên thối tha này.
Mã Đông mắng một câu, cùng với Mã Vân Tiền đi vào trong nhà cũ của Mã Hồi Niên.
Khi vừa nhìn thấy một đại tiểu thư Quách Thu Thiên một kiểu người tinh khôn không quá đoan trang, hai mắt Mã Vân Tiền lập tức nhíu lại thành một đường viền nhỏ, trong miệng thầm chặc lưỡi nói:
“Quả nhiên là không uổng chuyến đi này, ông đây còn cho rằng nhãn quang của hai tên kia kém, cô gái này, dáng vẻ quả thật tuyệt. Bộ ngực nảy nở thế kia, cặp mông vẫn chưa tách ra, phỏng chừng vẫn là gái trinh. Vận may đến rồi có muốn ngăn lại cũng không ngăn nỗi rồi, lại là người bên ngoài đến, mau mau...”
Mã Vân Tiền nghĩ thế, liếc mắt nhìn về Mã Đông một cái, Mã Dông đương nhiên là hiểu ngầm trong lòng, bởi vì tên này giúp Mã Vân Tiền hãm hại không biết bao nhiêu con gái nhà người ta, là tâm phúc thân thiết nhất của Mã Vân Tiền.
- Tôi là Mã Đông làm ở Phòng trị an phòng công an huyện Ma Xuyên, xin hãy xuất trình chứng minh thư đây?
Vẻ mặc Mã Đông rất đường hoàng, lộ chút vẻ uy phong, hướng về Quách Thu Thiên mà nói, làm ra điệu bộ rất giống với Mã Tử Sự.
- Vì sao?
Quách Thu Thiên liếc nhìn Mã Đông một cái, thản nhiên hỏi.
- Vì sao à? Công an phá án, còn phải giải thích với cô là vì sao sao? Mau lên.
Mã Đông tỏ ra không kiên nhẫn, nhíu nhíu hàng lông mày vung tay hầm hừ nói.
- Công an phá án cũng phải dựa vào trình tự mà làm chứ có phải không? Dựa vào cái gì vô duyên vô cớ muốn kiểm tra chứng minh thư của tôi?
Quách Thu Thiên có chút tức giận rồi, giọng nói cũng sắc bén không ít, hơn nữa, khẩu khí cũng không khách khí nữa
Cái này như là nhạo báng Mã Đông rồi, tên này nhoáng một cái, muốn tiến lên trước, lại bị tên dâm đãng Mã Vân Tiền phía sau bao chặt lại.
Tên gian ác này nghiêm túc lướt nhìn Quách Thu Thiên và Quách Phác Dương một cái, thầm nhủ:
“Cái lão này, đội một cái mũ rơm, cũng không biết là ngóc ngách nông thôn nào chui ra đây. Trái lại dựa vào điệu bộ của cô gái này, phỏng chừng là con gái của lão già đó, có thể là một sinh viên, có đi học ở những nơi như tỉnh thành, cho nên có phong cách tây rất nhiều.”
Nghĩ vậy, hừ nói:
- Sở công an tỉnh đang truy nã hai tên tội phạm, vừa hay là một già một trẻ, hơn nữa, cũng là một ông già một cô gái, hai người, xin hãy đi theo chúng tôi một chuyến.
- Anh là ai? Dựa vào cái gì nói chúng tôi như vậy. Trên phố một già một trẻ rất nhiều, anh có kiểm tra hết không?
Trong lòng Quách Thu Thiên giật mình, té ra ý của tên này là ám chỉ hai ông cháu ta chính là tội phạm truy nã rồi.
Trong lòng căm tức vô cùng, muốn nổi giận liền, khẩu khí tỏ ra như là giọng điệu chất vấn, tự cho rằng bên ngoài còn có hai cảnh sát vũ trang, đó là cái để không sợ hai người này một chút nào.
Cùng lắm là đến lúc đó có gặp chuyện gì thì làm rõ thân phận là được, hơn nữa, còn có Diệp Phàm ở đây, ở huyện Ma Xuyên còn có thể bị làm sao chứ.
Quách Thu Thiên có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc này tên nhóc Diệp Phàm này đang móc chân trên góc, đang nhìn trò hay.
Quách Phác Dương lại không lên tiếng, lướt nhìn Mã Vân Tiền và Mã Đông một cái. Trong mắt Mã Vân Tiền, đương nhiên là cho rằng ở dưới quê lão già này bị dọa ngớ ngẩn ngay cả nói cũng không nói được nên lời rồi.
- Ông ấy là ai, nói cho cô đừng có sợ tê cả người nhá, ha ha ha...
Vẻ mặt của Mã Đông rất đắc ý.
- Sợ tê liệt, trong thiên hạ này những người có thể làm bổn cô nương đây sợ tê liệt cả người e rằng còn chưa ra đời?
Quách Thu Thiên ra vẻ khinh thường liếc nhìn tên Mã Vân Tiền một cái.
- Hừm, ông ấy là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật huyện Mã Vân Tiền, công – kiểm- pháp của huyện này là do ông ấy trực tiếp quản. Mau xuất trình chứng minh thư ra đi, nếu không, tôi đây không khách khí nữa đâu.
Mã Đông không kiên nhẫn nữa, hét lên.
- Cầm đi.
Quách Thu Thiên đang muốn phát khùng lên, lại nhìn thấy đại bá liếc nhìn ánh mắt về phía cô ta, nên cũng im luôn, rút chứng minh thư từ trong cặp ra ném về phía đó. Mã Đông nhận lấy lước nhìn một cái, trình lên cho Mã Vân Tiền.
