Thái Kỳ cũng có chút ngượng ngùng. Đột nhiên phải bảo người ta đổi phòng, đương nhiên là phải ngại.
Cả căn phòng lập tức im ắng. Tất cả mọi người nghe ra chút manh mối, một cô tiểu thư ở thủ đô tới đây tranh giành.
- Tiểu thư ở thủ đô, tiểu thư ở thủ đô phải tới biển nhiều một chút. Bỏ qua cái khỉ. Nhìn thấy không, tôi và anh Lạc đều là từ thủ đô tới đây. Bảo bọn họ tới nơi nào mát mẻ ấy, đừng làm phiền chúng tôi. Bằng không, Lưu Nhất Cổ tôi sẽ không khách khí.
Lưu Nhất Cổ ra vẻ ông to, anh ta liếc nhìn Thái Kỳ, hừ nói:
- Sao, còn chưa đi, tin hay không, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nơi này của các anh, gọi là câu lạc bộ Hoàng thị phải không? Mẹ nó, lập tức đóng cửa.
- Thật sao? Tuy nhiên, vị tiên sinh này, anh nói như vậy cũng hơi quá. Câu lạc bộ Hoàng thị ở Thủy Châu mở được cũng không ít năm rồi. Đều là nhờ anh em các giới để mắt tới Hoàng Cân. Mấy năm nay, cũng chưa gặp người nào đui mù từng giở trò giễu võ giương oai ở đây. Những người tới đây đều là người có phẩm vị có văn hóa.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói rất có khí phách.
Diệp Phàm vừa nhìn, thầm nghĩ lão quỷ Chủ tịch Hoàng Cân đã tới rồi. Phỏng chừng có trò hay để xem. Hơn nữa, lời đó nói ra, là ám chỉ đồng chí Lưu Nhất Cổ là một tên “Thổ phỉ” không có khẩu vị.
- Phải không, ông chủ Hoàng, chắc ông không biết anh Lưu là ở cục nào. Nói cho ông biết, thủ trưởng cục hình sự bộ Công an. Chỉ cần một cuộc điện thoại của Lưu ca, việc đóng cửa chỗ này của các ông, không phải thương lượng gì nữa. Không tin đúng không, vậy thử xem?
Lúc này, bạn học Trịnh Hạo ngồi bên cạnh Lưu Nhất Cổ liếc xéo Hoàng Cân một cái, lạnh lùng hừ nói.
Hoàng Cân vừa nghe, quả nhiên hơi ngạc nhiên. Dù sao, thủ trưởng cục hình sự bộ Công an cũng đâu có đơn giản.
Hoàn toàn có năng lực đóng cửa chỗ này của mình. Tuy nhiên, Hoàng Cân không biết đồng chí Lưu Nhất Cổ cũng chỉ là một Phó cục trưởng hạng bét thôi.
Đương nhiên, những nơi giải trí giống như Hoàng thị, khẳng định không thể hoàn toàn là chính quy. Như các cô gái ngồi cùng, tiếp rượu, chắc chắn là loại phục vụ đặc thù. Chẳng qua “gà” ở đây cao cấp hơn những chỗ ven đường một chút. Giống như sự khác biệt giữa cửa hàng vỉa hè và shop thôi.
Nếu cục Công an thực sự muốn gây phiền toái cho anh, ba ngày hai lần đến điều tra, hoặc tìm một tình huống thuận tiện bắt vài người, vậy việc kinh doanh của anh chẳng còn cách nào mà tiếp tục nữa.
- Chúng tôi uống rượu không thích người ngoài đứng. Ông chủ Hoàng, có phải cần tôi mời ông ra.
Lúc này, đồng chí Lưu Nhất Cổ làm rắn, bởi vì anh ta phát hiện ông chủ Hoàng bị mình làm cho khúm núm. Người này đứng đó, còn cố ý quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Hắn có vẻ thị uy, đang chuẩn bị ngồi xuống.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nữ rất ngang bướng, nói:
- Tôi nhất định phải dùng phòng riêng hoàng gia. Hơn nữa, phải là ở đây, ngoại trừ nơi này, tôi không đi đâu cả. Mai Thiên Kiệt, nếu đến chút bản lĩnh này mà anh cũng không có, Ninh Hòa Hoà tôi lập tức điều đi. Còn anh nữa, Phí Hướng Phi, cái gì mà công tử đứng đầu của tỉnh Nam Phúc, tự khen thôi. Không ngờ, ngay cả việc đặt một cái phòng riêng cũng không làm được. Hừ hừ hừ.
Ninh Hòa Hòa, là thiên kim của Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hoà, vốn là một cô gái rất ngang bướng. Không ngờ, đến cả anh họ Phí Hướng Phi cũng bị cô ta quở trách.
Đồ đệ Mai Thiên Kiệt rất thảm. Haha, buổi tối, hai người Lạc Nhất Thành và Lưu Nhất Cổ chắc chắn là rất mất mặt đây.
Diệp lão đại ngồi ở góc phòng suy nghĩ, còn hơi hướng đầu về góc khác. Chủ yếu là sợ bị bọn họ phát hiện sẽ không xem được trò hay.
