Hồ Bá Hậu nói:
- Anh ta không phải người của chúng tôi.
ủa, thế là cao thủ nào, lai lịch ra sao, lợi hại mức độ nào?
Diệp Phàm nổi hứng rồi.
Gần đây chúng tôi mới ngẫu nhiên có được thông tin này, trong cuộc thi tranh bá lần trước của quyền hội Thommy có một lão người gầy, nhưng rất cứng rắn.
Ngay cả quyền vương 9 sao đứng trước mặt cũng không phải là đối thủ của anh ta. Nhưng về sau lại xuất hiện một cao thủ che mặt.
Từ đó về sau con người này đã mất tích, không có tung tích gì. Nghe nói người này đến từ bộ lạc Không Thành của các anh. Tôi đang nghĩ, ông ấy lẽ nào là người thân hay sư phụ của Tháp tiên sinh?
Hồ Bá Hậu nói ra Diệp Phàm liền động lòng.
Nhưng tố chất của Diệp Phàm tất nhiên vượt qua được những điều đó. Kiềm chế sửng sốt ngồi trên sô pha nhìn Hồ Bá Hậu, hỏi:
Dù là một nhân tài nhưng mất tích rồi thì còn nói làm gì?
Thân hình Xa Nhất Đao không nhỏ bé, tại sao lại có thể biến thành ông lão gầy gò được. Đó có phải là kết quả của việc dùng súc cốt công không.
Công phu này luyện tập từ nhỏ, luyện đến mức mà xương cốt toàn thân có thể tháo dờ ra được. Đến lúc đó, dùng nội công ngay tức khắc có thể khiến thân thể mình thu nhỏ lại
đến gần một nửa trước kia.
Cái này hầu hết những đại sư trộm mộ ở Hoa Hạ đều có thể làm. Bởi vì trộm động mà đào quá to thì lãng phí sức, lại dễ bị sập.
Cho nên đào nhỏ để tiết kiệm sức. Mà có thể khiến thân hình nhỏ thì càng tốt.
Xa Nhất Đao xuất thân là người Án Độ, cái mà anh ta học chính là yoga. Luyện được yoga cũng có thể làm như vậy.
Mất tích thì mất tích nhưng chúng tôi lại có được một chút thông tin về người
này.
Hồ Bá Hậu nói đến đây cố ý dừng lại, đương nhiên là muốn câu Diệp Phàm rồi.
Hồ tiên sinh muốn dùng cái này để làm giao dịch với tôi sao?
Diệp Phàm hừ nói.
Đương nhiên, tôi cho rằng nếu giao dịch này được tiến hành thì anh sẽ lợi nhiều. Một là người đó đích thị là một cao thủ, hai là người này là người của bộ lạc anh.
Sự trùng hợp này vốn là như vậy. Tôi đang nghĩ, Tháp tiên sinh xuất núi có phải là vì người này hay không?
Nếu đúng là vì người này mà đến thì giao dịch này của chúng ta giúp anh kiếm lời rồi. Chúng tôi có thể cung cấp thông tin cho anh, dựa vào đó mà truy tìm ra anh ta.
Một khi có tinh hình mới chúng tôi lập tức báo cho anh. Đương nhiên, có thể thấy anh ta không thì cũng còn tùy vào bản lĩnh của Tháp tiên sinh đây.
Đây không phải phạm vi hợp tác của chúng ta.
Hồ Bá Hậu đúng là âm mưu, đã nắm được thóp người ta.
Ha ha, Hồ tiên sinh, anh cung cấp thông tin cho tôi đối lại tôi sẽ giao cây sáo cho anh. Khoản giao dịch này xem ra không cân xứng thì phải?
Diệp Phàm cũng không phải là cây đèn cạn dầu.
Tháp tiên sinh, vị cao thủ đó đến từ bộ lạc của anh. Lẽ nào anh thấy chết mà không cứu, huống chi đó còn là một cao thủ. Tôi nghe nói người trong bộ lạc rất coi trọng đoàn kết. Tấm lòng của họ còn bền chặt hơn cả công ty của chúng tôi.
Hồ Bá Hậu cũng âm mưu cười nói.
Anh nghĩ rằng anh nắm thóp tôi rồi phải không. Diệp Phàm hừ lạnh trong lòng nói, sắc mặt không thay đổi, nói:
Người trong bộ lạc chúng tôi đều rất đồng lòng.
Nhưng chúng tôi cũng hiểu cái gì là lượng sức mà làm. Huống chi, anh nói vị cao thủ đó đến từ bộ lạc Không Thành.
Chẳng qua là đến giờ tôi cũng chưa thấy trướng lão trong bộ lạc chúng tôi nói rằng chúng tôi có vị cao thủ như vậy.
Các anh có bằng chứng gì nói người ta là người của bộ lạc Không Thành?