- Đến từ thành phố Tuyền Hưng, thật đúng lúc, tội phạm truy nã cũng là người thành phố Tuyền Hưng, thân phận ăn khớp, Mã Đông, còng tay họ lại cho tôi dẫn về huyện thẩm tra.
Mã Vân Tiền hừ nói.
- Đi thôi, cô gái.
Mã Đông đương nhiên là hiểu ngầm trong lòng, tiếng kêu đinh đang vang lên, còng tay lắc lư qua lại, vẻ mặt xếch ngược cười cười, tiến về phía trước.
- Dựa vào cái gì?
Quách Thu Thiên vừa hét lên mấy từ này, cánh tay đã bị Mã Đông còng chặt lại rồi, tên này hét lên nói:
- Đi với tôi.
- Dừng tay.
Quách Phác Dương rốt cuộc cũng không kìm chế nỗi, trong lòng cũng thấy kỳ lạ là hai tên cảnh sát vũ trang có phải là đang ngủ không, đến bây giờ còn chưa xuất hiện. Vì vậy, trong miệng hét lên ra oai nắm kỹ tay của Mã Đông. Đương nhiên là muốn tách ra rồi.
Tuy nhiên, tay hơi có nếp nhăn của Quách Phác Dương vừa chạm vào tay áo của Mã Đông, Mã Vân Tiền lại cất bước lên tiến về phía trước, đạp một cái về phía trước, phập một tiếng, Quách Phác Dương bị Mã Vân Tiền đá lùi lại ba bước, lưng đụng phải bức tường đá mới dừng lại.
Tên này hét lớn nói:
- Ma Xuyên này là thiên hạ của nhà Mã gia, có biết không, nhân vật số một của Huyện ủy Ma Xuyên trước kia còn là quản gia của Mã gia, tội phạm truy nã cũng vênh mặt lên thế à.
Mã Vân Tiền đắc ý hét to lên, nói với Mã Đông:
- Cô gái này để ta xử, anh hãy còng lão già này lại, không thức thời gì hết, đạp lão vài cái cho tôi.
“ Lớn chuyện rồi, Mã Vân Tiền thật sự là lợi hại, ngay cả Bí thư tỉnh ủy cũng dám dá, còn lợi hại gấp trăm lần so với ông đây.”
Trong lòng Diệp Phàm thầm rung động, trên tay nắm cục đá chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Anh ta đang đợi, đương nhiên là muốn đợi lão Mã làm ầm ĩ hung hăng lên chút nữa với được.
- Lão già, thức thời chút đi hôm nay chúng ta coi như chưa nhìn thấy các người chạy trốn đến Ma Xuyên này, sau khi xong chuyện các người có thể lập tức đi.
Mã Đông đột nhiên cười ruồi nói.
- Như thế nào là cách thức thời, cậu nói rõ thử xem, hừ.
Hai mắt Quách Phác Dương đột nhiên nhắm hờ nữa mắt lại.
- Rất đơn giản, Mã gia chúng tôi đã thích khuê nữ nhà ông rồi, chỉ cần mua vui với Mã gia một đêm là đủ rồi.
Mã Đông đắc ý cười ruồi nói.
Nhìn thấy sau lưng Mã Vân Tiền thò ra hai ngón tay, vội sửa lời lại nói:
- Hai đêm là được rồi, còn cho các người mấy trăm tệ làm lộ phí, ngẫm nghĩ lại mà xem, được Mã gia chiếu cố các người, ở huyện Mã Xuyên này, công-kiểm-pháp đều là ông ấy trực tiếp quản, còn có ai có thể bắt các người chứ.
Thằng này miệng nói nước bọt bay tứ tung, đương nhiên là đem hết tội lỗi đổ lên đầu hai bác cháu Quách đại tiểu thư rồi.
Lúc này nghĩ, Quách Thiên Thu bình tĩnh lại, thờ ơ nhìn hai kẻ đực già đùa giỡn.
- Nếu như chúng tôi không thức thời thì sao chứ?
Sắc mặt của Quách Phác Dương thay đổi rồi, nghiêm túc đến mức có thể nhỏ giọt nước.
Bởi vì, ông ta đã nhìn thấy hai người cảnh sát mặc đồ thường phục đi vào sân, không ngờ Quách Phác Dương phát tín hiệu đi, hai người họ đứng dưới tán cây Sơn Tra cách đó không xa đợi.
Trong lòng Quách Phác Dương tuy tỏ ra có chút trách móc hai người này sao dến bây giờ mới vào, tuy nhiên, trong lòng cũng ổn định lại rồi.
Hai người cảnh sát mê muội không thể lý giải nổi, vừa rồi không ngờ lại ngủ không hiểu ra làm sao, hai người đương nhiên cũng không nghĩ đến hai người cao nhân kia.
Bởi vì hai người cảnh sát cho rằng mình đã là cao thủ rồi, phải biết rằng, hai người một người là Trương Vu Phi, một người người là Vương Cần, trước đây đều là bộ đội đặc chủng chuyển ngành đến chỗ phòng bảo vệ Văn phòng Tỉnh ủy.
Hai người bọn họ có thể được Trưởng ban thư ký Lô đích thân phụ trách tuyển chọn để bảo vệ Quách Phác Dương nhân vật số một của tỉnh Nam Phúc này, cho thấy bản lĩnh của họ ở Phòng Bảo vệ phải là hạng nhất rồi.
Kết quả, hai người sau khi tỉnh dậy tự cho rằng mình quá mệt, nhất thời ngủ quên. Cái này, đương nhiên là Diệp Phàm dở trò bịp bợm rồi.