Cùng với giọng nói, Ninh Hòa Hòa tức giận xông vào. Chỉ vào ông chủ Hoàng, la lên:
- Sao người còn ở đây? Ông chủ Hoàng, ông nói kiểu gì mà chẳng tính toán gì thế? Chẳng phải trong mười phút sẽ khiến bọn họ phải đi sao? Bảo bọn họ lập tức đi, đi ngay.
Ninh Hòa Hòa đương nhiên là vênh váo hung hăng, có vẻ thúc bách, chẳng khác nào con cháu Võ Tắc Thiên chỉ thiên họa địa. Chẳng qua, cô còn hơi non.
- Cái này, Ninh cô nương, tôi đang thương lượng với bọn họ. Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ chuyển đi, các cô chờ thêm một chút, chờ một chút.
Sắc mặt của ông chủ Hoàng có chút khó coi, trán lấm tấm mồ hôi.
- Còn thương lượng cái gì. Lời nói của Phí Hướng Phi ở Nam Phúc tôi vô dụng đến vậy sao? Ông chủ Hoàng, có phải câu lạc bộ Hoàng thị này kiếm được nhiều tiền quá muốn đóng cửa đúng không?
Sắc mặt Phí Hướng Phi có chút âm u, vừa rồi bị em họ gây một trận, cảm thấy hơi mất mặt. Đường đường công tử đứng đầu Nam Phúc, không ngờ đến cái phòng riêng cũng không lấy được. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, còn không khiến toàn bộ đám công tử quyền quý ở Nam Phúc cười rơi răng sao.
- Phí, Phí thiếu gia, là cậu à, còn cả Ninh tiểu thư, là các người.
Một lúc sau, Lạc Nhất Thành lập tức đứng lên, vẻ mặt cười nịnh, không ngờ giành chào hỏi trước.
Đây là đại tiểu thư của Ninh gia. Trước đây, Nhạc Nhất Thành cũng từng gặp qua một lần. Bởi vì, Ninh Chí Hoà là lãnh đạo của Nhạc Nhất Thành. Ngày lễ, ngày tết gặp mấy lần, làm cấp dưới dù sao cũng phải tới nhà lãnh đạo nọ kia gì chứ.
Vừa rồi, tiểu Nhạc nhất thời chưa dám xác nhận. Lúc nãy vừa nghe Phí Hướng Phi nói, liền hiểu, Ninh đại tiểu thư chắc chắn là thiên kim của lãnh đạo trực tiếp của mình, Ninh Chí Hòa. Anh ta sao dám cứ ngồi như phỗng vậy.
- Anh là?
Phí Hướng Phi liếc nhìn Nhạc Nhất Thành một cái, thản nhiên hừ nói.
- Tôi là Nhạc Nhất Thành, cục hai, Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Phí thiếu gia gọi tôi là tiểu Nhạc là được. Trương ban Ninh là lãnh đạo của tôi.
Nhạc Nhất Thành vừa nói, vừa bảo Lưu Nhất Cổ:
- Nhất Cổ, chúng ta nhường lại chỗ này cho bọn họ. Nói với mọi người một tiếng, lập tức rời đi.
- Diệp ca, Nhạc Nhất Thành này trở mặt đúng là nhanh, lập tức hạ thân phận thành tiểu Nhạc. Tôi thấy thêm chữ “tử”, gọi “tiểu Nhạc tử” càng uy phong. Lớp chúng ta lại có một tên thái giám như vậy, học cùng anh ta, tôi đúng là cảm thấy mất mặt.
Vương Long Đông nói nhỏ vào tai Diệp Phàm, vẻ mặt khinh bỉ.
- Haha, nếu Phí đại thiếu gia để ý tới “tiểu Nhạc tử”, phỏng chừng bảo anh ta gọi là cha nuôi Phí đại thiếu gia anh ta cũng gọi.
Trần Khôn cũng thò đầu vào cười trêu.
- Để ý đến anh ta mới là lạ.
Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, thản nhiên lắc lắc đầu.
Quả nhiên, Phí Hướng Phi liếc nhìn Nhạc Nhất Thành một cái, chỉ nói “ờ” một tiếng, nhíu nhíu mày nói:
- Các người nhanh một chút, đừng lôi thôi rầy rà.
- Được ạ được ạ. Tất cả mọi người mau rời đi. Lúc đi nhớ mang theo đồ ăn trên bàn, như vậy tránh làm lỡ bữa tiệc sinh nhật của Ninh cô nương.
Thái độ của Nhạc Nhất Thành rất adua, khiến Diệp Phàm nhìn thấy mà buồn nôn. Tuy rằng trong lòng ba mươi bạn học đều khinh bỉ tiểu Nhạc tử, tuy nhiên, Phí gia ở thủ đô rất oai, mọi người cũng không thể trêu vào.
- Nhanh lên nhanh lên.
Lưu Nhất Cổ đỏ mặt cũng thúc giục, cứ như đuổi vịt.
Không lâu sau, tiếng chuyển ghế chuyển bát vang lên.
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích.