Đương nhiên là phải có chứng cứ rồi, chính là cái này.
Hồ Bá Hậu chuẩn bị đầy đủ, lấy ra thứ mà quyền hội Thommy làm.
Diệp Phàm không thèm nhìn đã khua tay cười nói:
Đây là thứ không đáng tín, giờ toàn là hàng giả. Muốn giả mạo bộ lạc Không Thành của chúng tôi họ đều có thể làm được.
Mặc kệ anh ta là người trong bộ lạc hay không, nhưng lẽ nào Tháp tiên sinh không muốn thu nạp mọt cao thủ như vậy. Chỉ sợ năng lực của anh ta còn hơn nhiều hai cao thủ bị trọng thương của anh kia. Gặp phải tình huống này, một khi anh cứu mạng anh ta, thì chắc chắn anh ta sẽ không quên ơn anh.
Hồ Bá Hậu cười nói.
Tôi cứ thấy có cảm giác kỳ lạ, lẽ nào tập đoàn Trang Chu các anh lại không muốn có một cao thủ như vậy? Mà các anh có thông tin bí mật, cũng có những cao thủ đặc biệt, các anh ra tay có phải dễ dàng hơn không?
Diệp Phàm nói lại.
Chúng tôi cũng muốn có được người này. Nhưng một là do người này đến từ bộ lạc Không Thành, hai là chúng tôi cũng hiểu.
Không có năng lực thì cũng không thể có được người này. Huống chi, tập đoàn chúng tôi ở Hoa Kỳ, nếu để quyền hội Thommy biết đến thì cũng phiền phức.
Mà anh thì không thế. Bộ lạc Không Thành của các anh ở xa Hoa Kỳ. Quyền hội Thommy muốn báo thù thì cũng phải suy xét xem có nên hay không?
Nếu nói đến các anh thì phiền rồi. Dù sao người ngựa bên các anh nhiều mà còn có cao thủ như anh.
Trong tay anh còn có cây sáo than, đối với chúng tôi mà nói rất khó khống chế lại.
Chúng tôi thu nhận người này chẳng phải là kiếm thù hận với anh sao?
Cho nên, chúng tôi vấn thấy cuộc giao dịch này rất có lợi.
Lập luận phân tích của Hồ Bá Hậu cũng rất sắc sảo.
Hiện tại thân thế của người này chưa rõ ràng, mà quyền hội Thommy cũng không phải là đèn cạn dầu. Hôm nay có thể có người che mặt, công lực còn cao hơn cả tôi thì tôi nghĩ để thu nhận cao thủ kia cũng rất khó. Hay là chúng ta hợp tác với nhau thế nào?
Diệp Phàm nói.
Hợp tác, hợp tác thế nào?
Hồ Bá Hậu liếc nhìn Hồ Tuấn Thuyên.
Chẳng những các anh cung cấp thông tin mà còn cần những cao thủ mà các anh thuần dường ra để tiếp trợ tôi cứu người.
Một khi đã có người này trong tay, các anh phải trao lại cho tôi phương pháp thuần dường đó, xem như là phụ lục hợp đồng.
Từ đó về sau, một trong hai bảo vật của Ngũ độc giáo này sẽ thuộc về tay các anh. Giao dịch này đúng là có lời đối với các anh đúng không?
Có thể các anh cũng hiểu được phương pháp sử dụng chính tông của cây sáo này. Có được nó về sau các anh có gặp phải người trong ngũ độc giáo cũng không phải sợ nữa.
Bằng không, một khi Ngũ độc giáo trở mặt thì cây sáo chính là khắc tinh của các anh.
Tin rằng một khi cây sáo còn lại phát triển ra thì những cao thủ đặc biệt này cũng không chịu nổi một chưởng trước mặt lão tổ tông.
Để không trở thành vô ích chi bằng kết hợp với tôi. Huống chi, buôn bán của các anh chắc chắn có liên quan đến Ngũ Độc giáo.
Hôm nay không gặp được cũng không thể cam đoan rằng ngày mai không gặp. Có một điều cam đoan với các anh đó là có lợi đó.
Diệp Phàm nói.
Nhung vừa dứt lời thì Hồ Bá Hậu lập tức lạnh lùng cười nói:
Tôi thật nghi ngờ, Tháp tiên sinh không phải là người làm ăn mà lại tính toán lợi ích hơn cả chúng tôi.
Ồ, Hồ tiên sinh có ý gì vậy?
Diệp Phàm giả bộ mơ hồ hỏi.
Ngay từ đầu khi anh nói giao dịch với tôi anh không muốn tiền, gái đẹp, hay biệt thự. Điều duy nhất là muốn có được phương pháp thuần dường rắn độc của chúng tôi.