Vương Long Đông thì thầm vào tai hắn:
- Diệp ca, lúc nên nhẫn nhịn thì vẫn nên nhẫn nhịn. Phí gia, chúng ta không trêu vào được mà phải tránh đi. Dù sao hôm nay tiểu Nhạc tử và tiểu Lưu tử mới mất mặt, không phải chúng ta. Khách này là bọn họ mời. Chỉ là ăn cơm thôi, đi nơi nào cũng giống nhau thôi đúng không?
- Đúng đúng Diệp ca, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuyển đi. Tiểu thư Ninh gia kia, tôi thấy đúng là cây ớt non, đối với loại con gái không biết phân biệt lễ nghĩa cấp bậc như vậy, cũng không phải để ý đâu, đúng không? Chúng ta là thân phân gì chứ, đúng không nào?
Trần Khôn cũng khẩn trương đứng lên khuyên nhủ.
- Không sao, hai người ngồi xuống uống rượu với tôi. Bọn họ tuyệt đối không dám ý kiến gì.
Diệp Phàm khoát tay, đến cả bát đồ ăn cũng không để người ta mang đi.
- Sao các anh còn không mau chuyển đi.
Lúc này, Nhạc Nhất Thành thấy Diệp Phàm không nhúc nhích, có chút nóng nảy, vội kêu lên.
Còn đám người Phí Hướng Phi và Mai Thế Kiệt đã đến ngồi trước quầy bar từ lâu, tự mở một chai rượu đỏ uống. Căn bản không để ý mấy người đang mồ hôi mồ kê đầy mặt chuyển đi bên này.
- Nhạc Nhất Thành, bị người ta đuổi đi như vậy mà còn ra vẻ gì? Có bản lĩnh cứ ngồi uống rượu như Diệp ca ý.
Vương Long Đông không nuốt được giận, anh ta cũng cứng rắn. Bởi vì, Nhạc Nhất Thành giọng điệu có vẻ như nói với tôi tớ. Cá nhân còn không chịu được, hơn nữa, Vương Long Đông đã nhận định Diệp Phàm.
Huống chi, Vương Long Đông cũng cho rằng, Diệp lão đại hẳn là không phải là người hành động theo cảm tính như vậy. Hắn có thể ngồi bất động, phỏng chừng có lý do của sự bất động.
Đương nhiên, về phương diện này, Trần Khôn phản ứng chậm hơn một chút. Anh ta thực lòng quan tâm Diệp Phàm, cho nên nói
- Trước tiên vẫn nên đi đúng không?
- Đồng chí, ba người có bản lĩnh không dịch mông, Lưu Nhất Cổ tôi khâm phục các anh.
Lưu Nhất Cổ vừa thấy, quay đầu lại nhìn đám người Phí gia một chút, nháy mắt, có chủ ý.
Nghe bọn họ tranh chấp, hai mươi mấy bạn học đã đi ra tới cửa rồi đều xoay người ngừng lại, một đám chờ xem chuyện náo nhiệt.
- Haha, chúng tôi uống rượu của chúng tôi, không liên quan đến anh.
Diệp Phảm thản nhiên nhỏ giọng cười nói.
- Ba người, chắc các anh cũng biết đại danh của Phí công tử. Tôi thấy…
Ông chủ Hoàng vừa thấy không xong, khẩn trương đi tới nói, chỉ sợ ba người này lại ngốc nghếch đấu với Phí gia.
Phải biết rằng, Phí Hướng Phi là quan quân. Nếu thực sự khiến người ta nổi giận, một ông chủ như ông ta cũng phải chùi đít cho người ta.
Tuy nhiên, ông chủ Hoàng vừa nói được nửa câu, ông ta đi tới vừa xoay người, trong giây lát thấy tướng mạo Diệp lão đại. Đột nhiên ánh mắt như nuốt phải một con ruồi bọ. Khuôn mặt đó, thật sự là đang xấu hổ.
Bởi vì, Diệp lão đại từng gây rối hai lần ở đây. Chuyện gì mà hắn không dám làm. Năm đó chính là Phó Chủ tịch thành phố tỉnh thành Cố Nhất Vũ cũng bảo Lô Vĩ gọi người bắt vào cục.
Biết Cục trưởng Cục công an Lô Vĩ là anh em kết nghĩa với Diệp Phàm. Ông chủ Hoàng đã thấy khó xử lắm rồi, Diệp lão đại này cũng là một người không thể trêu vào. Cho nên sắc mặt của ông chủ Hoàng lập tức cứng ngắc, rất khó coi.
Thấy ông chủ Hoàng như vậy, Nhạc Nhất Thành thản nhiên nói:
- Sao vậy, ông chủ Hoàng quen bạn học này của tôi sao?
- Quen…quen. Năm đó anh ta còn đảm nhiệm chức Bí thư khu Hồng Liên, sao mà không quen được.
Ông chủ Hoàng nói.
- Haha, sao thế, còn chưa biến đi, muốn làm gì?
Mai Thiên Kiệt tức giận, hét về phía Diệp Phàm. Bởi vì, đồng chí Thiên Kiệt trút nỗi giận từ chỗ Ninh Hoà Hòa vào đây