Hiện giờ ngoài việc yêu cầu cũng cấp thông tin về cao thủ mà lại còn muốn chúng tôi đưa các cao thủ đặc biệt của chúng tôi ra trợ giúp cho anh. Trên đời này mọi thứ tốt Tháp tiên sinh đều chiếm hết rồi.
Chúng tôi chi có thể nhận được một cây sáo. Tháp tiên sinh, anh nghĩ tập đoàn chúng tôi đều là lũ ngốc phải không?
Hồ Bá Hậu có chút tức giận, cảm thấy tên Tháp gia này lòng tham vô đáy.
Đây chi là một cuộc giao dịch mà, hai bên cùng đàm phán thì là giao dịch, nếu không được thì tản.
Diệp Phàm hừ nói, nhìn mấy người nhà họ Hồ, nói:
Giao dịch này không giống như các anh nghĩ các anh không có lời.
Cây sáo này tuy chi là một cây sáo, những rất quan trọng. Có thể nói rằng có liên quan mật thiết đến suy hưng của công ty các anh.
Nếu như nó bị rơi vào tay của đối thủ với các anh, tập đoàn các anh không tồn tại nữa thì còn tranh cãi gì nữa đây.
Làm gì nghiêm trong như anh nói.
Hồ Tuấn Thuyên chen mồm vào nói.
Vậy thì còn gì đáng bàn ở đây nữa?
Diệp Phàm uống ngụm trà, bộ dạng không mấy kiên nhẫn nữa.
Hồ Bá Hậu nhìn cháu một cái. Hồ Tuấn Thuyên lập tức nói:
Vậy thế này, hai bên nhường nhau một bước.
Nhường thế nào?
Diệp Phàm ngáp một cái nói.
Chúng tôi cung cấp thông tin cho anh cộng thêm cả tương trợ giúp anh, nhưng phải nói chính xác, việc cứu người là việc anh cầm đầu.
Chúng tôi chi hỗ trợ thôi, anh không thể yêu cầu chúng tôi làm chủ lực. Bởi vì những cao thủ đặc biệt của chúng tôi không dễ dàng mà đào tạo được.
Những cao thủ này đều có thể đối phó với các quyền vương nhưng nếu gặp phải người áo đen che mặt của quyền hội Thommy thì chúng cũng chi là con kiến mà thôi.
Cho dù là có thể đánh lén, nhưng chắc chắn tổn thương là rất nghiêm trọng. Mà anh yêu cầu chúng tôi cung cấp cho anh phương pháp thuần dường ra những côn trùng này, chúng tôi không thể làm được.
Bởi vì đó là gốc rễn để thành lập nên công ty chúng tôi. Chúng tôi có hồ đồ đến mấy cũng không thể mang cả tính mạng của mình ra giao cho người nước ngoài có phải không?
Đổi lại là anh thì anh có làm như vậy không. Vi thế, nhất định phải bỏ điều kiện này
đi.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
Hoàn thành giao dịch.
Diệp Phàm đập tay xuống ghế sô pha, nói.
Nhưng lại khiến cho Hồ Tuấn Thuyên và Hồ Bá Hậu đều kinh ngạc, không ngờ hắn ta lại dễ nói chuyện như vậy. Hai người đều mơ hồ, như có cảm giác bị rơi vào bẫy vậy.
Nhưng, đương nhiên họ không biết nhiệm vụ chủ yếu của Diệp Phàm là cứu Xa Nhất Đao.
Quyết định như vậy đi, chúng ta ký trước đã.
Hồ Bá Hậu nhân cơ hội mà làm luôn.
Diệp Phàm cũng không đùa giỡn gì với họ, thế là cũng ký. Mỗi bên giữ một bản. Dù gì thì bản thân hiện tại cũng là giả, ngay cả ngoại hình cũng đã thay đồi nhiều.
Mà, Diệp Phàm đã học được súc cốt công của Xa Nhất Đao, nên hiện giờ thân hình cũng đã thay đổi nhiều. Cho dù giờ có Kiều Viên Viên đứng trước mặt thì cũng khó mà
nhận ra được.
Còn về thân phận bộ lạc Không Thành có thể là sau nhiệm vụ này cũng sẽ hủy bỏ.
Chúng ta hiện đang cùng trên một thuyền, tôi hy vọng chúng ta có thể chân thành, đoàn kết với nhau. Đừng có kiều chần chừ. Như thái độ trước của giám đốc Hồ là được.
Diệp Phàm hung hăng nói.
Được, người làm ăn buôn bán như chúng tôi luôn coi trọng chữ tín.
Hồ Bá Hậu thận trọng gật đầu.
Người kia bị quyền hội Thommy làm mất tích, hiện anh ta đang ở đâu. Tin chắc rằng các anh cũng có một chút thông tín về người này chứ?
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh nói.